Lại nói vừa rồi thật nguy hiểm! May mà không bị làm sao!
Cung Tiểu Trúc biết tu vi của bản thân không tốt nên không dám nhìn nữa, nhưng hắn biết Vân đại ca nhất định có thể, trong nguyên tác, Vân Túc sau khi nhìn thấy mấy chữ lớn này, liền dùng thủ pháp cao siêu mà ngộ đạo, loại ngộ đạo này cũng không phải là đột phá tu vi, mà là lĩnh ngộ được một điều thuộc về thiên đạo, thế nên nhờ vậy mà Vân Túc chiếm được một loại thần thông.
Vân Túc dặn Cung Tiểu Trúc không thể nhìn lên bức hoành phi lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mấy chữ lớn kia, muốn nhìn ra chút ít manh mối từ đó, theo sau, đáy lòng lại sinh ra một cảm giác huyền diệu, tựa như chạm được vào một thứ gì đó, lại có chút nghi hoặc khó hiểu, mà bây giờ Vân Túc lại chưa có cách nào đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ kia, thăm dò ý nghĩa chân thật này.
Mặc Hoa và Tư Mộng Hàm cũng nhìn thoáng qua, lại không cảm nhận được gì, cũng không bị hề hấn chi, chỉ cảm thấy vài chữ này phiêu dật tiêu sái, rất có phong phạm đại gia, người viết tất có tu vi bất phàm, nhiều hơn thì lại không cảm nhận được.
Bỗng nhiên, ba người Cung Tiểu Trúc thấy trong nháy mắt cơ thể Vân Túc lóe lên di chuyển từ chính giữa đại môn tới một góc tường khoanh chân ngồi xuống, vì thế Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa lập tức phản ứng lại, một trái một phải đi tới trước mặt Vân Túc hộ pháp cho y.
Ánh mắt Tư Mộng Hàm hơi lóe lên một chút, cũng lẳng lặng đi tới chỗ ba người cách đó không xa mà đứng thẳng, nhìn như cũng đang hộ pháp cho Vân Túc.
Cung Tiểu Trúc cầm mấy viên linh thạch trung phẩm ra bày vài pháp trận phòng ngự và vài pháp trận cách âm xung quanh Vân Túc, trong truyện từng nói rõ từng câu từng chữ, loại ngộ đạo này rất dễ bị tạp âm xung quanh quấy nhiễu, thời gian ngộ đạo ngắn dài trực tiếp liên quan tới trình độ lĩnh ngộ thần thông của Vân Túc, thế nên Cung Tiểu Trúc không dám khinh thường chút nào.
Xung quanh Toái Ba đại điện thỉnh thoảng lại có vài ba nhóm tu sĩ đi ngang qua, nhìn thấy nơi góc tường có một người đang nhắm hai mắt, trên đỉnh đầu ẩn ẩn như có kim quang lóe ra, liền biết người này đang ngộ đạo, lại thấy trên bức hoành phi Toái Ba đại điện, bốn chữ lớn phát ra quang mang chói mắt bắn vào mi tâm của người kia, nghĩ lại liền hiểu ra, người này đang đoạt được cơ duyên nhờ những chữ lớn kia, đúng là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!
Vì thế, phàm là tu sĩ đi ngang qua đây đều sẽ dừng chân nhìn lại từ xa, thi thoảng lại khe khẽ nói nhỏ với người bên cạnh, thần sắc của các tu sĩ cũng không giống nhau, có mi phi sắc vũ, có lão luyện thành thục, lại có người có vẻ mặt ngưng trọng, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có lo lắng, có vui mừng, không ai giống ai. Dần dần, tu sĩ xung quanh tụ lại càng nhiều, vô cùng hiếu kỳ, đều chờ Vân Túc tỉnh lại sau khi ngộ đạo.
Không thể trách lại có nhiều tu sĩ coi trọng Vân Túc tới như vậy, người có thể lĩnh ngộ được chút từ những chữ lớn kim quang lóng lánh này, trăm năm cũng chưa chắc đã có một, mà bây giờ lại có một thanh niên tài tuấn đắc ngộ được cơ duyên như thế, nếu có thể lĩnh ngộ được điều gì đó, thực lực sẽ cao thêm một bậc, chưa nói tới chuyện nổi danh lập vạn thì cũng là thanh danh thăng cao.
Qua không biết bao lâu sau, nơi mi tâm của Vân Túc rốt cuộc cũng xảy ra biến hóa, chỉ thấy sau khi kim quang tiêu tán nơi mi tâm của y không lâu, làn da vốn trơn mịn vô ngần lại ầm ầm nứt ra một kẽ hở giữa hai mày, một luồng hào quang bay ra, bắn thẳng về phía trước, người qua đường phát hiện thấy đều vội vã tránh ra, luồng hào quang kia bắn tới giữa đường, tạo thành một cái hố lớn, phải sâu tới một trượng, làm cho mọi người xung quanh sợ hãi trầm trồ liên tục.
Chúng tu sĩ lại nhìn về phía Vân Túc, chỉ thấy giữa mi tâm kia lộ ra một con mắt đen thẳm, hung quang bắn ra bốn phía, con mắt kia đảo qua, hiếu kỳ xem xét xung quanh, một bộ phận tu sĩ thần sắc liền kinh nghi bất định, tựa như bị con mắt này nhìn thấu vậy. Chỉ một lát sau, kẽ hở kia dần dần khép kín lại giữa hai lông mày, tận tới lúc vết nứt hoàn toàn biến mất, vầng trán y lại trơn mịn như lúc ban đầu, con mắt kia cũng bởi vậy mà bị che đi, cứ như chưa từng xuất hiện.
Trong đám người, không biết có ai kinh hô lên một tiếng “Thần chi nhãn!” Các tu sĩ khác liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đều tranh luận sôi nổi, họ nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Vân Túc lại có thể có được thần thông thần kỳ tới thế. Thần chi nhãn, nghĩa cũng như tên, là con mắt của thần tiên, có thể dự đoán sự việc trong tương lai, lĩnh ngộ quy tắc của thiên đạo, còn có thể nhìn thấu hết toàn bộ vật âm tà, nhìn thấy vật mà người khác không nhìn ra, nói khoa trương một chút thì chính là biết hết tất cả mọi thứ như thần vậy.
Đương nhiên, chuyện này không thể có khả năng, chỉ là một cách so sánh mà thôi, dù sao năng lực của Vân Túc hữu hạn, còn chưa thành tiên, càng đừng nói tới chuyện thành thần. Có điều cho dù là có thành thần thì cũng vẫn lợi hại hơn thần, bởi y có nhiều hơn thần một con mắt.
Thần chi nhãn, còn có một điểm thần kỳ chính là nó có thể trốn thoát khỏi sự giám thị của thiên đạo trong một quãng thời gian nhất định, quả đúng là máy gian lận cường đại!
Từ xưa tới nay, tu sĩ có được thần chi nhãn đều có số mệnh nghịch thiên, tất thành người đại khí, chỉ cần không lạc lối giữa đường, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng, phi thăng thành tiên cũng không thành vấn đề, cũng là nhân tài mà các đại môn phái cực lực tranh đoạt, trọng điểm bồi dưỡng, cho dù không thể khiến cho người đó bái nhập môn phái thì cũng hy vọng rằng có thể giao hảo, là nhân vật không thể đắc tội.
Quả nhiên, thứ mà nhân vật chính đáng nhận được thì chắc chắn sẽ nhận được, lúc ấy nhìn thấy “Thần chi nhãn” này, Cung Tiểu Trúc liền nhớ tới Nhị Lang Thần mở Thiên Nhãn. Hắn thề! Tác giả nhất định là lười viết thứ khác, mới trực tiếp chuyển con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần qua đây, chỉ là đổi một cái tên khác mà thôi, lúc ấy hắn còn không ngừng thổ tào tác giả quả là không có tiết tháo, sao có thể viết những thứ người ta đã biết hết rồi, không thể phát minh một thứ mới hay sao?
Có lẽ là do hắn thổ tào có tác dụng, tác giả nguyên tác còn gia tăng một công năng quần công cho thần chi nhãn, không giống với kỹ năng của Thiên Nhãn, thần chi nhãn luyện tới đại thành, có thể thoát khỏi mi tâm của Vân Túc, đại sát tứ phương, đại phóng sát chiêu, quả là không thể khí phách hơn, hơn nữa còn là giết người không thấy máu đó có được không.
Như vậy có thể thấy, thần chi nhãn này lợi hại hơn rất nhiều so với Thiên Nhãn, quả là trò giỏi hơn thầy, chẳng lẽ đây là do tác giả quá thông minh sao!
Ý niệm này chỉ chợt lóe qua, Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc ngộ đạo xong đã tỉnh lại, nhanh chóng cởi bỏ trận pháp bên người y ra, tới gần Vân Túc, vui vẻ kêu lên, “Đại ca!” Một bộ dáng có chuyện tốt cùng vui, vô cùng kiêu ngạo, đây chính là Vân đại ca bá khí trắc lậu của hắn đó, quả là lợi hại nhất, không ai có thể lợi hại hơn Vân đại ca hết.
Vân Túc gật đầu, nhìn tu sĩ xung quanh, ánh mắt lãnh đạm đảo qua, lại cúi đầu nhìn Cung Tiểu Trúc nói, “Tiểu Trúc, chúng ta vào đi thôi!”
Cung Tiểu Trúc cười gật đầu, nhìn bàn tay thò ra của Vân Túc, tự giác đặt tay mình vào lòng bàn tay của Vân Túc, “Đại ca thật lợi hại, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được thần thông, thật không biết lúc nào ta mới có thể có được cơ duyên như đại ca ngươi.”
“Tiểu Trúc cũng rất lợi hại, đừng tự coi thường chính bản thân mình, ngươi về sau nhất định cũng sẽ có loại cơ duyên này.” Vân Túc an ủi.
“Đúng vậy, Vân đại ca là lợi hại nhất, ta chưa hề thấy có tu sĩ nào có thực lực cường đại bằng Vân đại ca cả.” Mặc Hoa chạy tới cạnh Vân Túc sùng bái nhìn y, ánh mắt này cứ như muốn quỳ xuống trước mặt y, ôm đùi cầu y bao dưỡng, ánh mắt sáng lấp lánh, hắn nhất định là đã quên rằng trước đây bản thân ở trên núi cao rừng sâu, chưa từng gặp nhiều tu sĩ nên mới nói như vậy. Cuối cùng còn vỗ ngực kiêu ngạo một bộ dáng “Yên tâm đi! Có ca ở đây.” Phối hợp với vẻ mặt mà nói, “Ừm, Tiểu Trúc cũng rất lợi hại, yên tâm đi, Tiểu Trúc, ngươi nhất định đừng giận hờn, ta với Vân đại ca sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Bởi vừa rồi Cung Tiểu Trúc không nói cho Tư Mộng Hàm biết tính danh thật của mấy người, thế nên Mặc Hoa không gọi Vân Túc là chủ nhân, mà gọi là Vân đại ca, Cung Tiểu Trúc trực tiếp gọi Vân Túc là đại ca, bớt đi một chữ “Vân”, mà tên giả của Cung Tiểu Trúc là Vân Trúc, vẫn gọi là Tiểu Trúc như trước.
Cung Tiểu Trúc còn chưa kịp nói gì, Tư Mộng Hàm bên cạnh đã xen mồm đúng lúc mà nói, “Ta đây xin chúc mừng Vân đạo hữu, thật không ngờ rằng Vân đạo hữu lại có cơ duyên như vậy, hôm nay ta may mắn thấy trọn một quá trình này, mặc dù không thể ngộ cảnh, nhưng cuộc đời này cũng coi như không uổng.” Ánh mắt nhìn Vân Túc vô cùng chuyên chú, nhu tình như nước.
Vân Túc cảm nhận được ánh mắt của nàng, khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua mặt Tư Mộng Hàm một chút. Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc không để ý tới Tư Mộng Hàm chút nào, để nàng không xấu hổ, liền đỡ lời, “Lâm tiền bối nói gì vậy, đại ca ta gặp được cơ duyên cũng chỉ là nhờ có vận khí tốt mà thôi, chắc chắn không lâu sau Lâm tiền bối cũng sẽ có cơ duyên như vậy.” Tuy rằng Cung Tiểu Trúc nói rất khiêm tốn, nhưng ai nấy đều cảm nhận được hắn rất tự hào, cứ như hắn mới là người có được cơ duyên chứ không phải là Vân Túc, khóe miệng cong lên, nếu hắn có đuôi, chỉ sợ đã hếch lên tới tận trời.
Tư Mộng Hàm nhìn ánh mắt Vân Túc, thầm nói trong lòng Vân Hoa này sợ là khó mà thu phục được, xem ra vẫn nên xuống tay từ hai người còn lại trước, hừ! Cô nãi nãi không tin rằng một người ta cũng không câu dẫn được, chỉ bằng dung mạo như hoa như ngọc của lão nương, thêm vào mị thuật đã tu luyện tới đại thành, không sợ họ lại không quỳ dưới váy của lão nương.
“Chỉ mong là như vậy! À, đúng rồi, ba vị đạo hữu muốn tới đảo tu luyện phải không? Chẳng biết có thể mang ta cùng theo không, thực không dám giấu giếm, trên đường đi ta đã bị các tu sĩ cực kỳ hung ác cướp bóc, bây giờ linh thạch trong túi trữ vật đã bị đối phương cướp hết toàn bộ, cuối cùng may mắn lắm mới có thể bảo toàn được tính mạng, mong các vị có thể tạm thời thu lưu ta, tuy rằng tạm thời ta không có linh thạch, có điều xin đạo hữu yên tâm, chỉ cần vừa có linh thạch, ta lập tức sẽ trả lại đạo hữu đúng theo giá thị trường.” Tư Mộng Hàm thấy hai người kia không để ý tới mình nên liền nói với Cung Tiểu Trúc nhu hòa.
“Đương nhiên là có thể!” Cung Tiểu Trúc còn đang muốn nói tiếp, lại thấy Vân Túc quẳng tới ánh mắt không tán đồng, vì thế liền dùng ánh mắt khẩn cầu còn có chút ai oán tội nghiệp nhìn y, trong lòng nghĩ nếu họ với Tư Mộng Hàm tách nhau ra, vậy không phải là giá trị vận khí hắn thật vất vả mới tích góp được sẽ bị trừ thật nhiều thật nhiều sao, Vân đại ca không thể kéo chân sau của hắn được, không thì… không thì, ta khóc cho Vân đại ca xem.
Vốn hắn còn đang nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến cho Tư Mộng Hàm và Vân đại ca bảo trì cự ly an toàn lại có thể gia tăng hảo cảm của đối phương, Tư Mộng Hàm lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn đồng hành với họ, tuy rằng hắn biết Tư Mộng Hàm coi trọng song tu với Vân đại ca, nhưng chỉ cần hắn như hình với bóng với Vân đại ca, Tư Mộng Hàm sẽ không có cơ hội, ừm, ý tưởng này thật sự là quá tốt!
Vân Túc bị ánh mắt của Cung Tiểu Trúc nhìn tới không chịu nổi, gian nan dời tầm mắt, coi như là mặc nhận đi! Có điều có y ở đây, nữ nhân này đừng mơ tưởng tới Tiểu Trúc, đợi tới lúc lên đảo, nhất định phải tìm thời gian bình tâm tĩnh khí nói chuyện với Tiểu Trúc một lần, để hắn không thân cận với nữ tu quá mức, Tiểu Trúc của y dung mạo tuấn mỹ như thế, tính cách lại ôn hòa như vậy, rất dễ khiến các nữ tu sinh hảo cảm với hắn, bao gồm cả nữ nhân trước mắt này, nói không chừng Tư Mộng Hàm đang có mưu đồ gây rối với Tiểu Trúc thì sao.
Bằng không vì sao nữ nhân này lại phải ở cùng một đảo với họ chứ! Không có linh thạch không thể tới phường thị kiếm một ít sao? Không có linh thạch không thể vào động phủ ở hay sao? Nhất định lại cứ muốn ở cùng một đảo nhỏ với họ, không cần nghĩ đã biết là có mưu đồ khác, chỉ có trẻ con ba tuổi mới tin cái chuyện nhảm nhí của nữ nhân này.
Thế nên, nhất định phải dính lấy Tiểu Trúc như hình với bóng, thời khắc giữ lòng cảnh giác với nữ nhân này.
Tư Mộng Hàm nghe được lời đồng ý của Cung Tiểu Trúc, trong lòng lại nghĩ người này quả là dễ nói chuyện, trên mặt lại mang theo vẻ cảm động tới rơi cả nước mắt, kinh hỉ nói, “Thật là quá tốt rồi, vậy thì đa tạ Vân đạo hữu.” Nói xong còn muốn đưa tay ra nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc, lại bị Vân Túc chặn lại.
Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc rời xa khỏi Tư Mộng Hàm, cho nàng một ánh mắt sắc như dao, tiếp tục đi tới đại điện.
Tư Mộng Hàm nhíu mày với bóng lưng hai người, trên khuôn mặt là vẻ mặt đầy suy nghĩ nhìn hai bàn tay đang nắm, không biết là đang nghĩ tới điều gì.
Tác giả có lời muốn nói: kể chuyện nghe nè, hôm nay thật là ngại, muộn như vậy mới đăng chương mới, mọi người nhất định phải tha thứ cho tui đó nha, hôm nay mới từ nhà tới trường học, sau đó lại quét dọn phòng ngủ một khắc cũng không nghỉ, rồi thì đi tắm rửa, nhưng thật đau buồn, đang tắm được một nửa rồi, thẻ lại hết tiền, thế nên đành phải tắm bằng nước lạnh, tui chỉ muốn nói: thật! là! lạnh!