Hàn Chấn cuối cùng cũng khuất phục trước SpongeBob, hơn nữa còn cảm thấy khá là hay. Cậu nằm dài trên sô pha, miệng nhai potato chips rộp rộp.
Hà Cẩn Nhiên ngồi đầu kia bấm móng chân cho cậu. Ánh đèn chùm ấm áp chiếu rọi khuôn mặt người đàn ông, rồi biến mất tại sườn mặt tối tăm sắc lẹm.
Hàn Chấn xem mà ngây người, hai chân vô thức nâng lên.
Hà Cẩn Nhiên vỗ lên mu bàn chân cậu, hết sức chăm chú nâng chân cậu bấm móng chân, như thể trong tay hắn không phải là chân mà là một bảo vật tuyệt thế.
“Ê.” Hàn Chấn hơi mất giọng, nói: “Để em cũng cắt cho anh.”
Hà Cẩn Nhiên ngẩng đầu, mặt phũ phàng: “Em tưởng anh cũng mất vệ sinh như em hả? Chốc nữa còn phải ngoáy tai cho em nữa.”
Hàn Chấn: “……”
Hà Cẩn Nhiên: “Bảo bảo, anh hi vọng em sẽ nhớ rửa chim. Lần sau còn không nghe lời, anh chỉ đành rửa hộ em.”
Hàn Chấn yếu ớt cãi: “Ngày nào em chả rửa!”
“Ồ, thế cơ à.” Hà Cẩn Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, “Sáng tối mỗi ngày hai lần, rửa sạch như đánh răng.”
Rộp rộp rộp rộp.
Hàn Chấn tê dại nhai khoai, quay đầu tiếp tục xem SpongeBob. Tiến hành xong giai đoạn phim truyền hình buổi tối sẽ là tiết mục kéo đèn không phù hợp với trẻ nhỏ.
Bóng đêm miên man, gió nhẹ hây hây.
“Ú ~ Ú~”
Tiểu AD Canxi sắp đến kỳ động dục hứng thú nghe trộm.
“Bảo bảo, anh muốn uống sướng rên của em.”
“…… anh cút đi.” Thở hồng hộc thở hồng hộc.
“Bảo bảo, vậy AD Canxi được không?”
“…… Lấy đi.” Phụt Phụt
“Ú~ Ú~”
Tiểu golden nằm bên bể bơi bỗng dưng nổi hứng. Nhưng nó lại không hiểu tại sao nửa đêm chủ nhân lại gọi nó?
****** ****** ****** ******
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tiếng đập cửa thùng thùng thùng.
Hà Cẩn Nhiên tắt máy hút mùi, cởi tạp dề, đi đến huyền quan mở cửa.
“Ai vậy?”
Nhân viên chuyển phát nhanh nâng một cái thùng to nói: “Chào anh, là chuyển phát nhanh của anh Sướng rên, nhờ anh ký nhận hộ.”
“Được.”
Hà Cẩn Nhiên nhận lấy thùng giấy, phát hiện nặng gẫy tay. Hửm? Để hắn xem bảo bảo mua cái gì đây?
Trên giấy dán ngoài bưu phẩm chỉ viết đây là “Thực phẩm”.
Hắn lấy kéo cắt ra, phát hiện bên trong là sữa AD Canxi và Sướng rên xếp thành từng hàng, còn có rất nhiều đồ ăn vặt của A ha ha.
Thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.
Bấy giờ hắn mới nhớ ra bảo bảo là người đại diện hình tượng thế giới văn học mạng của A ha ha.
Hắn biết bảo bảo thích nhất là uống sữa lạnh. Cho nên hắn bỏ hết chỗ sữa này vào tủ lạnh.
Bữa sáng cũng đã được làm xong, gồm bánh mì nướng nhân salad dâu tây, kèm thêm một ly sữa bò tươi và một cây dưa leo dài giòn mọng nước.
Hà Cẩn Nhiên phải đi làm. Hắn biết giờ này bảo bảo chắc chắn vẫn đang ngủ, cho nên chỉ viết một tờ note dán lên cửa tủ lạnh.
【 Ngoan ngoãn ăn cơm cơm 😊】
……
Đến khi Hàn Chấn tỉnh dậy đã là gần 11 giờ. Cậu đỡ eo chầm chậm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng, vừa bị hệ thống trêu chọc: “Thận lại hư rồi?”
Hàn Chấn trợn mắt, “Mày khinh tao à? Chẳng qua gần đây ngồi trước máy tính lâu quá nên thắt lưng đau thôi.”
Hệ thống: “Bạn cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi. Bảng xếp hạng tác giả JJ được tính theo tổng tích phân, bạn chỉ cần lọt vào top 10 tác giả đầu tiên là được xem như nhà văn đỉnh cấp.”
“Giờ tao xếp hạng nhiêu?”
“108.”
Hàn Chấn phun hết bọt trong miệng ra, nhìn bản thân đẹp tới nỗi thần thánh cũng ghen tị trong gương, thầm nghĩ, ông trời chắc chắn là đố kỵ với dung mạo của cậu, cho nên mới phải cho cậu nhiều việc khổ sai chật vật như vậy.
“Gâu gâu gâu!”
AD Canxi thấy chủ nhân cuối cùng cũng ra khỏi phòng, bèn phe phẩy cái đuôi vui vẻ chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Hàn Chấn ngồi xổm xuống xoa golden AD Canxi mềm mại, thầm nghĩ chờ trở về thế giới hiện thực cậu cũng sẽ nuôi một con chó như vậy.
Đáng eo.
Sáng sớm nhìn thấy nó sẽ dễ chịu từ thể xác tới tinh thần.
Xuống cầu thang, đi đến phòng khách.
Hàn Chấn giật tờ note dán trên tủ lạnh xuống, ngồi xuống bắt đầu nhâm nhi bữa sáng. Vị ngọt chạy khắp lưỡi, cậu vừa ăn vừa nghĩ, xong đời, cậu đã hoàn toàn thần phục dưới tay nghề nấu ăn của Hà Cẩn Nhiên.
Quả nhiên con đường đi vào trái tim đàn ông đều chạy qua dạ dày, câu này nói không hề điêu chút nào.
Ăn xong bữa sáng, Hàn Chấn nằm trên sô pha vuốt cái bụng tròn xoe, mở TV tiếp tục xem SpongeBob hôm qua chưa xem xong.
“Patrick Star, tại sao cậu lại có tên là Patrick Star?”
“Bởi vì tôi là ngôi sao lớn mà thượng đế phái đến bảo vệ cậu.”
Hàn Chấn: “Hệ thống, tại sao mày lại có tên là vịt da giòn?”
Hệ thống: “Bởi vì tôi là vịt số liệu thượng đế phái tới thử thách bạn.”
Hàn Chấn: “Cho nên bản thể của mày là con vịt?”
Hệ thống: “Tôi không có bản thể, tôi chính là một cái hệ thống. Sau đó tổng bộ đặt tên cho tôi là vịt da giòn.”
Hàn Chấn tắc lưỡi, “Tên của mày thật là low.”
Hệ thống bi phẫn: “Còn không phải là vì tên ngu ngốc nào đó mua lại công ty chúng tôi, ép tôi dùng cái tên này.”
Hàn Chấn đồng cảm: “Mày đáng thương thật.”
Hệ thống cười lạnh, “Đồng nghiệp của tôi tên là vịt quay Bắc Kinh, nó còn ghen tị tôi lắm.”
Hàn Chấn: “……”
Buổi chiều, trời nắng chói. Hàn Chấn ru rú trong phòng gõ chữ, giờ cậu đã đăng đến đại kết cục.
Bộ《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》này giờ đang sốt xình xịch, lượng lưu lại đã gần đạt đến mười vạn. Hàn Chấn đã nhận được vài lời đề nghị chuyển thể kịch truyền thanh, xuất bản.
Cậu chuẩn bị chờ kết thúc rồi sẽ liên hệ với bên xuất bản.
Bởi vì chính sách trong nước, văn học vịt da giòn khi xuất bản giản thể sẽ phải xóa đi tình tiết nam nam. Chuyện này khiến cho Hàn Chấn rất bực bội. Tuy giờ bên trên tra rất nghiêm, nhưng xe cậu lái vất vả như thế đâu thể bị hủy trong một sớm một chiều.
Cho nên cậu bèn liên hệ một nhà xuất bản phồn thể bên đảo Loan Loan.
Gần đây đảo Loan Loan hết sức thịnh hành vịt da giòn. Báo chí còn nói thêm hai năm nữa là đảo Loan Loan có khả năng chấp thuận hôn nhân đồng giới.
Hà Cẩn Nhiên còn từng đề cập tới chuyện này với cậu, nói rằng sau này ổn định sẽ đi đảo Loan Loan du lịch.
Gõ chữ lọc cọc nửa ngày, Hàn Chấn đăng đại kết cục lên mạng. Người đọc dưới phần bình luận gào khóc đòi ăn đều rất buồn phiền, tỏ rõ không nỡ nhìn cuốn truyện này kết thúc.
Cậu chọn mấy bình luận để trả lời, sau đó đăng link truyện mới, lăn lộn giả moe xin lưu lại.
Hàn Chấn giờ đang viết đại cương cuốn thứ hai. Lần này cậu định viết đam hiện đại. Chịu thôi, viết đam mỹ cổ trang toàn phóng ra những câu như là “Ngươi sẽ tạo nghiệp đó nha” “Ta mẹ nó thực là một nhân tài” “Ngươi thực là tuyệt” ……
Cậu cảm thấy mình có lẽ vẫn hợp truyện hiện đại hơn.
Ừm, đúng.
Chẳng bao lâu, Hàn Chấn đã nhận được hồi đáp của nhà xuất bản Đài Loan. Ba ngày nữa biên tập của bon họ sẽ tới thành phố S thương lượng công việc xuất bản với cậu.
Nói thật, Hàn Chấn cũng rất phấn khích.
Xuất bản sách đó! Về sau nói ra ngoài, Hàn Chấn cậu cũng là một người làm công tác văn hoá!
Hưng phấn tới nỗi gãi chân liên tục.
Hệ thống: “…… Có chút tiền đồ đi được không?”
“Mày không hiểu.” Hàn Chấn thâm trầm nói: “Tao đang sáng tạo giá trị cho xã hội hài hòa, quang vinh nhận lấy ngọn đuốc văn học vịt da giòn văn học.”
Hệ thống: “…… Cho nên?”
“Tao sẽ trở thành một truyền nhân vịt da giòn ưu tú!”
“……”
****** ****** ****** ******
Lại nói đầu kia, trụ sở công ty JJ.
Hà Cẩn Nhiên đậu xe, bước vào thang máy riêng đi lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
Tập đoàn JJ phát triển cho tới ngày hôm nay đã không còn gói gọn trong thị trường văn học mà trải rộng qua các lĩnh vực bao gồm bất động sản, giải trí điện ảnh,……
Mà người cầm trịch một con quái vật khổng lồ như vậy lại là một chàng trai trẻ tuấn mỹ.
Ngay cả phim truyền hình cũng không dám đóng như vậy.
“Kính chào tổng giám đốc!”
“Kính chào tổng giám đốc!”
“Kính chào buổi sáng tổng giám đốc!”
Dọc đường đi, mọi nhân viên nhìn thấy hắn đều không nhịn được khom lưng 90 độ cúi chào, nhìn người đàn ông xa như trên chín tầng mây, khuôn mặt toát ra sùng bái hoặc ngưỡng mộ.
Sàn đá cẩm thạch bóng lưỡng sáng đến độ có thể soi gương. Xuyên thấu qua cánh cửa sổ sát đất thật lớn quan sát có thể thu trọn phồn hoa của thành phố vào tầm mắt.
Thư ký A cẩn thận treo âu phục Hà tổng cởi ra lên.
Thư ký B ngồi trước máy tính lạch cạch gõ những văn bản hành chính truyền đạt quyết định của Hà tổng.
Thư ký C bước trên đôi cao gót lênh khênh, cười tươi rói báo cáo lịch trình ngày hôm nay: “10 giờ sáng là đại hội cổ đông, 12 giờ ăn cơm trưa với Lý tổng công ty xxx, trao đổi công việc lô đất phía đông thành phố. Hai giờ chiều, có hẹn cố vấn quảng cáo cho công ty hải sản Đại Hải???”
Tổng giám đốc nhấp ngụm cà phê, hờ hững nói: “Chuyện tôi bảo cô điều tra đã có kết quả chưa?”
Thư ký B: “Thành phố S không có công ty hải sản Đại Hải mà chỉ có công ty bất động sản Đại Hải. Tổng giám đốc tên là Lệ Đại Hải, tốt nghiệp đại học top đầu nước Anh, giá trị cá nhân tới mấy ngàn vạn…… vinh dự được trao danh hiệu thanh niên tự gây dựng sự nghiệp tiêu biểu của thành phố S năm nay.”
“Tốt lắm, chiều nay tôi sẽ gặp gã. Hoãn các lịch trình khác lại.”
Trong mắt các thư ký, Hà tổng hôm nay vẫn hoàn hảo như bao ngày, Hắn ngồi trước bàn, khí tràng cường đại, vững vàng bình tĩnh nhìn vào máy tính, bắt đầu xử lý công việc hôm nay.
Trên thực tế, Hà tổng tựa thần trong lòng bọn họ giờ đang tâm tư rối bời.
Trời ạ! Bảo bảo dậy chưa nhỉ?
Hắn có nên gọi điện thoại hỏi không?
Bảo bảo liệu có thấy phiền nếu hắn gọi không?
Bữa sáng nguội là không ăn được ……
Đi làm tới phút thứ mười, trong đầu Hà tổng bỗng nhiên hiện lên hình ảnh bảo bảo làm nũng trên giường tối hôm qua ……
Cả người rùng mình như bị điện giật.
Hà Cẩn Nhiên không nhịn được khẽ mỉm cười
Các thư ký: Tổng giám đốc siêu đẹp trai!!!!
****** ****** ****** ******
Buổi chiều, quán cà phê.
Tiết trời rất đẹp, ánh nắng rạng rõ. Con phố kinh doanh trứ danh của thành phố S nhộn nhịp người qua lại. Nghe nói một hãng giày thể thao nào đó đang giảm giá, cho nên trước cửa hàng đang xếp hàng dài người.
Lệ Đại Hải đậu xe trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm. trước khi xuống xe, gã còn cố ý chải chuốt lông tóc, sửa sang cà vạt, bảo đảm mình đẹp trai hoàn hảo không tì vết mới thong dong đi xuống. Mái tóc phun keo không một khuyết điểm sáng rọi dưới ánh nắng, đôi chân dài được ôm bởi ống quần tây cũng hút ánh mắt người.
Lệ Đại Hải hất tóc, cảm giác mình đang tự phô bày phong thái. Gã nghĩ, hôm nay Sướng rên nhất định sẽ điên đảo vì mình!
Ngoài trời nóng nực. Hơi lạnh trong quán cà phê khiến Lệ Đại Hải thở phào thư thái.
Chung quy gã đang mặc bộ âu phục ba món chỉ vì làm màu……
“Chào anh, anh muốn uống gì?”
“Espresso double shot.”
Lệ Đại Hải một lần nữa chọn loại cà phê mình chưa bao giờ uống nhưng nghe tên có vẻ rất sang chảnh chỉ vì làm màu.
“Vâng, sau đó tôi sẽ bưng lên cho anh.”
Lệ Đại Hải đảo ánh mắt trong quán cà phê, cuối cùng xác định ở người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ. Không sai, chắc chắn là hắn! Hắn chính là Sướng rên!
Hai người đã trao đổi qua điện thoại, vừa rồi Sướng rên gửi tin nhắn thoại nói mình ngồi sát bên cửa sổ.
Người đàn ông mặc áo phông tối giản màu xám, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Trên bàn đặt một tách cà phê, bên cạnh là ví da.
Từ góc của Lệ Đại Hải chỉ có thể thoáng nhìn thấy sườn mặt của người kia. Gã cảm giác tim mình đang đập thình thịch. Cũng không phải bởi vì gã cảm thấy chàng trai này đẹp trai nhường nào, mà là cảm thấy gã cuối cùng cũng gặp được Sướng rên trong sinh mệnh.
Không phải nữ, cũng không phải ông chú gãi chân.
Vậy là đủ rồi.
Lệ Đại Hải chậm rãi tới gần, mặt đỏ tựa như một cậu trai ngây ngô chưa bao giờ yêu đương nhỏ giọng nói: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc của công ty hải sản Đại Hải ……”
Người kia nhìn gã từ trên xuống, ngắt lời: “Phiền anh về sau cách xa đối tượng của tôi.”
“Đối tượng của anh?”
Lệ Đại Hải ngây người.
“Đúng, Sướng rên là bút danh của người yêu tôi.”
Lệ Đại Hải: “……”
Mấy ngày nay, gã đã gửi n cái emo đắt tiền đáng đi vào lòng đất… gửi nhầm à đm?!
Người đàn ông cầm lấy tách cà phê, nhẹ bẫng ném nó xuống đất. Cà phê màu nâu chảy ra theo đường vỡ.
Hắn cười lạnh nói: “Rút tâm tư của anh lại đi! Nếu không, anh sẽ có kết cục giống như tách cà phê này!”
Người phục vụ: “Thưa anh, anh phải đền tách cà phê này, tổng cộng 998 tệ, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
Lệ Đại Hải cứng nhắc quay đầu, không nhịn được oán giận: “Cửa hàng mấy người giết heo à! Cái tách đểu mà đắt thế?!”
Người kia: “……”
Hắn bỗng nhiên hối hận.
Tại sao hắn lại muốn so đo với một tên keo kiệt cơ chứ.