Hệ Thống Vịt Da Giòn

Chương 77




Trong căn cứ đúng thật là bất ổn. Bất thường đầu tiên là số lượng bánh bột ngô hợp tác xã cung tiêu bán giảm đi, sau đó giá đồ ăn bắt đầu tăng vọt.

Bánh ngô to dĩ vãng chỉ cần 0.5 điểm lao động là có thể mua được nay có ra giá 10 điểm lao động cũng không có ai bán. Lạm phát đã đạt đến con số quá đáng sợ.

Mấy ngày nay Hàn Chấn nhìn thấy khu nhà giàu có rất nhiều người bán nhà để đổi lấy thức ăn từ chính phủ. Mười mét xung quanh bờ biển bị chăng vòng bảo hộ, chốc chốc lại có sĩ quan cầm súng tuần tra.

Nghe đồn đại là vì virus zombie đã lây lan tới đây, có zombie nửa đêm bơi từ đất liền tới đây hại người. Tóm lại, những lời đồn bát quái đó càng lan truyền càng khoa trương, thế nên mọi người đều không muốn ở lại bờ biển.

Giá nhà khu bờ biển vốn đắt nhất nay lại rớt liên tục, xế chiều cũng chẳng có ai tản bộ, vắng vẻ một cách đáng sợ.

Hà Cẩn Nhiên không biết nghe thấy lời đồn từ đâu, cũng khuyên Hàn Chấn đi gặp người môi giới đổi căn nhà khác.

“Cả khu vực này chỉ còn hai chúng ta, em không cảm thấy không ổn à?”

Hàn Chấn: “Có gì không ổn?”

“Ngộ nhỡ thực sự có zombie thì sao?”

Hàn Chấn xỏ dép lê chạy lên tầng, thuận miệng nói: “Không sao, em sắp nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh rồi. Đến lúc đó em cứu vớt thế giới còn được, sợ gì zombie.”

Hà Cẩn Nhiên: “……”

Trở về căn phòng trống rỗng, Hàn Chấn theo bản năng muốn tìm hệ thống trò chuyện. Nhưng cậu bỗng nhiên sực nhớ đối phương đang đi tuần trăng mật, không nhịn được thổn thức.

Thực ra…… Cậu cũng hơi muốn đi tuần trăng mật……

Ai, trước mắt xem ra cứu vớt thế giới vẫn quan trọng hơn. Cậu thầm động viên mình, chờ hoàn thành nhiệm vụ cậu vẫn còn ngày rộng tháng dài để chơi.

Mở máy tính sinh vật ra, cậu tiếp tục chạy số liệu. Suy đoán chuỗi sinh vật là một quá trình rất dài, may mà cậu có bộ não của một nhà sinh vật học đại tài, cũng không quá vất vả.

Rồi sau đó là thí nghiệm này tới thí nghiệm khác, thất bại, lại thí nghiệm, lại thất bại. Về sa, Hàn Chấn đã tê dại, mãi cho đến hơn 10 giờ tối, Hà Cẩn Nhiên tới gọi cậu đi ngủ.

“Muốn ăn khuya không?”

Hà Cẩn Nhiên nửa tựa vào cửa hỏi cậu.

Hàn Chấn xoa bụng, “Hơi hơi muốn.”

“Muốn ăn cái gì?”

Hà Cẩn Nhiên không hề nhận ra giọng mình nghe dịu dàng đi.

“Sủi cảo.”

Thực ra sủi cảo và hoành thánh không khác nhau là bao. Hàn Chấn thích nhất ăn canh sủi cảo, thêm một thìa dầu mè cay, ăn mấy bát cũng không no.

“Ta đi xuống nấu.”

Cửa chưa đóng lại. Hàn Chấn có thể nghe thấy tiếng động bật bếp bày biện dưới tầng. Cậu vẫn chưa được ăn sủi cảo Hà Cẩn Nhiên làm, không biết hương vị thế nào.

Đoán chừng cũng không tệ đến mức nào được.

Đi xuống thang, mùi mỡ hành nhàn nhạt bay tới. Trên bàn cơm đặt một chiếc bát sứ, bên trong là hoành thánh trắng muốt da mỏng, nhìn đã thấy hết sức thòm thèm.

Chỗ hoành thánh này là hôm qua Hà Cẩn Nhiên dùng bột mì làm. Giờ hắn còn biết hấp màn thầu, thậm chí đang nghiên cứu cách làm món tráng miệng kiểu Âu.

Thi thoảng Hàn Chấn cũng sẽ cảm thán, hai người bọn họ sống ở tận thế quá sung sướng, không biết có gặp báo ứng không……

“Mau ăn đi, ăn xong đi ngủ.”

Ngoài cửa sổ không biết đã đổ mưa từ lúc nào. Tiếng nước rào rào đánh lên lá rụng cuối thu, khiến người ta liên tưởng tới âm thanh axit ăn mòn

Hàn Chấn ngồi xuống, cầm lấy cái thìa, nhìn thoáng qua bên ngoài như có linh cảm, “Đây là cơn mưa đầu tiên từ lúc chúng ta tới đảo Hải Bắc.”

“Ừ.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Linh thức đo lường được bên trong có chứa virus zombie, ta đã dùng linh lực cách ly hết cây cỏ trong vườn.”

“Aiiii.”

Hàn Chấn thở dài, tiếp tục ăn sủi cảo. Thiên nhiên bị phá hoại nghiêm trọng như vậy, cho dù cậu nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh, chỉ e vẫn còn cả chuỗi thiên tai đang chờ nhân loại.

****** ****** ****** ******

Đêm đã khuya. Tiếng mưa rơi ngớt đi một chút.

Hàn Chấn ôm Hà Cẩn Nhiên ngủ say, cậu đã nghiên cứu sinh học một ngày, mệt muốn chết rồi.

Dưới tầng vọng lên tiếng động khe khẽ. Hà Cẩn Nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng gác cánh tay đang đặt trên eo Hàn Chấn qua một bên, nhẹ tay nhẹ chân đắp chăn lên cho cậu.

Có người tới. Còn không chỉ một người.

Hà Cẩn Nhiên đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy áo ngoài mặc vào, bình tĩnh ung dung đi xuống tầng. Trong linh thức của hắn, động tác mà mấy kẻ ngoài cửa tự cho là kín kẽ lại như thể pha quay chậm, còn có thể không ngừng phát lại.

Tiếng đối thoại loáng thoáng vang đến.

“Anh Võ nói phải giải quyết hai người kia.”

“Ban nãy tao thấy không ít món ngon trong bếp, chờ xử lý xong có thể mang chút ít về……”

“Mày không cảm thấy hơi kỳ lạ à? Cứ rùng rợn thế nào ấy, cảm giác có người đang nhìn trộm……”

Kẻ đột nhập vào là ba gã mặc đồ đen. Bọn họ dễ như trở bàn tay leo qua cửa sổ tầng một, trong tay cầm súng giờ đang đi lên tầng.

Hà Cẩn Nhiên đoán hẳn là kẻ tên A Võ kia cho bọn họ tới. Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, tiềm thức sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm nay.

Hắn không muốn để Chấn Nhi nhìn thấy những thứ bẩn thỉu xấu xa này. Đám bụi bẩn xấu xa đó, hắn gẩy ngón tay là có thể làm bọn họ hoàn toàn biến mất.

“Phòng ngủ ở đâu thế?”

Mấy kẻ này đi lên tầng hai.

“Rẽ trái phòng thứ hai.”

Gã đàn ông đi đầu hỏi theo bản năng, “Sao mày biết?”

Hà Cẩn Nhiên lẳng lặng tiến lên hai bước, “Tôi biết.”

Gã đàn ông: “……” Sợ són ra quần.

Ba gã đàn ông bình thường này dồn giá trị vũ lực vào còn chẳng bằng một ngón út của Hà Cẩn Nhiên, chẳng mấy chốc đã khai là nhà khoa học “anh Võ” kia bảo bọn họ tới đây.

Hơn nữa “anh Võ” còn cực kỳ độc địa, bắt bọn họ giết chết hai người trong căn biệt thự này mới bằng lòng bỏ qua.

Bộ dạng mấy gã đàn ông này khóc than sướt mướt xin tha trông mà bực. Hà Cẩn Nhiên không muốn đánh thức Hàn Chấn, nghĩ ba tên này xem như “tâm phúc” của tên hàng giả kia, liền cho bọn họ trở về.

Hắn bảo ba người này trở về nói với hàng giả là người đã chết sạch, đợi cái gì đó Võ thả lỏng cảnh giác mới vạch trần.

Mấy gã đàn ông hiển nhiên không lường được Hà Cẩn Nhiên sẽ buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, có vẻ hơi bất ngờ. Nhưng vừa rồi bọn họ đã hoàn toàn nhận thức được giá trị vũ lực của Hà Cẩn Nhiên khủng khiếp tới mức nào, trong lòng cũng không dám ngo ngoe ý nghĩ gì khác.

Gã ngập ngừng nói: “Anh, anh Võ nói căn cứ sắp sửa không chống đỡ được. Chính phủ đã ở phái người chế tạo tàu sân bay, về sau đó sẽ là “con thuyền Noah” của nhân loại. Anh Võ nói chỉ cần giết chết hai người, sẽ cho chúng tôi ba tấm vé tàu……”

Hà Cẩn Nhiên nheo mắt, “Con thuyền Noah?”

“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.” Người đàn ông nói: “Tóm lại, anh Võ sẽ không nói dối, virus zombie từ phương nam thật sự đã lây lan tới đây.”

Sau khi mấy gã đàn ông rời khỏi, Hà Cẩn Nhiên trở lại phòng ngủ. Hàn Chấn nằm trên giường vẫn đang ngủ say, góc nghiêng với đường nét rõ ràng dưới ánh trăng hắn nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy thích.

Linh lực đã khôi phục được không ít. Còn không phải chỉ là con thuyền Noah thôi sao, hắn cũng có thể làm ra một con thuyền cho Chấn Nhi.

****** ****** ****** ******

Cùng lúc đó, cách đảo Hải Bắc một trăm km.

Quân đoàn zombie đen kịt giữa đêm mưa có vẻ rất đáng sợ. Tiếng mưa rơi rào rào cách cửa kính dày cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Tòa nhà cao tầng nhất thành phố này đã trở nên hoang vu tàn tạ, quan sát bãi đổ nát hoang vắng cũng giống như đang chứng kiến thế giới này dần dần hủy diệt.

Người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, gió thổi phần phật làm bay tà áo gã. Bóng lưng gã nhìn cô độc mà thê lương.

“Hàn, Chấn.”

Lệ Đại Hải nhẹ nhàng đọc cái tên xa lạ mà quen thuộc. Một vài ký ức xa xăm hiện lên trong đầu, gã nhắm mắt, miệng nhếch một nụ cười tàn khốc.

Món đồ chơi không chiếm được. Vậy thì hủy diệt.

****** ****** ****** ******

Nội thành đảo Hải Bắc, viện nghiên cứu khoa học.

“Anh nói gì?!”

Ngô Võ mặt nặng: “Các anh có chắc hai người kia chết rồi không?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã ném thi thể xuống biển như ngài nói.”

“Tốt lắm, các anh làm rất tốt.”

Sắc mặt Ngô Võ đã bình thường lại, gã bất giác thở phào nhẹ nhõm. Xưa nay gã luôn phải sống dưới cái bóng của Hàn Chấn. Từ lần trước từ biệt ở đoàn xe, vì là sinh viên tốt nghiệp khoa sinh học, tự thấy kiến thức chuyên ngành không tệ, gã đã nảy ra ý giả mạo thân phận đối phương.

Ban đầu, gã luôn lo sợ sự tình bại lộ. Gã luôn không ngủ ngon, suốt ngày nơm nớp lo sợ. Nhưng sau đó, gã dần có chỗ đứng trong căn cứ, suy nghĩ lại đều thay đổi.

Dẫu Hàn Chấn thật tới thì sao. Gã cũng sẽ có thể thay thế. Hiện giờ căn cứ hỗn loạn vô cùng, lòng người xao động, nguy cơ đầy rẫy. Bên trên thực ra cũng hoàn toàn không tin gã có thể phát minh ra virus vắc-xin phòng bệnh, sở dĩ cung phụng gã như vậy, chẳng qua là vì ổn định lòng dân, cũng giống như bỏ tiền mua thuốc an thần vậy.

“Anh Võ, vé tàu của chúng tôi……”

Người đàn ông dò hỏi.

“Sẽ cho các anh.”

Ngô Võ mất kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo bọn họ rời đi. Trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại một mình gã, phòng thí nghiệm trống rỗng yên tĩnh mà đáng sợ.

Gã nhìn xác con khỉ trên bàn giải phẫu, cảm thấy mỹ mãn mỉm cười.

****** ****** ****** ******

Thoáng cái lại mấy ngày trôi qua.

Cuộc sống thoạt nhìn bình tĩnh lại che giấu sóng ngầm mãnh liệt.

Hàn Chấn luôn trốn trong phòng nghiên cứu virus, cuối cùng cũng lóe lên hi vọng vắc-xin phòng bệnh.

Chiều nay, cậu mới vừa làm xong thí nghiệm, đang định xuống tầng rót nước uống thì thoáng nhìn thấy Viên Dịch cùng cậu cấp dưới Lý Chính Nghĩa đang đứng ngoài cổng.

Hà Cẩn Nhiên không ở nhà, có lẽ là ra ngoài mua đồ. Cậu thuận cầm lấy cái áo khoác trên sô pha mặc vào, đi ra ngoài mở cửa cho bọn họ.

Mấy ngày gần đây đột ngột hạ nhiệt độ, cậu hứng gió lạnh mở cửa, run run rẩy rẩy nói: “Mau vào đi thôi, bên ngoài lạnh quá.”

“Hà tiên sinh không ở nhà à?”

Viên Dịch quan sát sân mấy lần.

“Anh ấy đi ra ngoài mua đồ rồi.”

Đi vào trong phòng, Hàn Chấn tay chân vụng về rót trà bưng ra phòng khách. Viên Dịch đã tới rất nhiều lần, ngả người xuống sô pha rất quen thuộc. Nhưng còn Lý Chính Nghĩa thì vẫn như đứng đúng tư thế ở bê cạnh.

“Anh bảo cậu ấy ngồi xuống đi, đứng lâu mỏi.”

Hàn Chấn nói với Viên Dịch.

Viên Dịch bất đắc dĩ: “Cậu ấy cứ thích đứng, tôi khuyên rất nhiều lần đều không được.”

Lý Chính Nghĩa nghiêm túc nói: “Tôi đứng mới có thể hoàn toàn tập trung sức chú ý để bảo vệ Liên trưởng!”

Viên Dịch hơi đỏ mặt, rồi không nói thêm gì nữa.

Hàn Chấn: “……”.

“Đúng rồi, lần này tôi tới có chuyện muốn nói với cậu.” Viên Dịch dừng lại, hỏi tiếp: “Cậu biết con thuyền Noah không?”