Bụi bặm dần tan đi để lộ ra bóng dáng hai người đang giằng co nơi đó.
Tuy nhiên ai cũng có thể thấy rõ Lý Tồn Hiếu đang áp chế Lữ Bố, giáo Vũ Vương hệt như một ngọn núi ép cán Phương Thiên Họa Kích cong thành hình nửa vầng trăng.
Một màn trình diễn quen thuộc lại diễn ra thêm lần nữa, chỉ có điều Quan Vũ chẳng làm được trò trống gì, suýt nữa bị Lữ Bố một kích đâm chết. Lý Tồn Hiếu thì lại áp chế Lữ Bố vô cùng gắt gao, nhìn đi, Lữ Bố nghiến muốn rớt cả hàm răng ra ngoài, cơ bắp trên tay căng cứng, gương mặt đau khổ như ăn phải mướp đắng, trái lại Lý Tồn Hiếu vẫn bình thản ung dung chẳng có vẻ gì mệt mỏi cả.
Lưu Quan Trương càng xem càng hoảng sợ.
Bọn họ sở dĩ dám khoe khoang thổi da bò trước mặt Viên Thiệu là vì Lưu Bị tự tin vào thực lực của Quan Vũ và Trương Phi. Hắn biết Lữ Bố được xưng là thiên hạ đệ nhất tướng, nhưng không thể ngờ Lữ Bố lại mạnh mẽ như vậy, một mình hắn đánh với cả hai người mà không hề mệt mỏi một chút nào.
Câu chuyện nào rồi cũng sẽ đi đến hồi kết, Lý Tồn Hiếu vừa ra tay, cục diện lập tức chuyển biến, Lữ Bố hung hãn như vậy lại bị đánh đến chật vật chân tay, chỉ biết cắn răng chống đỡ chứ chẳng dám thẳng tay phản đòn.
“Kí chủ làm Lưu Bị hoảng sợ, +1000 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Quan Vũ giật mình, +1000 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Trương Phi giật mình, +1000 điểm chấn động.”
“.....”
Lưu Bị ngẩng đầu nhìn về phía Viên Hoàn, hắn phát hiện Viên Hoàn đang giơ bộ mặt đắc ý ra và cười đểu mình.
Các lộ chư hầu đang đứng xem trận chiến rốt cục đã có thể thả lỏng tinh thần. Nhất là Viên Thuật, thằng cha này hất mặt lên trời chỉ thẳng vào Lý Tồn Hiếu trước bao ánh mắt ghen ghét của mọi người. Các ngươi thấy chưa? Đó là đại tướng dưới trướng Viên Thuật ta đó, lợi hại không? Trâu bò không? Ha ha, tất cả là nhờ có sự lãnh đạo tài tình của ta, hãy mau đến cúng bái...à không đến ngưỡng mộ ta đi!
“Mẹ nó, biết ngay mà! Lữ Bố là thiên hạ đệ nhất tướng, không phải loại rách nát đến mức một mã cung thủ và một bộ cung thủ có thể chém chết, lại còn bày ra trò hợp công nữa, mất mặt quá!”
Đệt!
Lưu Bị đứng dưới thành bắt đầu cảm giác tim đang rỉ máu.
“Đúng rồi đấy! Đã thế còn đòi lập quân lệnh trạng, hình như trảm không được Lữ Bố thì sao nhỉ? À ta nhớ rồi, lấy đầu ba huynh đệ bọn họ thế vào phải không? Ha ha!”
Con mẹ nó!
Mặt Lưu Bị đen hơn cả đống phân, ôi tim ta đau quá!
“Con gà nào cũng muốn leo lên ngọn cây để biến thành phượng hoàng, nhưng đời không như là mơ! Ha ha, sao hắn không soi mặt mình vào vũng nước tiểu thử xem hắn có bản lĩnh đó không?”
“Mẹ kiếp, tối ngày vác mặt đi khoe mình là dòng dõi Hán thất. Chậc chậc, chả hiểu sao hoàng gia lại đẻ ra thể loại vô liêm sỉ như thế nhỉ?”
“Vương huynh khoan hãy vội, người này có phải chú bác cô dì của bệ hạ hay không thì để xét sau, nhưng ít nhất trong mắt ta hoàng gia sẽ không có người không biết nhục như hắn.”
Các chư hầu cứ anh trước một câu em theo sau một câu, từng cái lưỡi như những nhát gươm đâm thẳng vào trái tim tự cao của Lưu Bị, châm chọc nhiều đến mức hắn hận mình không có sẵn một cái hố để chui vào. Kỹ năng lẩn trốn được kích hoạt, Lưu Bị bắt đầu suy nghĩ cách để trốn khỏi đại doanh, tránh việc quý ngài minh chủ Viên Thiệu yêu cầu hắn thực hiện ‘lời hứa’.
Các lộ chư hầu mắng Lưu Bị đến mỏi miệng xong, bắt đầu quay sang bợ đỡ khen ngợi Viên Hoàn. Lời nói không mất tiền mua, bởi vậy đám chư hầu chẳng cần phải tiết kiệm nước bọt làm gì. Viên Hoàn vẫn đủ khả năng kiềm chế xúc động, hắn cười nhẹ bày ra phong cách quý tộc đáp lại. Viên Thuật thì khỏi nói, thằng cha này đứt mẹ dây thần kinh xấu hổ rồi, khen con thì khác gì khen cha, các ngươi mau đến tâng bốc ta đi, nhờ ta nên liên quân Quan Đông mới mở mày mở mặt đó. Viên Hoàn nhìn mà tặc lưỡi, cục đất này đúng là không thể trét thành tường được.
Lúc này Viên Hoàn đã có tiếng nói trong xã hội, các chư hầu sẽ chịu nghe lời hắn. Vì vậy hắn lập tức ôm quyền nói với Viên Thiệu:
“Thưa minh chủ đáng kính, Lữ Bố tất bại, chúng ta hãy tập hợp đại quân thừa cơ giết ra, san bằng sào huyệt của đám tặc tử quê mùa Tây Lương. Nếu trong trận đánh này chúng ta chém chết Đổng Trác, minh chủ có thể khải hoàn bước vào Lạc Dương nghênh đón thiên tử, bảo vệ xã tắc. Đến lúc bệ hạ vui mừng ban long ân xuống, minh chủ là người đã hiệu triệu anh hùng thiên hạ đứng lên kháng chiến, chắc chắn sẽ đạt được công lao thiên cổ.”
Viên Thiệu vừa nghe được bốn chữ ‘công lao thiên cổ’, sướng đến trợn cả mắt lên, lập tức xốc quần đứng dậy hò hét:
“Ba quân nghe lệnh, chúng ta tập hợp hết binh mã trong doanh tấn công Đổng Trác, vì dân trừ hại!”
Hống! Hống! Hống!
Tất cả quân sĩ ở đây gầm lên hưởng ứng.
Đánh nhau cả một buổi làm Lữ Bố mệt đến phờ phạc cả người, hắn ôm chặt Họa Kích chống đỡ Lý Tồn Hiếu, hai tay chảy máu tươi, bây giờ mà có một tấm đệm hắn sẽ lập tức lăn ra ngủ say hơn cả lợn. Thằng cha tên Lý Tồn Hiếu chẳng khác gì một gã điên, thả tay đánh không thèm phòng thủ, Lữ Bố càng chống đỡ càng cảm thấy đắng lòng.
Thế là hắn thừa lúc Lý Tồn Hiếu ra chiêu hụt, giả vờ dồn một kích cuối cùng để liều mạng, nhưng khi Lý Tồn Hiếu vừa rút ngọn giáo Vũ Vương về hắn lập tức quay ngựa chạy có cờ.
Lý Tồn Hiếu trố mắt ra quát to:
“Mẹ nó thật hèn hạ! Gia nô ba họ kia, ngươi chạy đâu cho thoát!”
Kỳ thật không phải Lý Tồn Hiếu không giết nổi Lữ Bố, mà là do Viên Hoàn cố ý dặn dò hắn tạm thời tha mạng cho tặc tử kia.
Viên Hoàn hiểu biết rất nhiều về lịch sử Tam Quốc, hắn chắc chắn rằng nếu Lữ Bố ngã xuống tại đây, Đổng Trác sẽ con mẹ nó dọn nhà cút đi thật xa. Vậy thì ý tưởng của hắn sẽ tan thành bọt nước.
Hết cách rồi, đầu năm nay đến mồi nhử cũng phải xài hàng xịn.
Nhưng Viên hoàn vẫn tính sót một điểm, Thanh Vân Thú cùng Xích Thố đều là những con ngựa quý hiếm, là vua trong loài ngựa, nhưng kẻ ngồi trên người chúng nó lại hoàn toàn khác nhau. Lữ Bố khá thon gọn, cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, còn Lý Tồn Hiếu của hắn lại to như một con trâu, cầm thêm ngọn giáo Vũ Vương nặng hơn 17kg. Do đó Thanh Vân Thú càng chạy càng mệt, khoảng cách của hai người dần dần bị kéo ra rất xa.
Thật sự kẻ trí tuệ suy nghĩ ngàn điều tất sẽ có điều bỏ sót, huống chi Viên Hoàn vừa mới xuyên qua Tam Quốc, hắn có thể dựa trên sự kiện ‘chiến dịch thảo phạt Đổng Trác’ trục lợi anh hùng thiên hạ đến thế đã là quá tốt rồi.
Do mệnh lệnh của Viên Hoàn đưa ra, Lý Tồn Hiếu không thể chấp nhận tha cho Lữ Bố chỉ vì con ngựa chết tiệt không chạy nổi, hắn dứt khoát ném luôn giáo Vũ Vương xuống đất, đạp mạnh vào bụng Thanh Vân Thú rồi điên cuồng đuổi theo.
Lữ Bố sợ đến ngây người, mẹ nó hôm nay đi ra khỏi nhà hắn có đạp trúng phân chó không nhỉ? Đầu năm nay ai làm võ tướng cũng trở nên liều mạng như vậy sao, mà liều mạng kiếm quân công cũng thôi đi, sao hết lần này
tới lần khác cứ phải để những kẻ như này đến gặp hắn vậy? Mặc dù đối phương không có binh khí nhưng còn khuya Lữ Bố mới quay ngựa lại chiến thêm một trận, sau lưng thằng điên ấy là đại quân mấy chục ngàn người, Không phải sử sách viết Lữ Bố hắn sức địch vạn người, hổ tướng mạnh nhất Tam quốc thì hắn có thể một mình chơi chết cả đại doanh.
Không sao hết, cận chiến không lại thì khỏi đánh cận chiến, Lữ bố còn có kỹ năng Phi Tướng, ngươi đuổi ta chứ gì, ta chơi bắn cung! Hắn lập tức lấy cung xạ điêu dưới yên ngựa, cài tên rồi bắn Lý Tồn Hiếu một phát.
Mũi tên lao thẳng đi như một viên đạn, Lý Tồn Hiếu vội vàng nghiêng người tránh né. Áo giáp của hắn lóe lên từng tia lửa nhỏ, Lý Tồn Hiếu thấy vậy âm thầm cảm khái:
“Tặc tử này sống hơi lỗi, nhưng võ nghệ tuyệt luân, ngay cả tiễn thuật cũng lợi hại như vậy!”
Sưu! Sưu! Sưu!
Lữ Bố thúc ngựa phi nước đại, bắn liên tục ba phát, tiếp tục bỏ rơi Lý Tồn Hiếu thêm một khoảng xa. Bất quá Lý Tồn Hiếu không phải hạng người dễ dàng nhận thua. Hắn cắn răng né từng mũi tên từ Lữ Bố, đập tay vào giáp và quát lớn:
“Con bà ngươi, đồ gia nô ba họ! Xưng là thiên hạ đệ nhất tướng thì quay lại chiến cùng gia gia 300 hiệp nào!”
Ở một diễn biến khác, Đổng Trác ngồi trong chiến xa uống rượu, ôm cái bụng béo hết dòm đông rồi lại ngó tây, đột nhiên thấy bụi bặm bay đầy trời, hắn sảng khoái cười to:
“Ha ha! Phụng Tiên con ta quả nhiên dũng mãnh, đám chuột nhắc Quan Đông chắc là giận quá hóa điên chạy ra khỏi thành đòi quyết chiến đây mà!”
Đại tướng Lý Giác gác thanh đao dài trên vai, nắm chặt dây cương:
“Chúc mừng Tướng Quốc! Lữ tướng quân không hổ danh thiên hạ đệ nhất tướng, anh dũng thiện chiến lại can đảm hơn người, trận này hắn đã ghi được công đầu.”
Đổng Trác cười ha ha rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn bị chĩa kiếm về phía trước tùy thời hạ lệnh giết địch. Bỗng một âm thanh từ phía xa làm hắn suýt nữa té nhào khỏi chiến xa.
“Nghĩa phụ.... Nghĩa phụ.... mau cứu ta! Nghĩa phụ, ta sắp chết đến nơi rồi....”
Đổng Trác đờ người, cánh tay đang chỉ kiếm về phía trước trở nên cứng nhắc, con mẹ nó đây là tình huống chó má gì vậy?