Thái Cực Điện là tẩm cung hoàng đế.
Hàn Chấn được sắp xếp vào ở thiên điện, là một gian nhà nhỏ sạch sẽ. Cậu trải chăn ra giường, đang định sửa sang lại.
Thái giám tổng quản đứng ở cửa khịt mũi nói: “Đi với ta một chuyến tới chỗ Thục phi nương nương đã.”
“Muộn thế này rồi…… không hay lắm đâu?”
“Hừ!” Thái giám tổng quản trợn trắng mắt, “Ngươi nghĩ gì đấy? Không có cả chim chóc như ngươi, Thục phi nương nương sẽ coi trọng chắc?”
Hàn Chấn: “……”
Chưa chắc đâu.
Mười lăm phút sau, tẩm cung Thục phi nương nương.
Hắn mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt đẫm trên vai. Thái giám tổng quản đẩy cậu, nói: “Vào đi, Thục phi nương nương chờ ngươi lâu rồi.”
Hàn Chấn bị đẩy lảo đảo, chầm chậm đi vào bên trong. Xung quanh không có lấy một bóng người, ngay cả nô tì gác đêm cũng không có, chắc đã bị Hà Cẩn Nhiên điều đi.
Đẩy cửa vào, Hà Cẩn Nhiên đang ngồi phía trước bàn gỗ. Đèn dầu lóe tia sáng lay lắt, hắn cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn vào Hàn Chấn, nói: “Ngồi lại đây.”
Hàn Chấn ngồi xuống đối diện hắn.
Hà Cẩn Nhiên buông sách xuống, nhàn nhạt nói: “Ngươi là mật thám Yến quốc phái tới ám sát Hoàng Thượng.”
“Hả?” Hàn Chấn giả ngu, “Nương nương ngài nói gì nô tài không hiểu.”
“Đừng giả vờ.” Hà Cẩn Nhiên nhìn cậu, khóe môi nhếch nụ cười, “Ta muốn nói với ngươi, ta đứng về phe ngươi.”
“Vậy là ngài cũng hy vọng Hoàng Thượng……”
“Cũng như vậy.” Hà Cẩn Nhiên ngắt lời cậu, nói: “Ta còn muốn nói cho ngươi một chuyện, ta đã mang thai.”
Tuy Hàn Chấn đã biết, nhưng vẫn giả vờ ngơ ngác: “Của Hoàng Thượng?”
“Đêm đó, ta chỉ lên giường với ngươi.”
Hà Cẩn Nhiên không hổ là trùng sinh, nói chuyện dứt khoát lưu loát, thẳng thắn hết sức, không hề có ngượng ngùng giả đò của ca nhi khác
“Của nô, nô tài?”
Ảnh đế thực lực Hàn Chấn kinh ngạc há hốc miệng.
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày: “Đương nhiên, ta chỉ lên giường với mỗi mình ngươi. Còn nữa, đừng suốt ngày mở miệng ra là nô tài, làm thái giám lâu rồi ngươi thật sự coi mình là nô tài?”
Hàn Chấn tóm được lỗ hổng trong lời hắn, nói: “Giờ mới qua mấy ngày, sao ngươi lại biết ngươi mang thai?”
Hà Cẩn Nhiên cười trào phúng: “Thân thể của ta, ta lại không biết?”
Hệ thống nói leo: “Câu hỏi ngu ngốc như vậy, hỏi như hỏi. Người ta trùng sinh mà, cũng có thị giác thượng đế như bạn thôi.”
Hàn Chấn: “……”
Được rồi được rồi.
“Ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ.”
Hàn Chấn: “Chuyện gì?”
Hà Cẩn Nhiên lạnh mặt nói: “Ta nghe nói tháng nào ngươi cũng có thể ra cung, giúp ta mang hai lạng hoa hồng Tây Tạng về.”
Hàn Chấn bất đắc dĩ: “Là dùng để phá thai? Xuất nhập cung cần soát người, ta không mang được cấm dược như vậy vào. Sao ngươi không phái những tì ca nhi đó đi mua?”
Hà Cẩn Nhiên mím môi, “Ta không yên tâm bọn họ.”
“Ồ, ngươi yên tâm về ta ư.”
Hà Cẩn Nhiên trừng cậu một cái, nói: “Giờ chúng ta là người cùng thuyền. Nếu như chuyện ta mang thai bị Hoàng Thượng biết, ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục không tốt.”
Hàn Chấn nhún vai, “Để ta xem thử.”
Nói chuyện mãi một lúc, Hàn Chấn hơi khát. Cậu thuận tay cầm lấy cái cốc bên cạnh, nghĩ rằng Hà Cẩn Nhiên rót cho mình, uống ực vào bụng.
“Ngươi……”
Hà Cẩn Nhiên không nói hết câu.
“Sao?” Hàn Chấn lau miệng, chậc chậc lấy làm lạ: “Nước uống của phi tử các ngươi thật ngọt.”
Hà Cẩn Nhiên: “……”
Đó là cốc nước hắn đang uống dở.
Nhưng hắn không tiếp tục so đo việc này, nói: “Đêm đã khuya, ngươi đi về trước đi. Chuyện ám sát Hoàng Thượng đừng tùy tiện hành động, chờ tin tức ta cho ngươi.”
Hàn Chấn gật đầu, lại nhìn vào cốc nước kia, ngượng ngùng nói: “Nước của ngươi, có thể cho ta một ít không? Uống ngon lắm.”
Trán Hà Cẩn Nhiên nổi đầy gân xanh. Hắn như đang muốn kìm nén điều gì, đùng một cái đưa chung nước kia tới trước mặt Hàn Chấn, lạnh lùng nói: “Lấy hết về đi, uống đã luôn.”
Hàn Chấn cảm thấy khó hiểu, xách chung nước kia trở về còn suy nghĩ Hà Cẩn Nhiên keo kiệt đến thế ư. Một chung nước thôi cũng phải tức giận đến thế?
Hệ thống nghĩ rồi mặt mày nghiêm trọng nói: “Có lẽ hắn ở lãnh cung đã quen sống khổ, cho nên tiết kiệm.”
Hàn Chấn: “Vậy hôm nào đó ta trả chung nước về cho hắn.”
****** ****** ****** ******
Một đêm vô sự.
Đây là giấc ngủ ngon lành nhất từ khi Hàn Chấn xuyên đến thế giới này. Mấy ngày trước không phải bị tiếng ngáy của những người khác đánh thức thì chính là bị người ngủ bên cạnh đá tỉnh.
Cậu vươn người bò dậy khỏi giường, chầm chậm thay sang quần áo thái giám. Rửa mặt xong, cậu gặm bánh bột ngô Ngự Thiện Phòng đưa tới coi như bữa sáng.
“Ngươi, mới tới, lại đây!”
Hàn Chấn nuốt miếng bánh cứng đơ cuối cùng xuống, rảo chân đi đến trước mặt tì ca nhi vừa gọi cậu, nói: “Trần cô cô, làm sao vậy?”
Tì ca nhi kia có vẻ lớn tuổi, là tâm phúc bên người Hoàng Thượng. Hắn đã từng phụng dưỡng tiên hoàng, cho nên được Lệ Đại Hải hết sức tin tưởng. Hắn quan sát Hàn Chấn từ trên xuống dưới, ghét bỏ nói: “Tứ chi phát triển, ngươi cứ ở bên ngoài quét dọn nhà cửa đi.”
“Cảm ơn Trần cô cô ~”
Hàn Chấn nói ngọt lịm chết người. Tuy thay đổi ngoại hình, nhưng sức hút của cậu vẫn còn. Sắc mặt Trần cô cô giãn ra, tay vỗ vai cậu nói: “Xem như số ngươi may mắn, gặp được Hoàng Thượng. Về sau cố gắng làm việc, tiền đồ vô lượng.”
“Vâng, ta nhất định sẽ cố gắng làm việc!”
Nửa tiếng sau, Hàn Chấn cầm chổi quét dọn bên ngoài Thái Cực Điện. Tuy mặt đất rất sạch sẽ, nhưng cậu vẫn sẽ giả vờ quét tới quét lui. Trong lòng tính toán thời gian, năm phút, ba phút, một phút……
Lệ Đại Hải bãi triều trở lại.
Gã sải bước đi về phía tẩm cung, vô tình nhìn thấy tiểu thái giám đang cần cù chăm chỉ chịu thương chịu khó quét dọn trong một góc, bèn quay đầu hỏi Trần cô cô: “Sao ngươi lại cho hắn làm việc này?”
Trần cô cô sững sờ, ngượng ngùng nói: “Hoàng Thượng, tiểu thái giám này mới tới, nô tài sợ hắn làm việc chưa ổn……”
“Không sao.” Lệ Đại Hải xua tay nói: “Vừa hay thư phòng đang thiếu tiểu đồng mài mực, ngươi gọi hắn tiến vào.”
Trần cô cô rũ đầu xuống, đáp “vâng”.
Đợi tới khi Lệ Đại Hải đi vào tẩm cung, hắn mới thong thả đi đến chỗ Hàn Chấn, nói: “Rất kiên định, không tệ.”
Hàn Chấn khom lưng, vội nói: “Đều là Trần cô cô dạy tốt.”
“Tạp gia mới dạy ngươi được bao lâu?” Trần cô cô cười như không cười, nói: “Đừng có nịnh nọt nữa, giờ ngươi cùng tạp gia đi Ngự Thư Phòng. Xem như ngươi tốt số, được danh phận thư đồng. Nhớ kỹ, đừng xem thứ không nên xem, đừng nói câu không được nói, bằng không cái đầu tiếp theo rơi xuống đất sẽ là của ngươi.”
Đầu óc Hàn Chấn chấn động, cuối cùng cũng sáng tỏ vì sao thể loại bộ tiểu thuyết này lại là cung đấu. Giấu bên dưới thái bình thịnh thế…… là sát khí mãnh liệt!
Một lúc sau, Ngự Thư Phòng.
Lệ Đại Hải là một hoàng đế tốt cần chính thương dân. Mặc dù mới vừa bãi triều, gã vẫn đang dựa bàn phê duyệt tấu chương. Hàn Chấn đi đến cạnh gã, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bắt đầu mài mực.
Lệ Đại Hải nhìn cậu, nói: “Biết chữ không?”
Hàn Chấn liếc mắt nhìn chữ phồn chi chít bên trên tấu chương, lắc đầu, rồi bổ sung: “Biết một ít.”
Có vài chữ trông giống giản thể, cậu hẳn là đọc ra được.
Lệ Đại Hải gật đầu, không hỏi gì nữa. Một lúc sau, gã nói: “Trời hơi nóng, ngươi đi ra ngoài gọi người tới quạt.”
Hàn Chấn cũng cảm thấy nóng, bắt đầu nhớ nhung kem que và đá bào thời hiện đại. Cậu chợt lóe lên sáng kiến, nói: “Hoàng Thượng, ngài muốn ăn chút đồ mát giải nhiệt không?”
“Mấy món như chè đậu xanh trẫm ăn chán ngấy rồi.”
“Không phải chè đậu xanh. Hoàng Thượng đã ăn đá bào bao giờ chưa?”
“Đá bào?” Lệ Đại Hải ngạc nhiên nói: “Món gì lạ vậy?”
“Ở quê chúng ta, tới mùa hè mọi người đều thích ăn món này. Bình thường sẽ trộn trái cây cùng với đá vụn. Ngài thích ăn loại trái cây nào?”
Lệ Đại Hải suy nghĩ, trả lời: “Trẫm thích ăn dưa hấu.”
“Được rồi! Hoàng Thượng ngài chờ đi, giờ ta đi Ngự Thiện Phòng làm cho ngài một phần ~”
Hàn Chấn giả vờ vội vã chạy ra khỏi thư phòng, đi ra bên ngoài lại bắt đầu lề mề. Cậu nói với thị vệ canh cửa: “Hoàng Thượng nóng, tìm người tới quạt.”
Thị vệ kia vâng vâng dạ dạ.
Giờ vẫn chưa tới trưa, người Ngự Thiện Phòng lén lười nhác không biết đã chạy đi đâu. Hàn Chấn vui mừng vì được một mình tự tại, bèn lấy từ hầm lên hai cục đá, đập nát, sau đó cắt miếng dưa hấu vào khuấy thành vụn.
Cậu làm trước cho mình một bát, ăn thử một miếng, chậc chậc, hoa quả tự nhiên không bị ô nhiễm thời cổ đại đúng là ngọt lịm. Chỉ là đá chưa đủ vụn, nếu có máy xay nhuyễn thì thật tốt.
Hệ thống: “…… Có ăn là tốt rồi, yêu cầu cao thế.”
Hàn Chấn thoăn thoắt ăn xong một chén, lau miệng, rồi bưng chén còn lại, dùng khăn bông ướt bọc mang về Ngự Thư Phòng.
Lệ Đại Hải lần đầu tiên nhìn thấy đá lạnh còn có thể ăn theo cách thần kỳ như thế, đang định mở miệng ăn lại bị Hàn Chấn múc trước một thìa.
“Hoàng Thượng, nô tài thử độc cho ngài.”
Hàn Chấn ăn luôn một miếng đá bào dưa hấu.
Oa ~ ăn ngon quá.
Lệ Đại Hải không để ý, tiếp tục múc thìa thứ hai đưa vào miệng. Nhai nhè nhẹ, gã thoáng trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Thế gian lại có thứ mát lạnh bậc này!”
Giây sau, cả một bát tô đá bào dưa hấu đều bị gã đánh bay.
“Ngon lắm.” Gã khen: “Tiểu Hàn, giờ ngươi quay lại làm cho ta thêm một bát… Không, hai bát, trẫm thưởng to ngươi.”
“Vâng!”
Hàn Chấn vâng dạ, lần này cậu ăn vụng ba bát tô đá bào ở Ngự Thiện Phòng xong mới rề rà mang hai bát kia về Ngự Thư Phòng.
Lệ Đại Hải đã không chờ kịp, sau khi tọng điên cuồng, bèn ôm bụng: “Đã! Đã thiệt!”
Gã gọi Trần cô cô tới, chỉ vào Hàn Chấn nói: “Thưởng cho hắn một trăm lượng hoàng kim, phẩm thăng thêm một cấp.”
Trần cô cô nhìn Hàn Chấn đầy khiếp sợ, nghĩ thầm thiếu niên này chẳng lẽ là hồ li? Ngắn ngủi một ngày, không chỉ thăng chức còn được tiền thưởng, không khỏi khiến người ta hoài nghi.