- Quý đội trưởng! Có phòng nào luyện tập được không vậy?
Hàn Mặc tiến đến chỗ Dương Quý hỏi.
Võ kỹ đã được truyền vào hết trong đầu Hàn Mặc nhưng đấy mới chỉ là lý thuyết không phải thực hành. Hàn Mặc cần phải tập luyện thì mới mạnh lên được.
- Cậu muốn luyện tập sao?
Tên Quý đội trưởng hỏi Hàn Mặc.
- Đúng vậy Quý đội trưởng.
Hàn Mặc đáp.
- Đi theo tôi.
Tên Quý đội trưởng đứng dậy đi ra khỏi chỗ ngồi. Hàn Mặc cũng đi theo.
Đi theo tên Quý đội trưởng đến một khoang, Hàn Mặc nhìn xung quanh thì biết đây là khoang chứa hàng nhưng không có vận chuyển cái gì.
- Trên máy bay này chỉ có chỗ này là luyện tập được thôi.
Tên Quý đội trưởng nói.
- Chỗ này cũng được rồi Quý đội trưởng.
Hàn Mặc nói ra.
Khoang chứa hàng này cũng không lớn lắm nhưng đủ Hàn Mặc luyện chạy được.
- Vậy được cậu cứ luyện tập ở đây, bao giờ xong thì quay lại không vừa nãy ngồi. Chăm chỉ là tốt nhưng đừng có cố quá.
Tên Quý đội trưởng nói rồi đi.
- Vâng Quý đội trưởng.
Nhìn thấy tên Quý đội trưởng đi ra khỏi đây Hàn Mặc mới bắt đầu luyện Lăng Hồng Bộ. Lăng Hồng Bộ được chia làm mười tầng. Các tầng đều phải tự luyện tập thì mới lĩnh ngộ được sự nhanh nhẹn thực sự. Nếu để cho hệ thống luyện sẵn lên tầng mười thì Hàn Mặc sẽ không thể thi triển được tốc độ thực thực sự của bộ võ kỹ này.
Bước chân linh hoạt, một bước như mười bước, nhanh như đao phong... cứ lặp đi lặp lại tốc độ của Hàn Mặc càng lúc càng nhanh.
Do có hệ thống Hàn Mặc lĩnh ngộ được sự huyền diệu của bộ võ kỹ này. Luyện ròng rã bảy tiếng Hàn Mặc đã chạm tới tầng thứ tư của bộ võ kỹ này. Dù mới là tầng thứ tư nhưng tốc độ của Hàn Mặc đã được tăng lên đáng kể.
Bỏ Lăng Hồng Bộ sang một bên, Hàn Mặc bắt đầu luyện Long Hổ Quyền. Bộ võ kỹ này được chia làm mười lăm tầng. Mỗi tầng là một cách thức đánh riêng biệt mà dũng mãnh.
Quyền cước dũng mãnh, mỗi quyền như nhanh như đao phong, một quyền đánh lui, hai quyền áp chế, ba quyền đánh bại,... Cứ vận chuyển chân khí trong cơ thể theo từng quyền làm sức mạnh mỗi quyền lại tăng lên một bậc. Hàn Mặc càng luyện càng hăng.
Luyện ròng rã tám tiếng, đã luyện tới tầng sáu của bộ võ kỹ này. Cơ thể của Hàn Mặc cũng đã không chịu nổi đến thiếp đi lúc nào cũng không biết.
...
- Hàn Mặc... Hàn Mặc...
Nghe thấy có tiếng người gọi mình Hàn Mặc mở mắt ra.
- Cậu tỉnh rồi Hàn Mặc, mau dậy đi máy bay sắp hạ cánh rồi.
Lý Mộ Mai thấy Hàn Mặc mở mắt vội nói.
Nghe thấy thế Hàn Mặc ngồi dậy nhìn xung quanh.
- Đây là phòng nghỉ đó.
Lý Mộ Mai thấy Hàn Mặc nhìn xung quanh nói ra.
- Sao tôi lại ở đây vậy?
Hàn Mặc hỏi.
- Cậu còn dám hỏi tại sao sao? Tại cậu luyện tập đến nỗi ngất đi đó nếu không phải tôi thấy anh lâu không quay lại chạy ra xem thì anh đã nằm luôn ở khoang chở hàng rồi đấy. Không hiểu nổi cậu luôn, luyện tập còn không để ý đến thân. thể mình một chút nào.
Lý Mộ Mai trừng mắt nhìn Hàn Mặc nói.
- Ha ha xin lỗi xin lỗi lần sau tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô Mộ Mai.
Hàn Mặc mỉm cười nhìn Lý Mộ Mai nói ra.
Bị Hàn Mặc nhìn thế Lý Mộ Mai đỏ mặt vội quay đi chỗ khác để lại một câu.
- Không có gì, cậu ngất đã tám tiếng rồi đó ra ngoài đi mọi người cũng đang lo lắng cho cậu lắm đó.
Lý Mộ Mai nói rồi chạy ra ngoài cửa. Đứng ở bên ngoài cửa Lý Mộ Mai thở phào, trên mặt không khỏi hiện lên một nụ cười.
- Mộ Mai Hàn Mặc thế nào rồi?
Lý Mộ Mai vừa đi đến buồng lái Dương Quý đứng lên hỏi ngay.
- Cậu ấy tỉnh rồi, không có vấn đề gì lớn.
Lý Mộ Mai đáp.
- May là không có chuyện gì, tên này đã bảo không cần quá sức mà lại thành ra như thế.
Dương Quý trách cứ Hàn Mặc một cái nhưng mặt giãn ra không ít hiển nhiên cũng rất lo lắng cho Hàn Mặc.
- A! Đệ đệ đến rồi kìa.
Bạch Phương bỗng hô lên.
Tất cả mọi người nhìn sang quả nhiên thấy Hàn Mặc đã ăn mặc chỉnh tề đi vào.
- Hàn đệ đệ không sao rồi chứ, có chỗ nào không khỏe nói để tỉ khám cho.
Bạch Phương chạy đến cầm lấy một cánh tay của Hàn Mặc nói ra.
- Bạch Phượng tỉ, em không sao rồi...
Hàn Mặc vội rút tay ra nói. Nhưng cánh tay lại bị Bạch Phượng níu chặt lại không rút ra được.
- Không sao thật sao?
Bạch Phương đưa khuôn mặt tới gần mặt Hàn Mặc nói ra.
- Không...không sao thật mà Phượng tỉ..
" Bà cô này không biết ngại là gì sao ". Hàn Mặc nghĩ trong lòng.
- Bạch Phượng cậu làm gì đó...
Lý Mộ Mai tức giận nói ra.
- Ây da, Mộ Mai của chúng ta lại ghen rồi sao?
Bạch Phượng chớp mắt nhìn Lý Mộ Mai nói.
- Ghen cái đầu cậu.
Lý Mộ Mai tức giận nhìn Bạch Phượng nói.
- Ây dô không biết ai nhìn thấy Hàn đệ đệ ngất đi mà đau lòng đến sắp khóc a còn ngồi bên cạnh trông nom không rời nửa bước nữa chứ...
Bạch Phượng cười giảo hoạt nói ra.
- Cậu nói lung tung gì đó Bạch Phượng, cậu muốn chết sao!
Lý Mộ Mai đỏ mặt chạy tới đánh Bạch Phượng.
Bạch Phượng cười ha ha chạy đi mất, hai người cứ đuổi đi đuổi lại khắp buồng lái này.
Nghe Bạch Phượng nói Hàn Mặc mới biết là Lý Mộ Mai lại ngồi cạnh mình suốt lúc đó. Hàn Mặc thở dài cũng không nói gì nhiều.
- Hàn Mặc cậu không sao rồi chứ.
Bạch Dương tiến đến hỏi.
- Cảm ơn cậu Bạch Dương, tôi không sao rồi.
Hàn Mặc đáp một tiếng.
- Cậu không thể chú ý tới thân thể của mình một chút sao Hàn Mặc, tập luyện đến nỗi ngất cả đi.
Dương Quý tức giận nói ra.
- Xin lỗi Quý đội trưởng lần sau tôi sẽ chú ý.
Hàn Mặc gãi đầu nói.
"Tên này rất quan tâm đến đồng đội a, đúng là người có nhân phẩm tốt." Hàn Mặc nghĩ.
- Được rồi mọi người chuẩn bị một chút máy bay muốn hạ cánh rồi. Nhiệm vụ từ giờ mới thực sự bắt đầu.
Dương Quý trầm giọng nói ra.
Nghe thấy thế tất cả đều nghiêm túc cả lên. Ngay cả Hàn Mặc cũng vậy vì chỉ có Hàn Mặc biết độ khó thực sự của nhiệm vụ này.