Trong một phòng khách sạn 5 sao cách trường học không xa. Bây giờ trong phòng đang ngồi một nam một nữ mà trên bàn cũng bày rất nhiều đồ ăn đắt tiền. Ở ngoài cửa phòng còn đứng đấy hai tên bảo tiêu.
- Lan Lan đây là loại thịt bò rất ngon đó mau ăn đi.
Người nói là tên thanh niên. Trông người gầy gò l, khoảng 18-19 tuổi, trên người mặc một bộ vest màu trắng.
- Ninh Tử Hạo xin cậu chú ý cách gọi và tôi cũng không muốn ăn, tôi muốn rời khỏi đây có người đang đợi tôi.
Người nói là cô gái đang ngồi đối diện với thanh niên tên Ninh Tử Hạo.
Nghe cố gái nói như vậy thanh niên tên Ninh Tử Hạo cũng không tức giận mà vẫn mỉm cười nói.
- Tôi gọi cậu là Lan Lan không được?
- Không được!
Cô gái trả lời.
- Không gọi thì không gọi. Vậy thì Lan đồng học cậu không thể nể mặt tôi ăn cùng một bữa được sao?
Ninh Tử Hạo nói.
- Xin lỗi Ninh Tử Hạo thực sự là có người đang đợi tôi nên tôi không thể ăn cùng cậu được.
Cô gái nói.
- Mẹ khiếp còn giả vờ thanh cao bản thiếu gia nhìn nhìn trúng ngươi là phúc phận của ngươi mà còn dám từ chối.
Ninh Tử Hạo không nhịn được nữa tức giận gầm lên.
- Ninh Tử Hạo tôi biết cậu là thiếu gia nhà Ninh gia có rất nhiều cô gái muốn tiếp xúc với cậu nhưng tôi không nằm trong số đó, bây giờ tôi muốn đi về.
Cô gái nói xong rồi đứng dậy muốn ra khỏi phòng nhưng bị hai tên canh cửa chặn lại.
- Muốn đi! Phải xem bản thiếu gia đây có đồng ý không. Đem cô ta ném lên giường rồi hai người các ngươi ra ngoài.
Ninh Tử Hạo nói.
Nghe thấy vậy cô gái tuyệt vọng biết mình hôm nay không thể rời khỏi đây. Cô gái cố gắng đẩy tay tên bảo tiêu ra muốn thoát ra ngoài. Nhưng sức lực của một cô gái làm sao bằng hai tên bảo tiêu được. Cô gái bị một tên bảo tiêu mang đến trên giường. Cô có giãy giụa phản kháng nhưng tất cả cũng vô ích.
- Ra ngoài đi.
Ninh Tử Hạo nói với tên bảo tiêu. Tên này không có nhiều lời cùng tên kia đi ra ngoài đóng cửa lại.
- Hà Vũ Lan hôm nay cô không thoát được đâu.
Ninh Tử Hạo vừa nói vừa cởi quần áo.
- Ninh Tử Hạo ngươi là đồ khốn nạn.
Hà Vũ Lan lui ra sau khóc tức giận nói. Cô gái này chính là Hà Vũ Lan. Sở dĩ cô không đến chỗ hẹn Hàn Mặc là vì bị Ninh Tử Hạo này kéo đến đây.
Ninh Tử Hạo vung tay ra một cái tát rơi vào mặt của Hà Vũ Lan.
- Gái điếm thối dám chửi ta đợi đó ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ.
Ninh Tử Hạo cởi nốt cái quần ra. Hà Vũ Lan hoảng sợ càng lùi về phía sau, trên miệng cô còn dính máu hiển nhiên là do cái tát vừa nãy của Ninh Tử Hạo.
- Hà Vũ Lan bản thiếu gia đến chơi với ngươi đây...
Ninh Tử Hạo trèo lên giường, giờ tên này mặc mỗi quần đùi.
- Không đừng đến đây!
Hà Vũ Lan hoảng sợ nói.
" Rầm " một tiếng cách cửa phòng đi đá văng ra. Một bóng người đi vào phòng.
- Ngươi là ai mà dám phá hỏng chuyện của bản thiếu gia. Bảo tiêu! Bảo tiêu!..
Ninh Tử Hạo nhìn thấy có người đi vào trong phòng của mình không khỏi tức giận quay ra quát.
- Không phải gọi nữa hai tên đó đã bị ta xử lí rồi.
Người vừa đi vào phòng nói.
- Hàn Mặc...
Hà Vũ Lan thấy người vào là Hàn Mặc chạy xuống giường nhào ngay vào lòng Hàn Mặc khóc.
- Không sao rồi có tớ ở đây.
Hàn Mặc vỗ vỗ lưng Hà Vũ Lan an ủi.
Ninh Tử Hạo nhìn ra ngoài cửa quả nhiên thấy hai tên bảo tiêu của mình đã nằm xuống đất. Ninh Tử Hạo trong lòng chấn kinh phải biết hai tên bảo tiêu này là Luyện Khí tầng sáu người bình thường không thể nào xử lí được. Trừ khi người này cũng là Tu Chân giả.
- Ta là người của Ninh gia. Ngươi là người nào?
Biết Hàn Mặc là Tu Chân giả Ninh Tử Hạo cũng không sợ vì mình là người của Ninh gia mà Ninh gia tu chân giả cũng không phải ít.
- Ninh gia? Ninh gia một trong ngũ đại gia tộc.
Hàn Mặc nói ra.
- Đúng vậy là Ninh gia ta. Sợ sao! Bây giờ ngươi chỉ cần quỳ xuống xin lỗi và giao Hà Vũ Lan ra đây thì ta có thể không đánh tàn phế ngươi.
Ninh Tử Hạo còn tưởng Hàn Mặc nghe thân thế của mình bị dọa sợ phách lối nói.
Hàn Mặc vỗ vai Hà Vũ Lan bảo cô buông ra.
- Không được.
Hà Vũ Lan còn tưởng Hàn Mặc muốn làm như Ninh Tử Hạo nói giữ chặt lấy Hàn Mặc.
- Yên tâm đi.
Hàn Mặc nói. Hà Vũ Lan giờ mới buông Hàn Mặc ra.
Hàn Mặc đi đến trước mặt của Ninh Tử Hạo. Ninh Tử Hạo còn tưởng Hàn Mặc sẽ quỳ xuống nhìn Hàn Mặc bằng ánh mắt khinh thường.
Hàn Mặc bỗng nhấc chân lên đạp vào bụng Hàn Mặc. Phát đá này của Hàn Mặc làm Ninh Tử Hạo muốn lòi ruột ra. Tên này bay về sau đập vào tường ngã xuống hét thảm lên.
- Ta hỏi vậy cho chắc nếu không đánh nhầm người thì ta thấy có lỗi lắm. Người của Ninh gia sao ta còn không để ở trong mắt.
Hàn Mặc đi đến chỗ Ninh Tử Hạo đang nằm kêu nói.
Nghe Hàn Mặc nói vậy Ninh Tử Hạo lại càng hoảng sợ.
Hàn Mặc dơ chân lên hai cước đạp xuống.
" Cạch " " Cạch " Tiếng gãy xương vang lên.
- A!!!...
Ninh Tử Hạo hét thảm lên một tiếng rồi ngất đi. Hiển nhiên là đau đến ngất đi. Hai chân của tên này đã bị Hàn Mặc phế đi.
- Đi thôi.
Hàn Mặc quay người lại đến chỗ Hà Vũ Lan nói.
Hà Vũ Lan gật đầu ôm lấy một cánh tay của Hàn Mặc cùng đi.
Hai người đi ra khỏi khách sạn này đi về trường học. Hà Vũ Lan vẫn ôm lấy cánh tay của Hàn Mặc. Bây giờ cô đã ổn định lại tâm thần.
- Hàn Mặc cậu làm như vậy với Ninh Tử Hạo tớ sợ Ninh gia sẽ trả thù cậu.
Trên đường đi Hà Vũ Lan nhìn Hàn Mặc lo sợ nói.
- Không sao đâu cậu yên tâm đi Ninh gia còn không làm gì được tớ.
Hàn Mặc mỉm cười nói.
- Nhưng..
- Cậu chắc đói rồi chúng ta đi ăn đi.
Hàn Mặc không muốn nói về vấn đề này nữa cắt đứt lời của Hà Vũ Lan.
Ninh gia trả thù? Hàn Mặc trong lòng cười lạnh. Mình còn chưa tìm bọn họ trả thù đây. Nếu mà họ dám đến trả thù Hàn Mặc không ngại sẽ diệt luôn cả Ninh gia. Ninh gia Hàn Mặc nhất định sẽ diệt nhưng chỉ là chưa đến lúc. Hàn Mặc cần phải tìm được con đường vào giới cổ võ rồi mới đi làm chuyện này.
- Ừm nghe cậu vậy.
Thấy Hàn Mặc không muốn nói về vấn đề này nữa Hà Vũ Lan cũng không nói tới nhưng trong lòng vẫn đang lo sợ Hàn Mặc sẽ bị Ninh gia trả thù.