Hệ Thống Tu Chân Siêu Việt

Chương 72: Băng Lão Sư Vương Anh Thư




- Me di cờ rít mết. Chúc các huynh đệ tỉ muội anh chị em noel vui vẻ bên cạnh gia đình và bạn bè nha còn bên bạn gái hay người yêu thì thôi không thèm chúc.:v

.....

- Thưa lão sư nhà em có chút việc nên em phải về. Nhà em ở tận Ninh Hải nên mới tốn tận 4 ngày!

Hàn Mặc bịa bừa ra cái lí do để cho qua chuyện này. Còn tin hay không thì kệ cô bà giáo sư này.

Nghe Hàn Mặc nói thế băng lão sư nhíu mày không tin.

- Cậu cầm này cái này, trước giờ kết thúc cậu phải học thuộc và dịch ra cho tôi.

Băng giáo sư đưa cho Hàn Mặc hai tờ giấy A4. Trên đó còn in chằng chịt một loạt chữ tiếng anh.

- Vâng lão sư.

Hàn Mặc cầm lấy tờ giấy đi tìm chỗ ngồi. Nhìn xuống phía dưới chỗ nào cũng chằng chịt người không thấy một chỗ trống nào. " Chẳng lẽ lại phải đứng học." Hàn Mặc nghĩ.

- Thế này thì cũng nặng quá rồi. 

- Đúng vậy, tờ kia ít nhất tớ học một tuần mới nhớ hết được mà anh bạn kia phải học trong hai tiết còn phải dịch ra nữa.

- Tớ thấy đau thay cho anh bạn kia quá.

- Có vẻ như hết chỗ ngồi rồi....a anh bạn kia đi chỗ nào vậy chẳng lẽ..

- Chỗ đấy không được đâu anh bạn.

....

Thấy Hàn Mặc bị băng giáo sư phạt nặng như vậy mấy tên học sinh trong lớp nghị luận lên tiếc thay cho Hàn Mặc. 

Hàn Mặc đi đến một góc có chỗ trống dưới sự khuyên can của mấy nam sinh trong lớp. 

- Hai vị mỹ nữ cho tôi ngồi chung được chứ.

Hàn Mặc cười tủm tỉm nói.

- Anh bạn này là người thứ bao nhiêu nói câu này rồi nhỉ?

- Không biết nữa chắn hơn 100 đi.

- Tiếc thật anh bạn này phải đứng học rồi.

.....

Hàn Mặc vẫn cười tủm tỉm đứng đấy, kết quả là ai cũng nghĩ Hàn Mặc sẽ bị từ chối phạt đứng học.

Nhưng một màn này để cả lớp phải trợn mắt há mồm không tin vào mắt mình. Chỉ mấy hai cô gái mỉm cười nói đồng ý, một cô gái còn đi ra để Hàn Mặc ngồi vào giữa.

- What? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

- Không thể nào!

- Này anh bạn tát cho tôi cái đi xem tôi có phải đang mơ không.

...

Kết quả là tên này bị tán ngã lộn cả xuống đất.

Chỗ Hàn Mặc vừa ngồi là chỗ hai hoa khôi khóa này của khoa máy tính. 

Không biết bao nhiêu loại nam sinh từ giàu nghèo, đẹp trai, xấu trai, nhà có quyền,... mở lời muốn ngồi cùng đều bị hai cô gái này từ chối. Mà hôm nay một tên ăn mặc nghèo nàn, trông cũng không đẹp trai, nghỉ học tận 4 ngày được hai cô gái cho ngồi cùng thậm chí là được ngồi ở giữa trái phải ôm ấp hai mỹ nữ. 

Tất cả nam sinh đều không thể tin vào mắt mình. Có ghen ghét có hâm mộ mà cũng có không phản ứng đó là những nữ sinh khác.

- Trật tự!!!

Bỗng một tiếng quát vang lên làm cả lớp đang bàn luận im lặng lại.

- Các cậu muốn nói chuyện thì đi ra ngoài đây là cái lớp học không phải cái chợ. (:v)

Vương Anh Thư đứng trên bục giảng lạnh giọng nói.

Các nam sinh bị dọa sợ đến phải ngậm miệng lại ngay.

- Không phải có hoa khôi đây thì chúng

tôi cũng chẳng thèm đến học đâu.

Đây là ý nghĩ của đông đảo số nam sinh trong phòng học.

Phòng này chật người do đa số là các nam sinh đến giả vờ ngồi học, mục đích của bọn họ chỉ để đến ngắm hai hoa khôi Diệp Như Uyển và Trần Ngữ Yên. 

Thấy không còn ai nói gì nữ Vương Anh Thư lại bắt đầu giảng bài.

- Hàn Mặc cậu làm gì mà nghỉ tận 4 ngày vậy?

Dưới chỗ của ba người Trần Ngữ Yên mở miệng hỏi.

- Đúng vậy Hàn Mặc cậu đi đâu tận 4 ngày vậy?

Diệp Như Uyển nói.

Hàn Mặc im lặng không biết trả lời ra sao.

- Cậu út của tớ bị bệnh tớ chạy về thăm ông ấy.

Hàn Mặc đành bịa ra cái lí do trả lời cho hai cô gái này.

- Vậy sao? Tớ tưởng cậu bị họ đuổi ra khỏi nhà...a tớ xin lỗi Hàn Mặc...

Diệp Như Uyển nói được nửa câu thì nhận ra cái gì đó dừng lại ngay.

- Không sao, cả Hàn gia đó bây giờ chỉ có cậu út là quan tâm đến tớ nên tớ mới về thăm ông ấy, còn những người khác dù có chết tớ cũng không quan tâm.

Hàn Mặc mỉm cười nói.

- Hàn Mặc cậu không phải nghĩ nhiều đâu bây giờ cậu cũng sống rất tốt dù không có họ mà.

Trần Ngữ Yên tưởng Hàn Mặc đau buồn nên nói lời an ủi.

- Cảm ơn.

Hàn Mặc nhìn Trần Ngữ Yên cười nói cảm ơn.

Bị Hàn Mặc nhìn Trần Ngữ Yên đỏ mặt quay đi chỗ khác.

Hàn Mặc nhìn xuống hai tờ giấy A4 in hai bài văn tiếng anh dài dòng này.

Hàn Mặc đọc qua một lượt rồi bỏ xuống kết luận một câu " Đã xong." Đúng là đã xong. Hàn Mặc đã nhớ hết được hai bài văn tiếng anh trên tờ giấy A4 này và cũng dịch ra được luôn rồi, thậm chí là thuộc luôn cả bản dịch.

Lão sư này chắc không biết Hàn Mặc là ai. Hàn Mặc là người đã dùng sách kĩ năng tiếng anh của hệ thống và thi được max điểm môn tiếng anh lúc thi vào đại học. 

Chỉ dịch một bài văn ra là không khó với Hàn Mặc. Còn về vấn đề nhớ hết hai bài văn tiếng anh này thì liên quan đến tu vi và thần thức của Hàn Mặc. 

Tu vi của Hàn Mặc đã là Trúc Cơ và Thần Thức của Hàn Mặc cũng đã có phạm vi rất rộng nên chỉ cần liếc qua một thức gì đó là đã in vào trong đầu của Hàn Mặc. 

Môn Anh này hôm nay có hai tiết mà tiết học bắt đầu lúc 7:15 thì đến 8:50 mới hết giờ. Nhìn đồng hồ là 7:45, còn 65 phút nữa mới hết tiết Hàn Mặc lại nằm bò ra bàn ngủ. Hàn Mặc chỉ dùng có năm phút để đọc, dịch và nhớ hết hai bài văn tiếng anh dài đó.

- Hàn Mặc cậu không học tiếng anh sao?

Trần Ngữ Yên thấy Hàn Mặc chỉ đọc có một lúc lại bỏ hai tờ giấy xuống nằm ngủ không khỏi mở miệng hỏi.

- Cậu không học thì lúc nữa lão sư hỏi cậu trả lời sao hả Hàn Mặc? 

Diệp Như Uyển cũng quay sang hỏi.

- Thuộc rồi!

Hàn Mặc nói.

- Cái gì?

Hai nữ đồng thời hỏi.

- Tớ nói tớ thuộc hai bài văn tiếng anh này rồi!

Hàn Mặc nhắc lại lần nữa.

- Đừng đùa nữa Hàn Mặc cậu mau dậy học đi.

- Đúng vậy, không thì sẽ bị phạt nặng hơn đó.

Hai nữ coi như là Hàn Mặc nói đùa khuyên Hàn Mặc ngồi dậy học.

Hàn Mặc ngồi dậy đưa cho Trần Ngữ Yên và Diệp Như Uyển mỗi người một tờ.

- Cậu nhìn vào.

Hàn Mặc quay sang chỗ Trần Ngữ Yên bảo cô nhìn vào tờ giấy. 

- &@%^£¥£¥£^£.....

Ba phút sau Trần Ngữ Yên há to miệng không thể tin được vào cái tai và cái mắt của mình.

- Đúng toàn bộ không sai một chữ.

Hàn Mặc lại quay sang bên chỗ Diệp Như Uyển. 

- &@%@&@%@.......

Ba phút sau phản ứng của Diệp Như Uyển không khác gì Trần Ngữ Yên. 

Hai cô gái nhìn Hàn Mặc như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.