Nay, nếu Vân Túc đã không chỉ giết chết Bạch Toàn Ảnh, cũng đã vào bí cảnh, hơn nữa thực lực của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc còn chưa đủ để đối phó với Đan Vân tôn giả, vậy thì ở lại gần Kiếm Tiên môn cũng không có ý nghĩa gì, vì thế hai người liền thương nghị tìm một nơi vắng người, linh khí dồi dào, định bế quan tu luyện, không chỉ để củng cố tu vi một chút, mà còn muốn học một hai kỹ năng phòng thân.
Mặc Hoa chở hai người dựa theo lộ tuyến Vân Túc chỉ bay tới quần đảo Bích Ba, trước đó Vân Túc đã ra ngoài ngao du ở giới tu chân không ít, đối với chuyện của đại lục Huyền Thiên hoặc các đại lục khác đều có hiểu biết, đương nhiên là biết tới nơi này.
Bay ba ngày ba đêm, phi hành trên mặt biển hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới một hòn đảo có diện tích trên trăm km vuông ―― đảo Bích Ba, mà xung quanh đảo Bích Ba lại có vô số đảo nhỏ có diện tích mười mấy km vuông, những đảo nhỏ này và đảo Bích Ba được gọi chung là quần đảo Bích Ba, nếu tu sĩ đồng ý, ngoài ra cũng có đủ linh thạch, thì có thể thuê những hòn đảo nhỏ nhưng dồi dào tinh khí này để tu luyện.
Mỗi hòn đảo đều có linh khí nhưng độ nồng lại khác nhau. Thế nên, môn phái chưởng quản quần đảo Bích Ba này chia làm ba loại đảo nhỏ nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, đảo nhất phẩm linh khí sung túc nhất, đảo tam phẩm linh khí mỏng manh nhất, nhưng nói mỏng manh chỉ là khi so sánh với đảo nhất phẩm và nhị phẩm mà thôi, so với nơi mà tán tiên ở bình thường thì linh khí vẫn nồng hơn không ít, nếu không đã không có người thuê, tuy rằng không thể so được với linh khí trong đại môn phái.
Ngoài chuyện đó ra, trung tâm đảo Bích Ba cũng có vô số động phủ cung cấp cho một vài tu sĩ tài lực khá bạc nhược sử dụng, phí dụng đương nhiên là vô cùng rẻ nhưng số lượng lại khổng lồ, cũng là một nơi đem lại thu nhập không thể khinh thường. Hơn nữa trên đảo Bích Ba còn có một thị trường giao dịch khổng lồ nơi trao đổi các loại vật phẩm hoặc kiếm linh thạch, vật trao đổi có thể tự mình mang đến, đủ các loại pháp bảo đan dược đồ linh tinh, cũng có thể là các loại yêu thú đủ cấp săn được ở địa phương.
Có điều bởi tu sĩ đại môn phái có rất nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ ngẫu nhiên mới ra ngoài ngao du, mà tán tu cấp thấp thì lại rất nghèo, thêm vào đó phí dụng thuê đảo nhỏ tu luyện cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể gánh chịu được, vì thế chỉ có tán tu tu vi cao thâm hoặc đệ tử môn phái xuất môn ngao du mới có năng lực để thuê.
Nơi này tuy rằng không ở trên đại lục Huyền Thiên nhưng lại gần đại lục Huyền Thiên nhất, thế nên môn phái chưởng quản đảo nhỏ nơi này vẫn là môn phái thuộc đại lục Huyền Thiên, mà môn phái trên đại lục Huyền Thiên đương nhiên chỉ có Tất Vân tông là có thực lực cường hãn nhất, hơn nữa quần đảo này còn gần phạm vi cai quản của Tất Vân tông nhất, vì thế hoàn toàn xứng đáng bỏ một đám đảo này vào túi, cũng cam đoan các đệ tử môn phái khác có thể thuê đảo nhỏ miễn phí dưới danh nghĩa của tông môn mình, tuy rằng điểm này có hơi thua thiệt nhưng quả là có thể lấy lòng các môn phái khác, để các môn phái khác không tìm Tất Vân tông gây phiền toái.
Tuy nói vậy, nhưng nếu không phải Tất Vân tông tiên hạ thủ vi cường, thì cũng khó mà nói được rằng quần đảo này có thể đã rơi vào tay môn phái nào.
Nghe nói, thu nhập khi cho thuê đảo nhỏ này chính là một nguồn thu nhập quan trọng của Tất Vân tông, nếu mất đi quần đảo nơi này, không hề nghi ngờ, nguồn thu nhập của Tất Vân tông cũng sẽ giảm bớt một phần ba.
Nếu nói lấy diện tích của quần đảo Bích Ba, một môn phái nhỏ ở đó hoàn toàn đủ, nhưng vẫn là kém diện tích của một đại tông môn như Tất Vân tông này. Lúc trước khi có được quần đảo này, người bề trên của Tất Vân tông từng nghiêm túc thảo luận xem nên dùng để làm gì, mới đầu nói là dùng để an trí nơi cho các đệ tử ngoại môn ở, nhưng cảm giác lại có chút dùng dao mổ trâu giết gà, nếu dùng làm nơi ở cho nội môn thì lại phải chuyển toàn bộ môn phái qua đây, mà nơi Tất Vân tông tọa lạc ban đầu, dù là độ nồng của linh khí hay diện tích thì đều tốt hơn quần đảo Bích Ba nhiều, phương án này không thể được chấp thuận.
Thế nên, cuối cùng mới nhất trí quyết định phát triển một sản nghiệp cho môn, kết quả đã chứng minh, làm vậy thật sự rất có lợi cho sự phát triển của Tất Vân tông.
Có điều, không cần biết ra sao, tuy rằng nơi này ngư long hỗn tạp nhưng lại vô cùng thích hợp cho Vân Túc và Cung Tiểu Trúc tới đục nước béo cò, tĩnh tâm tu luyện ở đây, ít nhất Đan Vân tôn giả sẽ không thể nhanh chóng tìm tới được nơi này, cho dù có tìm tới được cũng không thể nhanh chóng tìm ra tung tích của họ. Không phải là hai người quá cẩn thận, mà là kẻ địch rất đáng sợ, tuy rằng Vân Túc giết Bạch Toàn Ảnh trong lúc đã cải biến dung mạo, nhưng ai mà biết được Đan Vân tôn giả sẽ dùng phương pháp gì để tìm được tung tích của hai người họ chứ.
Từ xa nhìn lại, trên đảo Bích Ba nhất mã bình xuyên, chính giữa có một tòa thành trì cực lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, khí thế vang dội, mang theo cảm hứng cổ kính, nhìn mà thấy sợ, thành trì này lại được một pháp trận phòng ngự lớn cao cấp vây quanh, trong thành trì có rất nhiều chấm đen nhỏ bằng con kiến đang di chuyển, nhìn kĩ, hóa ra là một vài tu sĩ. Tường bằng hồng ngọc, ngói bằng sứ xanh, đình đài lầu các, quỳnh lâu ngọc vũ, các loại phòng ốc tầng tầng lớp lớp chằng chịt.
Nơi này cũng có thị trường giao dịch cực lớn như đã nói ở trên ――phường thị Bích Ba!
Thành thị này cũng gọi là thành Bích Ba, trừ phường thị Bích Ba ra, thì kiến trúc trong thành trì loại sang trọng nhất chính là phủ thành chủ, thành chủ nơi này chính là một đệ tử nội môn của Tất Vân tông, nghe nói đệ tử đến làm thành chủ cứ năm năm lại phải đổi một người, đây là nhiệm vụ do môn phái đề ra, không chỉ bởi điểm cống hiến vô cùng khả quan mà du thủy cũng rất phong phú, đệ tử tới nơi này làm thành chủ nhất định phải ngoài Nguyên Anh kỳ, cũng áp dụng nguyên tắc tự nguyện, bởi vậy, có rất nhiều đệ tử nội môn Nguyên Anh kỳ xua như xua vịt.
Mặc Hoa hạ xuống ở một nơi vắng vẻ ngoài cửa thành, bởi pháp trận phòng ngự nơi này còn trùng điệp thêm một pháp trận cấm không, vào phường thị Bích Ba chỉ có thể đi bộ.
Trong thành Bích Ba nghiêm cấm đánh nhau giết chóc, nếu làm trái với quy định, chính là đại bất kính với Tất Vân tông, từ nay về sau trở thành kẻ bị thành Bích Ba cấm lui tới, trừ phi tu sĩ đánh nhau trong thành mà có cách nào đó để đội hộ vệ không phát hiện ra thì lại là vấn đề khác.
Thành Bích Ba được rầm rộ xây dựng ngay khi đảo Bích Ba mới được tiếp quản, dù là thợ xây hay vật liệu dùng xây tường, hay là nội thất trang trí phòng ốc đều là nhất đẳng, hơn nữa tường thành cũng rất dày, rất chắc chắn, phòng ốc cũng xây sửa vô cùng có mỹ quan, rất có đẳng cấp.
Phòng ốc nơi này từ cửa thành đến phủ thành chủ được phân bố theo tuyến đối xứng với trục ở giữa, phủ thành chủ đối diện với cửa thành, từ cửa thành đi vào là một con đường rất rộng, hai bên đường là các hàng quán, cho dù là vậy, đường đi cũng đủ cho mười chiếc xe ngựa cổ đại đi song song nhau, vô cùng rộng, cuối đường chính là phủ thành chủ cao rộng.
Mới đầu, Cung Tiểu Trúc đọc tới đoạn miêu tả này liền nghĩ tới bố cục cố cung Bắc Kinh, lúc ấy hắn còn oán thầm tác giả đúng là đồ lười, không ngờ lại chuyển hết bố cục hoàng cung đến thành Bích Ba, quả là không có tiết tháo! Khiến trái tim thủy tim của hắn vỡ vụn đầy đất, không nhặt lại được.
Oán thầm xong, Cung Tiểu Trúc lại não bổ hoàng đế ngồi trên long ỷ đang vào triều, vừa nghe các quan viên bẩm báo triều chính, vừa nghe đủ các loại tiếng hỗn tạp nơi ngã tư đường phía trước cung điện, rồi hai bên đường phố, đủ loại giọng nói ồn ào của dân chúng, vô số tiếng dao của người bán quán, các loại bán phá giá, rồi còn biết bao tiếng của người đi đường, các loại cò kè mặc cả. Phụt! Hắn nhất thời cười phun, Emma! Tư duy level thần, quả là không ai có thể sánh bằng!
Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do tác giả não động chưa đủ nhiều.
Trở lại chuyện chính, hai bên trái phải phủ thành chủ gần với hai cụm kiến trúc lớn, một là trung tâm cho thuê đảo nhỏ, bên trong có vô số nhân viên phụ trách đăng ký và thu phí, mặt khác còn có rất nhiều truyền tống trận lớn nhỏ nối tiếp các đảo nhỏ, hai là trung tâm cho thuê động phủ giá rẻ, cũng có rất nhiều tu sĩ phụ trách việc đăng ký và thu phí. Xin đừng khinh thường thu nhập từ động phủ ít ỏi, tuy rằng chất lượng của nó không so được với đảo nhỏ, nhưng nói số lượng của nó vượt xa đảo nhỏ mười tám con phố cũng không thành vấn đề.
Tu sĩ tới đây không tới phường thị kiếm linh thạch hoặc trao đổi tài nguyên theo yêu cầu thì chính là tìm một nơi thanh tĩnh tu luyện, hơn phân nửa các tu sĩ này đều có tu vi từ Hóa Thần kỳ trở xuống, vì muốn củng cố tu vi, cho dù là tán tu cũng có thể gia nhập một môn phái mà bản thân nhìn trúng, trong môn phái cũng có rất nhiều trưởng lão nhàn tản, chỉ cần không có mưu đồ gây rối, môn phái sẽ cung cấp nhiều tài nguyên để dùng.
Đương nhiên, nếu tu vi chỉ bình thường, tư chất cũng coi như là bình thường, lại muốn có địa vị cao trong môn phái, vậy cũng có thể gia nhập vào một môn phái cấp thấp, khởi điểm thấp cũng không còn cách nào, ví dụ như mấy môn phái Bát phẩm, Cửu phẩm, thậm chí là không có phẩm chất, chỉ có như vậy mới có thể có được địa vị cao trong môn phái.
Mặc Hoa biến thành hình người, vẫn là một thân cung trang thiên thủy bích ti tú như trước, Cung Tiểu Trúc là một thân nguyệt bạch sắc cẩm bào, Vân Túc vẫn mặc pháp bào tay rộng huyền sắc kia. Bởi nơi này cách Kiếm Tiên môn đủ xa, ba người tạm thời không cần lo tới vấn đề an toàn, vì thế liền gỡ mặt nạ Thiên Huyền xuống, lộ ra bề ngoài phi thường xuất sắc nguyên bản của cả ba.
Ba người đi tới cửa thành, bỗng nhiên, từ nơi xa có một nữ tu hồng y phiêu phiêu, dung mạo quyến rũ, dáng người lộng lẫy bay tới, nàng vừa nhìn thấy ba người liền hạ xuống, theo sau ba người, cơ thể chợt lóe lên, xuất hiện ngay bên cạnh Vân Túc, “Ta kiến quá ba vị đạo hữu, không biết có thể đồng hành với ba vị đạo hữu không?” Vẻ mặt ngượng ngùng, nàng hơi chu môi, giọng nói mềm mại, Mặc Hoa liếc nàng bằng một mắt, cầm một miếng thịt khô từ trong trữ vật giới ra bắt đầu cắn, Vân Túc thì ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho nàng, Cung Tiểu Trúc cười nhẹ với nàng một chút, nói, “Nếu tiền bối đồng ý, đương nhiên là có thể.”
Ba người đều nhận ra nàng, nhưng nàng lại không biết ba người Cung Tiểu Trúc, bởi nữ tu này chính là Tư Mộng Hàm, đệ tử nội môn Bách Mị cung, Linh Vũ tiên tử, ba người gặp Tư Mộng Hàm lần đầu chính là ở đỉnh Vân Văn nhai, năm năm đã qua, tu vi của nàng vẫn ở Kim Đan trung kỳ như trước, có điều thực lực quả là cao hơn trước không ít, dung mạo cũng quyến rũ động lòng hơn trước nhiều, dáng người cũng yểu điệu hơn trước kia, giọng nói càng thêm hoàn mỹ êm tai, mê hoặc lòng người.
Mặc dù nàng đã áp chế giọng nói khá câu nhân của ma tu này, để người nghe cảm thấy khá nhu nhược, thế nhưng vẫn có thể nghe ra một tia mị hoặc, hơn nữa mày mắt còn nhướn lên, khi nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển không yên.
Tư Mộng Hàm thấy hai người kia không phản ứng lại nàng liền cảm thấy vô cùng buồn rầu, nhất là Vân Túc bên cạnh, cứ như không nghe thấy nàng nói vậy, thậm chí là tựa như không hề biết rằng bên cạnh mình còn có một đại mỹ nữ như vậy, tuy rằng người này chính là nam tu tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp.
Chuyện này làm nàng lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại.
Vốn nàng tu luyện mấy năm nay, tu vi đã đến Kim Đan trung kỳ, sắp đột phá Kim Đan hậu kỳ đến nơi, nhưng lại cảm thấy thiêu thiếu một cơ hội, vì thế liền ra khỏi Bách Mị cung ngao du, trạm đầu tiên của nàng chính là đảo Bích Ba, chỉ cần vận khí tốt, nói không chừng có thể gặp được cơ hội.
Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn!