- Lê Tuấn\, anh dẫn chúng tôi đến chỗ anh vừa nói được không? - Phượng Trần tương đối hứng thú với ô cửa dẫn xuống tầng hầm\, xung phong mở lời.
Chẳng qua nhớ đến mình vừa được người ta chấp nhận lại tỏ thái độ hấp tấp như vậy có chút không nên\, cô liền im lặng.
Lê Tuấn gật đầu đáp ứng, không để tâm đến hành động có phần nóng vội của cô.
Hắn không phải kẻ thích so đo từng li từng tí.
Nếu đã đồng ý chấp nhận bọn họ tất nhiên sẽ đối đãi bình thường.
Họ gia nhập vào nhóm hắn không có nghĩa là hắn thượng đẳng hơn.
Bất kì ai cũng đều có cơ hội sống ngang nhau, đều phải mạo hiểm đặt cược tính mạng, lí nào lại cho rằng hai người họ thấp kém mà tự nâng mình chứ?
- Mọi người đi theo tôi.
Lê Tuấn dẫn bọn họ đi vòng qua nhà nhỏ, hướng về phía Tây tầm 500 mét rồi dừng lại trước một nhánh hoa dại.
Mọi người liền phóng tầm mắt về phía hắn, có nghi hoặc xen lẫn tò mò.
Hắn sờ sờ mũi, ngập ngừng nói:
- Tôi quên mang theo vật để đánh dấu nên dùng hoa dại thay thế chứ không phải vì thích nó đâu.
Dáng vẻ ngốc nghếch hiếm thấy của hắn rất mới mẻ, đến cả Trần Liễu rụt rè đứng bên Phượng Trần cũng nhịn không được mà phì cười.
Lê Tuấn chán nản không muốn giải thích.
Hắn khom người xuống, phủi lá cây bên trên, sau đó lại di dời mấy tảng đá, ô cửa trên mặt đất dần dần lộ ra.
Chất liệu của cửa bằng gỗ, thoạt nhìn cũ kĩ nhưng không mục nát, vẫn còn rất chắc chắn.
Cỏ xung quanh cửa mọc dày hơn những chỗ khác, dễ dàng làm người ta bỏ qua chỗ này.
May mắn thay, Lê Tuấn tinh mắt phát hiện được.
Lê Tuấn xoa hai bàn tay vào nhau, sau đó nắm vòng sắt ở cửa rồi dùng hết sức kéo lên.
Sau một tiếng két dài, cánh cửa cũng được mở ra.
Cố Từ Thần hơi nghiêng người, nhìn xuống.
Ở dưới tối đen như mực, sâu hun hút tưởng chừng như không thấy đáy.
Theo không khí, bên trong bốc lên một mùi hôi tanh khiến người ta cực kì khó chịu.
- Anh đã xuống dưới chưa?
Cố Từ Thần lùi về sau một bước, tránh để người khác vô ý đẩy cậu ngã xuống dưới.
Lê Tuấn phủi phủi cát dính ở tay, gật đầu.
- Tôi có xuống dưới xem trước rồi\, nhưng không đi được xa.
Đứng từ đây quan sát thì nó có vẻ sâu vậy thôi chứ cũng chỉ cao tầm hai mét\, nối với một đường hầm dài.
Ban đầu tôi còn đi được\, nhưng đường hầm càng lúc càng hẹp\, cả người tôi không chui lọt nổi.
Những chỗ tôi đi lại chẳng có điều gì đặc biệt cả.
Hắn nhún vai tỏ vẻ bất lực, sau đó nhìn về bé Trà.
- Hơn nữa để bé Trà ở trên đây một mình không an toàn cho nên tôi liền quay lại.
Bé Trà nhìn mọi người, huơ nắm tay nhỏ của mình, vỗ vỗ ngực, tự tin lên tiếng:
- Em xuống dưới cho ạ.
Em nhỏ ơi là nhỏ\, hổng sợ không vừa.
Cố Từ Thần lạnh nhạt nhìn bé, nhìn đến mức nhiệt huyết hừng hực trong lòng bé cũng tắt ngúm.
Đúng thật là với thân hình nhỏ bé của Diệp Trà, đứa nhóc có thể chui lọt đến tận cuối.
Nhưng lỡ xảy ra nguy hiểm thì thế nào? Người lớn còn không dám cam đoan bản thân có thể nguyên vẹn trở ra chứ đừng nói một đứa nhỏ.
Dùng Diệp Trà làm mồi nhử không phải tác phong của cậu.
- Để tôi xuống dưới đó!
Phượng Trần nhìn chăm chăm miệng hố đen kịt, hưng phấn trong lòng tăng cao.
Rõ ràng biết dưới đó có thể ẩn nấp vô vàn nguy hiểm, Phượng Trần vẫn không nản lòng.
Trời sinh tính cô mạnh mẽ lại thích mạo hiểm, chui vào nơi này cũng chả là gì so với việc một mình khám phá nhà giam số 48.
Ai cũng sẽ chết, cứ nhân lúc còn sống mà thoải mái làm chuyện mình thích là được!
- Tôi đi cùng cô.
- Cố Từ Thần lên tiếng - Bả vai tôi nhỏ hơn anh Lê\, hẳn sẽ lọt qua được.
- Cậu vừa đi vào rừng rồi\, bây giờ tiếp tục nữa liệu có ổn không? - Lê Tuấn chau mày\, không vội đồng ý.
Diệp Trà hết nhìn Lê Tuấn lại nhìn Cố Từ Thần.
Bé rất đồng ý với lời của Lê Tuấn, khuôn mặt bầu bĩnh nghiêm lại, chống hai tay ở hông, dáng vẻ y hệt bà cụ non, ngọng nghịu nói:
- Chú Lê Tuấn nói rất đúng.
Cố Từ Thần nhìn điệu bộ của bé nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Cậu nhéo nhéo hai má bánh bao của Diệp Trà, cười nói:
- Trà Trà đã hứa gì với anh hửm?
Bé Trà ngớ người trong phút chốc, sau đó nhớ đến điều cậu muốn nói là gì.
Bé đảo mắt, cười hì hì.
- Anh Từ Thần đi cẩn thận ạ\, Trà Trà sẽ ngoan ngoãn chờ anh ở trên.
Thái độ quay ngoắt 180 độ của Diệp Trà khiến mọi người buồn cười không thôi, có chút hâm mộ sự vô tư của bé.
Cố Từ Thần xoa đầu bé, dặn dò bé ngoan ngoãn đứng ở trên chờ, nếu có nguy hiểm phải chạy ngay không cần đợi cậu lên.
Nói xong, cậu liền tiến lại gần ô cửa, nhảy xuống dưới.
Theo sau đó chính là Phượng Trần.
- Cái cậu này\, tôi còn chưa kịp nói hết mà! - Lê Tuấn nói vọng xuống - Ở dưới tối lắm\, để tôi đưa cậu ống tre đựng lửa.
Nhớ cẩn thận đấy! Có nguy hiểm lập tức lên ngay\, đừng mạo hiểm tính mạng vì chuyện không đáng!
Nói rồi, hắn liền quăng ống tre xuống.
Ánh sáng từ ống tre lập tức soi rõ mọi thứ xung quanh nó.
Cố Từ Thần cúi người, cầm ống tre ấy lên.
Bốn bề là vách tường đất nung, rong rêu bám ở bên dưới.
Mùi bùn đất tanh hôi theo không khí bốc lên khiến người ta cực kì khó chịu.
Hiện tại đường hầm cũng khá rộng, đủ để hai người đi song song nhau.
Phượng Trần cùng Cố Từ Thần không quen biết, suốt đoạn đường chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, không một ai lên tiếng bắt chuyện.
Cho tới khi đến đoạn đường hẹp hơn, Phượng Trần mới phá vỡ bầu không khí hơi ngột ngạt này.
- Cậu đi trước hay tôi đi trước?
- Để tôi.
Cố Từ Thần thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó bước đi tiếp.
Càng về sau, đường hầm càng lộn xộn, không còn dáng vẻ tương đối sạch sẽ như ban đầu.
Mùi bùn đất hôi tanh, mùi gây của xác con gì đó chết đồng thời bốc lên, không khí đặc quánh lại, hô hấp bình thường thôi cũng vất vả.
Cố Từ Thần thả chậm bước chân lại, quan sát xung quanh.
Bất chợt, cậu nhìn thấy bức tường có chút kì quái, lập tức đưa ống tre gần lại mà soi.
Hai bề mặt đường hầm chi chít dấu tay máu, những vết cào cấu, lớn có bé có, thậm chí Cố Từ Thần còn nhìn thấy cả móng tay lẫn thịt vụn dính trên tường.
Chúng chồng chéo lên nhau, dường như chủ nhân của chúng muốn dùng lực để đập sập đường hầm này, tìm kiếm một lối thoát cho mình.
- Cái quái gì vậy???
Phượng Trần hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân không hoảng đến hét ầm lên, khàn giọng hỏi.
Cô khuỵu gối, ngón tay run rẩy chạm vào bàn tay nhỏ nhất.
Kích cỡ này...!chắc hẳn là của một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi.
Nhưng ai lại nỡ nhét một đứa bé dưới đây, còn khiến nó tuyệt vọng cào đất tìm đường sống như vậy?
- Ngôi làng này xem ra cũng chả tốt đẹp gì.
Cố Từ Thần lạnh lùng nhìn bức tường nọ, khẽ nói.
Cậu có thể đoán lờ mờ mục đích của nơi này rồi.
Song, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để nói.
Hai người đi sâu vào thêm một, thông đạo thu hẹp dần thành một đường ống nhỏ khiến cả hai phải bò từ từ vào trong.
Đường hầm dài đằng đẵng lại tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói từ ống tre tỏa ra.
Cứ ngỡ nó sẽ mãi mãi không có điểm kết, không ngờ phía trước lại lóe ra tia sáng cực kì mỏng manh.
Cố Từ Thần quay đầu lại nhìn về phía sau, bắt gặp ánh mắt của Phượng Trần.
Cô hiểu ý, gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục bò theo thanh niên tiến về phía trước.
Một ô cửa tầm hai gang tay người lớn xuất hiện, Cố Từ Thần cẩn thận đẩy nhẹ nó, một tiếng kẽo kẹt dài vang lên.
Một đống bụi mù xộc thẳng vào mũi, Cố Từ Thần không kịp tránh, chỉ có thể mím chặt môi cố gắng nín thở.
Chờ đến khi bụi bay gần hết, cậu mới quan sát được khung cảnh trước mắt.
Đó là một căn phòng cũ kĩ, lụp xụp, xây dựng khá cẩu thả, bốn bề là tường trám xi măng sơ sài, tơ nhện dính đầy bên trên.
Chính giữa căn phòng là cái bàn hình chữ nhật lớn, đặt đầy đủ dụng cụ giết mổ, kế bên là một vại đất.
Ở góc phòng đặt một cái tủ gỗ, trưng bày những lọ nhỏ đựng dung dịch không tên.
Cố Từ Thần nhìn xung quanh, xác định không có gì khả nghi mới chui ra khỏi đường hầm, đặt chân vào phòng.
Cậu tiến đến vại đất, bên trong chứa thứ gì đó đen kịt, tanh hôi vô cùng, thậm chí còn có giòi lúc nha lúc nhúc trong đó.
Phượng Trần theo cậu phía sau, nhìn thấy thế thì không khỏi cảm thán.
- Chà\, trông chúng béo tốt chưa kìa!
- Cũng chẳng biết thứ gì nuôi chúng tốt như thế.
– Cố Từ Thần thoáng nhìn cô – Có khi lại là máu thịt con người cũng nên.
Phượng Trần chau mày, nghiêng người nghiên cứu thứ bên trong vại đất.
Cố Từ Thần không làm phiền cô, cậu đi đến tủ gỗ, nhìn những lọ nhỏ kia.
Lúc này, cậu mới thấy xen kẽ những lọ ấy là các ngọn nến trắng.
Cố Từ Thần thấy chúng hơi quen, dường như trong buổi tế lễ già làng đã dùng chúng.
Cậu cầm một lọ dầu lên xem, cái mùi kinh khủng y chang trong vại lại tỏa ra, thậm chí còn gay gắt hơn một chút.
Cố Từ Thần nhíu mày, đưa nó cho Phượng Trần.
- Cái này… - Phượng Trần khịt mũi\, vẻ mặt đăm chiêu – Mùi không khác gì so với vại đất.
Chuyện này không hợp lý.
Dầu để lâu có thể bị gắt nhưng cũng chẳng bị biến chất đến thế.
Cố Từ Thần nghĩ đến một trường hợp, cậu mấp máy môi muốn nói thì bỗng dưng ở phía trái phát ra tiếng động, bức tường lạch cạch di chuyển.
Cả hai ngầm hiểu ý nhau, nhanh chóng lách vào phòng dụng cụ bên cạnh.
Người vừa đến dường như kéo theo vật gì đó rất nặng, âm thanh ma sát vang lên khắp phòng.
Người nọ thở hồng hộc, phát ra tiếng cười thỏa mãn.
- Mày sắp được dâng mình cho Thần Nữ rồi đấy.
Mày có thấy vui không? Hạnh phúc không?
- Hức… già làng tha cho cháu… Hu hu\, mẹ cháu già rồi\, bà ấy bệnh nặng lắm… bà cần người chăm sóc…
Thế nhưng tiếng khóc thương tâm của thiếu nữ lại không làm lay động người kia, trái lại còn khiến bà ta nổi cơn giận dữ, vớ lấy gậy gỗ gần đó, từng tiếng đánh đập nặng nề vang lên.
- Mày không được khóc! Không được khóc! Thân thể của mày dâng hiến cho Thần Nữ\, mày phải lấy đó làm tự hào.
Ai cho mày khóc hả? Câm miệng ngay cho tao!
Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn, dường như cô gái ấy đã bị bà ta đánh ngất.
Bà lão vứt gậy gỗ dính máu sang một bên, chà sát hai tay vào nhau, chắp lại rồi lầm bầm khẩn cầu:
- Xin Thần Nữ hãy tha thứ cho sự ngu ngốc ấy\, tấm lòng thành kính của con nguyện dâng cho mỗi người.
Xin người hãy tha thứ cho con dân ngu muội của con…
Nói rồi, bà ta quay phắt lại, ánh mắt ngoan độc nhìn thiếu nữ bất tỉnh dưới sàn nhà dơ bẩn, cầm lấy dao phay thường chặt thịt lợn gần đó, chậm rãi mài.
Âm thanh ken két chói tai vang lên, từng chút từng chút một đưa cô gái đến bến bờ tử vong.
Cố Từ Thần thông qua kẽ hở ở cửa chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, cả người lạnh toát.
Trong phút chốc, cậu hi vọng những chuyện mình suy đoán ban nãy không phải là sự thật nhưng những gì đã xảy ra trước mắt phá tan hi vọng của cậu.
Những lọ dầu, những ngọn nến trắng ấy, tất cả chúng đều được làm từ vật tế sống.
Chúng nặn từ xương máu của các thiếu nữ, dâng hiến cho thứ gọi là tín ngưỡng của bà ta.
Tàn nhẫn đến mức không thể tin nổi!