Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt

Chương 93: Cảnh Cáo




- Đúng vậy là ta! Có chuyện gì? 

Hàn Mặc nhìn tên đầu trọc này nói.

- Ở chỗ này không thích hợp nói chuyện chúng ta qua bên kia một chút chứ!

Tên đầu trọc nói.

- Được!

Hàn Mặc đáp một tiếng. 

- Đừng Hàn Mặc... 

Nghe Hàn Mặc đồng ý đi cùng mấy tên lưu manh này ba cô gái lo lắng cản lại.

- Không sao, ba cậu đứng ở đây đợi tớ một lát.

Hàn Mặc nhìn ba cô gái nói.

- Dẫn đường...

Hàn Mặc đi theo mấy tên này để tránh cho ba cô gái bị liên lụy vào chuyện này.

Hàn Mặc cũng cảm thấy mấy tên này không giống lưu manh bình thường. Nói chính xác hơn là mạnh hơn mấy tên lưu manh bình thường rất nhiều. 

Trong cơ thể mấy tên này có một loại năng lượng nào đó nhưng rất yếu ớt Hàn Mặc có thể cảm thấy. 

Đi theo mấy tên này tiến vào một con hẻm nhỏ ở gần trường có 5 tên cố ý đi chậm lại đứng phía sau Hàn Mặc, còn 4 tên còn lại đi đằng trước trong đó có tên đầu trọc. Tính ra như thế này là Hàn Mặc muốn chạy cũng không được. Đi vào sâu trong con hẻm tất cả dừng lại, 4 tên đi trước quay lại nhìn Hàn Mặc. 

- Nói đi tìm ta có chuyện gì.

Đã dừng lại Hàn Mặc mở miệng hỏi.

- Vậy thì ta sẽ nói thẳng! Đại ca của bọn ta muốn ngươi tránh xa Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển một chút. 

Tên đầu trọc nói.

Nghe tên này nói Hàn Mặc biết đây là có tên giàu có nào đó muốn theo đuổi Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển nhưng không thành. Nhưng vẫn không bỏ cuộc mà lại thấy Hàn Mặc ở gần hai cô gái như thế đâm ra ghen ghét cho người đi cảnh cáo.

Nhìn ra chuyện là như vậy Hàn Mặc cười lạnh trong lòng.

- Đại ca của các ngươi là ai?

Hàn Mặc nhìn tên đầu trọc hỏi.

- Là ai ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần làm theo như lời đại ca ta nói là được rồi.

Tên đầu trọc nói.

- Nếu ta không làm theo thì sao?

Hàn Mặc mỉm cười nói.

- Ngươi muốn chết...!

Nghe Hàn Mặc nói vậy tên đầu trọc giận dữ vung tay lên muốn đánh Hàn Mặc. 

Hàn Mặc ngửa người ra sau né tránh.

- Rầm!

Tên đầu trọc đấm trượt đánh thẳng vào bức tường bên cạnh.

Chỉ thấy chỗ tên đầu trọc đánh vào lõm xuống một hố.

Hàn Mặc giận dữ. Nếu là người bình thường một quyền này có thể đánh mình chấn thương sọ não là không phải không có khả năng. 

- Tránh nhanh đấy.

Tên đầu trọc nói.

- Lần này ta xem ngươi tránh đi đâu!

Tên này gầm lên một tiếng lại là một quyền lao thẳng đến Hàn Mặc. 

Một quyền này phải mạnh hơn lần trước. 

Hàn Mặc không tránh né nữa mà cũng tung ra một quyền. Lấy cứng đối cứng. Hàn Mặc không dùng đến linh lực hay quyền pháp mà chỉ dùng lực lượng cơ thể bình thường. 

- Oanh...Cạch...

Hai quyền chạm vào nhau phát ra tiếng vang còn có cả tiếng xương gãy.

Chỉ thấy Hàn Mặc đứng im tại chỗ mà tên đầu trọc bị đánh lùi về sau. Cánh tay cũng vặn vẹo rỉ máu. 

Tên đầu trọc bị đánh cánh tay biến dạng nhưng từ đầu đến cuối lại không kêu lên tiếng nào mà chỉ cắn răng chịu đựng, trên trán còn chảy mồ hôi. Hàn Mặc không khỏi thán phục sức chịu đựng của tên này.

- Đại ca!

Có hai tên nhanh chóng đỡ tên này dậy.

- Thằng chó!

- Dám làm đại ca bị thương. 

Thấy tên đầu trọc bị đánh bại năm tên đứng sau Hàn Mặc giận dữ xông lên.

- Cạch!...A!...

Cả năm tên đều bị Hàn Mặc trong nháy mắt đánh bại.

Hai tên bị Hàn Mặc đánh gãy tay, ba tên còn lại thì bị Hàn Mặc đá vào bụng bay va đập vào tường. Hai tên bất tỉnh còn một tên đang ôm bụng nhăn nhó.

Thấy vậy hai tên bên cạnh tên đầu trọc đang định lao lên dừng bước chân lại hoảng sợ nhìn Hàn Mặc. Ngay cả tên đầu trọc cũng nhìn Hàn Mặc bằng ánh mắt hoảng sợ.

Tên này tưởng Hàn Mặc chỉ là một người bình thường dọa mấy câu là xong. Nhưng không ngờ kết quả lại thành ra như thế này. 

Đàn em có tám tên thì năm tên bị thương nặng mà chính mình cũng bị phế đi một cánh tay. Ba tên còn lại cũng hoảng sợ không dám làm gì. 

- Nói với đại ca của ngươi muốn gì thì đích thân đến gặp mặt ta!

Hàn Mặc để lại một câu rồi xoay người đi. Không tên nào dám cản Hàn Mặc lại.

Tên đầu trọc căm phẫn nhìn theo hướng Hàn Mặc đi.

- Đỡ người đi!

Đợi Hàn Mặc đi mất tên đầu trọc mới quay ra nói với ba tên đằng sau đỡ mấy tên kia dậy đi.

Đại ca của mấy tên này đến hay không thì Hàn Mặc cũng không quan tâm. Đến cũng được mà không đến cũng không sao.

Bây giờ Hàn Mặc đã ra đến cổng trường nơi ba cô gái vẫn đang đứng đợi.

Thấy Hàn Mặc trở về ba cô gái mau chóng chạy đến chỗ Hàn Mặc. 

- Hàn Mặc cậu không sao chứ! Bọn họ có làm gì cậu không?

Hạ Vũ Lan lo lắng hỏi.

Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển không nói nhưng hai cô cũng đang rất lo lắng sợ Hàn Mặc bị mấy tên kia đánh.

- Tớ không sao!

Hàn Mặc cười trả lời. 

Nhìn Hàn Mặc kĩ một lần thấy không có việc gì ba cô gái mới thấy nhẹ nhõm đi. 

- Đúng rồi bọn họ đâu?

Diệp Như Uyển hỏi là mấy tên vừa nãy.

- Đi mất rồi!

Hàn Mặc trả lời. 

- Được rồi chúng ta đi ăn thôi ba vị mỹ nữ. 

Thấy ba cô còn định nói Hàn Mặc lên tiếng chặn lời lại.

Hàn Mặc không muốn ba cô gái bị cuốn vào chuyện này.

- Được đi thôi.

Thấy Hàn Mặc không muốn nhắc đến mấy tên kia ba cô gái cũng không muốn hỏi nữa cùng Hàn Mặc đi ăn.

Mười phút sau bốn người đã tiến vào một nhà hàng cao cấp. Gọi một phòng riêng bốn người tiến vào ngồi xuống.

- Phục vụ viên, menu.

Hàn Mặc kêu phục vụ một tiếng.

- Ba vị mỹ nữ muốn ăn gì cứ gọi đi hôm nay soái ca đây sẽ bao tất.

Hàn Mặc cười ha hả nhìn ba cô gái nói.

- Vậy bọn tớ sẽ không khách khí.

Ba cô gái cũng cười nói.

Nhận lấy menu từ phục vụ viên ba cô gái bắt đầu gọi món.

Gọi xong đồ ăn, phục vụ rời đi việc còn lại là đợi thức ăn được mang lên. Bốn người bắt đầu trò chuyện với nhau trong lúc chờ đợi.