Thôn xóm non xanh nước biếc ban đầu giờ đã trở nên rách nát hoang vu, ven đường chốc lại có bóng zombie lang thang.
“Tới rồi, ở ngay phía trước.”
Lục Âm thò đầu ra cửa xe nhìn bên ngoài.
Phong cảnh trước mắt thoáng chốc đã thay đổi. Cuối con đường bị chặn bởi một hàng rào cao bằng người, loáng thoáng có thể thấy vài người cầm dao nhọn và giáo.
Hàn Chấn hơi thất vọng, “Nhỏ vậy ư.”
Lục Âm lại kích động, nói: “Không nhỏ đâu! Căn cứ này cho tới giờ đã thu nhận hơn 5000 người sống sót, đằng sau có đồng ruộng để canh tác, hoàn toàn tự cung tự cấp.”
Hà Cẩn Nhiên nghiêng đầu hỏi: “Em còn muốn vào không?”
“Đi thôi.” Hàn Chấn nghĩ ngợi, nói: “Đến rồi mà, chúng ta cứ vào nghỉ ngơi vài ngày, ngủ mãi trong xe mỏi cổ.”
Hà Cẩn Nhiên gật đầu. Hắn dừng xe cách hàng rào chừng hai ba mét. Lục Âm mở cửa xe thò đầu ra ngoài gọi: “Phiền các anh mở cửa! Chúng tôi tới theo radio!”
Cánh cửa hàng rào chầm chậm mở ra. Xe không được lái vào trong, đám người Hàn Chấn bị buộc phải xuống xe kiểm tra. Vào căn cứ cần trải qua một ngày quan sát, xác nhận không nhiễm virus zombie mới được phép đi vào.
Tiếp đó, mỗi người còn cần giao nộp mười cân lương thực. Đương nhiên, nếu không phải gạo, thì cũng có thể dùng thức ăn khác tương đương giá trị để đổi.
Một người đàn ông cao to đi tới dẫn bọn họ đến phòng quan sát, nhếch miệng cười nói: “Các anh đến từ đâu?”
Không đợi Hàn Chấn trả lời, Lục Âm đã tranh trước: “Thành phố Y.”
Anh ta ra hiệu bằng mắt với Hàn Chấn, dù sao nói từ thành phố S xa xôi tới đây thật sự nghe quá đáng sợ.
“Gần vậy ư?” Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Vậy sao giờ các anh mới đến?”
Lục Âm nói: “Lúc ấy chúng tôi đang ở trung tâm thành phố.”
“Ồ, các anh có thể xông ra khỏi trung tâm thành phố cũng giỏi đấy. Đáng tiếc là các anh tới quá muộn, những vị trí kiến thiết đều đã bị tranh trước rồi. Sau này muốn sinh sống trong căn cứ khó đây.”
Người đàn ông hình như đang cảm thán.
“Vị trí gì?”
Hàn Chấn tò mò hỏi.
“Trước kia căn cứ cung cấp thức ăn. Nhưng rồi sau đó người càng ngày càng nhiều, lương thực không đủ, thế là bắt đầu chế độ phân chia theo sức lao động. Nếu anh là thôn dân có ruộng đất thì may rồi, cả đời khỏi lo ăn. Trước kia người tới sớm đi xây dựng nhà cửa sẽ đủ một ngày ba bữa, những người còn lại chỉ có thể đi ra ngoài tìm thức ăn, rất nhiều đều không thể trở về.”
Lục Âm tái nhợt mặt mày. Anh ta không ngờ căn cứ người sống sót tựa thiên đường trong ảo tưởng lại là như vậy. Giờ chỉ e ngay cả mười cân lương thực anh ta cũng không giao nộp nổi……
Hàn Chấn không nghĩ nhiều như vậy, dù sao cậu cũng chỉ dự định ở lại đây mấy ngày. Nói một cách khác, cậu xem đây như khách sạn trú tạm.
Mấy người bọn họ đi mỏi cả chân mới đến được nơi gọi là phòng quan sát. Hết sức đơn sơ, hình như được cải tạo từ kho chứa củi nhà nào đó, toát ra sự chân chất của vùng nông thôn.
Người đàn ông nói: “Các anh có thể gọi tôi là anh Hoa. Ban nãy cầm hết thức ăn rồi chứ? Các anh phải ở đây 24 tiếng đồng hồ, nhà vệ sinh ở đằng sau, tự giải quyết vấn đề cá nhân. Đến giờ tôi sẽ tới đón các anh.”
“Vâng, cảm ơn anh Hoa.”
Lục Âm nhét vào lòng người đàn ông một gói bánh xốp.
So sánh ra thì, hai người Hà Cẩn Nhiên và Hàn Chấn lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Kho chất củi tuy sơ sài song cũng đặt vài tấm ván gỗ, ngủ thoải mái hơn trong xe.
Xem chừng là vì được hời, thái độ của người đàn ông đối với bọn họ cũng trở nên ôn hòa hơn.
Chờ gã rời đi, cửa bị khóa lại.
Hà Cẩn Nhiên lấy ra khỏi không gian trữ vật nệm bông vơ vét được từ siêu thị, trải lên trên giường gỗ. Hắn không hề hài lòng với nơi này, quay sang nói: “Ta có thể đưa em ngoài.”
“Không cần.” Hàn Chấn không đồng ý. Tận thế bùng nổ, cả thế giới đều không may mắn thoát khỏi. Nơi tốt hơn cũng chẳng đỡ hơn là bao, dù sao hiện tại cậu chỉ cần ăn no ngủ kĩ, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ là được rồi mà.
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày. Đến giờ ăn cơm, nhưng ở đây hắn lại không có công cụ nấu cơm, không thể nấu thức ăn nóng hổi cho đạo lữ nhà mình, thật phiền phức.
Hàn Chấn lại không hề nhận ra. Cậu cởi giày nằm nhoài xuống giường chăm chú chơi game trên máy tính bảng, vừa uống sữa bò Vượng Tử.
Aiii, có điều kiện, tới tận thế cũng không thể để bản thân phải chịu khổ
Lục Âm nói: “Các anh tính toán thế nào? Ở lại đây à?”
“Không ở lại, chúng tôi phải đến đảo Hải Bắc.”
Hàn Chấn thuận miệng nói.
“Đảo Hải Bắc……”
Lục Âm đã từng nghe về địa phương này. Anh ta nghe trên radio nói đảo Hải Bắc là căn cứ sinh tồn duy nhất do chính phủ quản lý.
Người được lên đảo đảo đều là tai to mặt lớn, cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày không phải lo.
Anh ta biết hai người đàn ông thần bí này có lẽ thuộc về nơi đó. Đâu giống anh ta, bước ra khỏi siêu thị đối mặt với zombie còn chẳng dám.
“Anh định ơ lại căn cứ này hả?”
Hàn Chấn hỏi anh ta.
“Ừ.” Lục Âm cười khổ. Chung quy anh ta cũng chẳng còn nơi nào để đi.
“Anh có mười cân lương thực chưa? Không đủ cứ nói, tôi bù thêm cho anh.”
“Vẫn thiếu một ít.”
Hai mắt Lục Âm bỗng dưng cay cay. Một người đàn ông trưởng thành giết nhiều người như anh, xem nhiều cảnh máu tanh trong tận thế, giờ lại cảm động trước hai người xa lạ bèo nước gặp nhau.
“Được.” Hàn Chấn đang chơi game, không buồn ngẩng đầu lên: “Chốc nữa bảo Cẩn Nhiên nộp cùng anh đi.”
****** ****** ****** ******
Virus zombie sẽ phát tác trong vòng 24 giờ. Thi biến sẽ bắt đầu từ não, từ từ ăn mòn xuống cơ thể, mãi cho tới khi con người hoàn toàn mất đi tri giác. Khi tỉnh lại một lần nữa, người đã trở thành quái vật bất tử.
Đêm đã khuya, phương xa văng vẳng vọng lại tiếng bầy xác sống rít gào. Trong phòng tối mịt, chỉ có một ngọn đèn bàn đang sáng. Hàn Chấn trở mình, khiến cho giường rung lên kẽo kẹt.
“Em ngủ chưa?”
Hà Cẩn Nhiên nói nhỏ vào tai cậu.
“Ây, ở đây còn có người mà……”
Hàn Chấn tức giận hất tay hắn ra.
“Em coi như hắn ta chết rồi là được.”
Lục Âm ngủ bên cạnh nghe thấy vậy: “……”
“Đêm nay em không muốn ấy ấy đâu. Thắt lưng mỏi nhừ rồi.”
Hàn Chấn lại trở mình, quay lưng về phía Hà Cẩn Nhiên.
“Không sao, ta tự là.”
“Đừng…… ** móa, anh đừng có mà cởi quần ông đây!”
Lục Âm nghe tiếng sột soạt cả đêm thức trắng: “……”
Hôm sau, anh Hoa lại đây mở cửa. Trên cửa có một mắt mèo thủy tinh, sau khi xác nhận cả ba người trong phòng đều không thi hóa mới mở ra. Liếc nhìn Lục Âm, gã không nhịn được mở miệng hỏi: “Hôm qua cậu ngủ không ngon à? Quầng mắt thâm xì vậy?”
Lục Âm ngáp một cái, “Ngủ lạ giường.”
Hàn Chấn nghi ngờ đêm qua Lục Âm đã nghe thấy gì đó. Cậu oán hận trừng Hà Cẩn Nhiên, đỡ eo đi chầm chậm ra ngoài.
Anh Hoa nói: “Cậu cũng ngủ không ngon?”
Hàn Chấn đáp: “Ván giường cứng quá, ngủ đau lưng.”
Cậu thầm nghĩ, còn không phải tên cầm thú đòi hỏi vô độ nào đó nửa đêm ra hại người!
Mà đầu sỏ nghe thấy vậy lại bừng tỉnh ngộ, hóa ra đạo lữ thích ngủ giường mềm mại. Xem ra nệm ngày hôm qua vẫn chưa đủ, hắn vẫn cần cướp bóc nhiều hơn.
……
Mười cân lương thực phải nộp cho căn cứ có thể đổi bằng đồ ăn vặt. Đồ ăn vặt rất quý giá trong tận thế, chung quy gạo vẫn có thể trồng, nhưng những món ăn vặt trước kia đầy rẫy trong siêu thị nay lại trở thành tài nguyên khan hiếm không tái sinh.
Sau một hồi cò kè mặc cả, Hàn Chấn cuối cùng cũng dùng một túi to đồ ăn vặt xem như 30 cân lương thực.
Bọn họ đăng ký thông tin cơ bản như họ tên, tuổi tác ở chỗ anh Hoa, rồi nhận lấy một tấm thẻ gỗ khắc số.
Anh Hoa nói với bọn họ, muốn sống sót ở căn cứ thì phải tìm được việc làm. Hai mùa xuân thu có thể giúp nông dân làm ruộng, bình thường có thể gia nhập đội tìm kiếm.
Giữa vô vàn nghề nghiệp trong căn cứ, đội tìm kiếm luôn có đãi ngộ tốt nhất. Nhưng người đi làm rất ít, đa phần đều là thành phần cảm tử, vì phải đương đầu với zombie, vũ khí trang bị lại quá lạc hậu, mười người chết chín người sống.
Ra khỏi cửa.
Lục Âm nói: “Chúng ta tách nhau ở đây đi, cảm ơn các anh đã giúp đỡ tôi trong khoảng thời gian này, về sau có việc gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ dốc sức báo đáp.”
“Xa cách như vậy làm gì.” Hàn Chấn cười nói: “Lục Âm, mấy ngày nay tôi rảnh cũng có thể tới chơi với anh mà.”
Lục Âm lắc đầu, “Chắc là không có thời gian, tôi định gia nhập đội tìm kiếm.”
“Được thôi.”
Ai có chí người nấy, mọi người muốn sống sót ở tận thế đều không dễ dàng. Hàn Chấn cảm thán, phát hiện mình vậy mà không hề coi nhân vật Lục Âm này là NPC.
Có thể là vì trông đối phương quá chân thật.
Sau khi tạm biệt Lục Âm, Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên lang thang dạo trong căn cứ. Sắp tới vụ thu hoạch, những thửa ruộng lúa tựa như mặt biển vàng xuộm, lôi cuốn hi vọng sống. Nông dân xắn ống tay áo lao động cày cấy trên đồng ruộng, mồ hôi tuôn như mưa khiến người khác nhìn cũng bị lây nhiễm cảm xúc.
Trong căn cứ có một chợ giao dịch, hình như được cải tạo từ địa điểm họp chợ trước kia, những cái lán lớn và quầy hàng vỉa hè, còn có cả tiếng rao hàng dọc phố.
Phố buôn bán hỗn loạn mà trật tự, gần đó còn có cả người tuần tra cầm súng.
Hàn Chấn đi dạo một vòng, phát hiện không ngờ còn bán cả ba con sói. Cậu ho khan, giấu Hà Cẩn Nhiên lén lút hỏi chủ quầy: “Cái này bao nhiêu tiền?”
“Tất cả đều là Durex, vị táo vị chanh vị sầu riêng, cho anh chọn! Một hộp mười bao, chỉ cần một cái bánh mì là được! Người anh em, mau mua đi, thời buổi này, người yêu có bầu sao nuôi nổi con.”
“Ha ha ha.” Hàn Chấn cười ngượng ngùng, mò túi cũng chỉ móc ra được năm viên truffle, “Từng này đủ chưa?”
“Đủ rồi đủ rồi!”
Chủ quầy có vẻ đã đói bụng rất lâu, người xanh xao vàng vọt. Hắn vươn tay cầm lấy socola trên tay Hàn Chấn, vội vã bóc vỏ ra liếm.
“À thì…… Tôi cầm đồ đi được chưa?”
“Ừ, anh cầm đi.” Chủ quầy nói: “Lấy thêm mấy hộp cũng không sao. Hờ, tôi bán ở đây lâu như vậy, anh là người đầu tiên ghé quầy tôi đấy.”
Vẻ mặt của hắn hơi sâu xa.
Hàn Chấn hơi 🥴, cầm hai hộp nhét vào ngực như đi ăn trộm. Khi cậu giả vờ như không làm gì quay về, lại không biết Hà Cẩn Nhiên đã nhìn thấu tất cả.
“Đúng rồi, để em mua cho anh quyển sách.”
Hàn Chấn hết chịu nổi Hà Cẩn Nhiên suốt ngày dùng cổ phong từ ngữ, nghe mà nổi da gà. Cậu cảm thấy cần phải để Ân Húc đạo quân tiếp xúc với trào lưu thời đại mới.
“Sách gì?”
“Sách giúp anh có thêm tri thức.”
Cho nên, cậu dùng một gói mì đổi lấy hai quyển sách. 《 99 thường thức bạn cần biết 》 và 《 Từ ngữ thịnh hành hiện đại 》ở hiệu sách.
“Nè, cầm đọc đi,”
Hàn Chấn ném sách vào Hà Cẩn Nhiên.
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, “Thực ra em không cần mua, ta có thể dùng thần thức nháy mắt nhớ kỹ nội dung.”
“Không sao không sao, anh có thể mỗi ngày mở ra đọc.”
Hàn Chấn xoay người tiếp tục đi về phía trước, lại thấy một hình bóng quen thuộc trong đám đông.
Má ơi, kia chẳng phải Lệ Đại Hải ư??
“Lại gặp Đại Hải.”
Hàn Chấn nói thầm.
Hà Cẩn Nhiên lật sách trong đầu, chẳng mấy chốc đã tìm được một câu nói thịnh hành có liên quan, thì thầm: “Em từng yêu Đại Hải, ta từng yêu em.”
Hàn Chấn: “……”
Làm ơn, cậu chưa bao giờ yêu Đại Hải.