- Là ngươi!!
Bridget Mark nhận ra người thanh niên đang ngồi ăn là Hàn Mặc.
Hắn ta bây giờ chỉ muốn bỏ cái vali chạy trốn nhưng chính tên này biết mình không còn cơ hội. Dị Năng chưa khôi phục một phần mười mà hắn ta cũng biết cho dù mình không phục đầy đủ cũng không thoát được.
- Vali ta sẽ trả cho ngươi chỉ cầu ngươi tha ta một mạng.
Bridget Mark dùng tiếng Pháp cầu xin. Tên này biết mình không đánh lại cũng không chạy được đành phải thỏa hiệp.
Hàn Mặc vẫn không nói gì, vẫn cầm đũa ăn từng món một.
Nhìn Hàn Mặc ăn mà trên đầu Bridget Mark mồ hôi chảy từng giọt. Tên này không dám động chỉ đứng bất động chờ phán xét.
- Ợ....ngon thật, dù không bằng bà xã mình nấu.
Ăn xong cả một bàn đồ ăn Hàn Mặc cũng đã thỏa mãn. Truy đuổi tên này mấy tiếng Hàn Mặc cũng đã tiêu tốn chân nguyên không ít.
Hàn Mặc quay sang nhìn Bridget Mark đang đứng bất động ở một bên.
- Chạy nữa đi ta xem nào.
Hàn Mặc mỉm cười nói ra.
- Không dám không dám...
Bridget Mark vội vã nói.
Gã nhìn nụ cười thân thiện của Hàn Mặc mà mồ hôi chảy ròng ròng. Nụ cười của Hàn Mặc không khác gì nụ cười của tử thần trong lòng gã.
Hàn Mặc lóe một cái biến mất khỏi chỗ ngồi.
0,1 giây sau. Bridget Mark chưa kịp phản ứng thì thấy bụng đau, bật ra đằng sau như tên lửa. Va thẳng vào tường rồi rơi xuống không còn động tĩnh. Bridget Mark- Một Dị Năng giả cấp năm cứ thế chết đi. Đây là một mất mát lớn cho Hoa Kỳ.
Hàn Mặc cầm lấy cái vali trên giường rồi dùng Ẩn Nấp Phù đi ra khỏi khách sạn. Nhìn chấm đỏ trên bản đồ, đây là chấm của Phù Định Vị đã gắn trên người Dillen.Hàn Mặc dùng tốc độ chạy về hướng đó.
...
8:30, trong phòng nghỉ của Long tổ ở căn cứ của Dillen. Tất cả các thành viên của Long tổ đang nghỉ ngơi ở đây. Bây giờ tất cả đã tỉnh lại nói chuyện với nhau. Dillen cũng đang ở chỗ này.
- Lâu như vậy rồi sao vẫn chưa có tin nhỉ.
Dillen cứ sốt ruột đi qua đi lại làm mấy người trong phòng hoa hết cả mắt.
- Dillen tướng quân à, ông ngồi xuống đi được không? Cứ đi qua đi lại thế hoa hết cả mắt của tôi rồi. Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Dương Quý nói ra.
Mặc dù nói thế nhưng trong lòng Dương Quý cũng rất lo lắng. Hàn Mặc đã đi hơn ba tiếng rồi mà vẫn chưa thấy tin tức gì. Quân đội cũng phái ra rất nhiều người vào thành phố tìm.
- Hay là cậu ấy đi lạc rồi, cậu ấy đâu có biết đường đến đây.
Lý Mộ Mai bỗng nói ra.
Cô gái này cũng đang rất lo lắng cho Hàn Mặc.
- Đúng chắc là như vậy..
Dương Quý nói.
Dillen tướng quân cũng đã ngừng đi lại ngồi xuống một cái ghế.
Kỳ thực lão chỉ cho cái ghế ngồi của mình ở trong quân đội mà không lo lắm cho Hàn Mặc. Mất cái ghế này coi như lão mất tất cả.
Cạch...Cửa phòng được mở ra. Một tên lính đi vào.
- Tướng quân có người tìm ngài.
Tên lính này nói.
- Ở đâu? Trông như thế nào?
Dillen bật dậy cầm lấy bả vai tên lính vừa lắc vừa nói.
Bị lắc như thế tên lính này mộng bức.
" Chỉ là có người tìm thôi mà sao ông lại kích động vậy." Tên lính nghĩ trong lòng như vậy.
- Ở cổng quân khu thưa tướng quân. Người này trông rất trẻ chưa đến hai mươi tuổi, trên tay còn cầm theo một cái vali.
Tên lính nói ra.
" Vù " một cái Dillen đã chạy ra ngoài cửa phòng. Tên lính không hiểu gì luôn.
Lý Mộ Mai cũng đi ra khỏi phòng chạy theo hướng của Dillen.
Dương Quý lắc đầu cười, Bạch Phượng thì đang nghĩ xem đến lúc trêu chọc Lý Mộ Mai như thế nào cho hay.
Ngoài Dương Quý và Bạch Phượng ra thì không ai biết Lý Mộ Mai chạy ra khỏi phòng đi đâu và làm gì.
Bên ngoài.
Hàn Mặc bây giờ đang đứng giữa cổng của căn cứ này. Hàn Mặc biết mình không thể cứ thế đi vào đành phải bảo một tên gác cổng chạy vào báo cáo.
Chờ đã năm phút mà không thấy có ai ra. Hai tên gác cổng cũng im như hến không nói gì.
Lâu như thế là tại tên lính vừa nãy còn phải đi tìm Dillen. Mọi hôm lão ta thường hay ở phòng làm việc của mình không thì phòng uống trà, phòng ngủ. Nhưng tên lính này đi cả ba nơi không thấy lão ta đâu đành phải đi hỏi.
Đi hỏi hết người này người nọ người kia người kỉa thì có người nói thấy lão ta vào phòng của người Hoa Hạ thế là tên lính này chạy đến.
...
- Tướng quân....
Thấy Dillen tướng quân chạy ra hai tên gác cổng cúi đầu chào.
Hai tên này không hiểu sao ông ta lại vội vã thế làm gì.
Dillen không quan tâm đến hai tên gác cổng vọt tới trước mặt Hàn Mặc.
- Hộc...hộc...Chào mừng cậu....đến quân khu của tôi...hộc hộc...Cậu đưa cái vali cho tôi giữ được không...hộc hộc...
Dillen tướng quân thở hồng hộc nói.
Hàn Mặc mộng bức. Tên này bị quỷ rượt hay sao mà chạy nhanh như vậy.
Hàn Mặc không biết lão này vội vã như vậy là muốn cái vali trên tay mình. Cái vali là thứ duy nhất có thể cứu lấy cái ghế ngồi của lão thậm chí còn được lên một bậc. Cho nghe thấy tên lính báo Hàn Mặc đã đến đây là lão kích động lao ra như tên lửa.
- Được.
Hàn Mặc đưa cái vali cho Dillen dù gì đây cũng là nhiệm vụ lần này.
Nhận được cái vali lão kích động lên vội ôm vào ngực sợ có trộm.
- Cậu qua đây.
Dillen chỉ một tên gác cổng.
- Có chuyện gì vậy thưa tướng quân.
Tên gác cổng hỏi.
- Cậu dẫn cậu ta đi đến khu y tế.
Dillen đáp.
- Vâng thưa tướng quân.
Tên này nói xong Dillen đã phóng như tên lửa vào trong căn cứ.
Tên lính lại mộng bức.
- Đi theo tôi.
Tên lính quay ra nói với Hàn Mặc.
- Không cần đâu có người ra đón tôi rồi.
Hàn Mặc đã thấy một cô gái đang chạy đến. Cô gái lao thẳng tới ôm lấy Hàn Mặc.
Thấy thế tên lính lại về chỗ của mình.
Hàn Mặc sững sờ không ngờ cô gái lại ôm lấy mình.
- Khụ khụ Mộ Mai buông ra được không…
Hàn Mặc nói ra.
" Được gái ôm sướng thế còn bảo buông ra "
Cô gái chạy đến này chính là Lý Mộ Mai. Nghe thấy Hàn Mặc đã về cô cũng rất kích động mà vui mừng chạy theo Dillen.
Khi thấy Hàn Mặc đứng ở cổng không bị tổn hại gì cô lại càng vui mừng thêm chạy đến ôm lấy Hàn Mặc. Bao lo lắng đã biến mất hết giờ chỉ còn vui mừng và hạnh phúc.