Theo suy đoán của hai người, lúc trước đã qua các khảo nghiệm đan dược, pháp bảo và phù lục, thế nên kế tiếp chính là trận pháp! Chỉ là nhìn xung quanh không có gì cả, đây là một đại điện rất trống trải rất đẹp, rất xa hoa, ngay cả một cánh cửa cũng không có, làm sao để vượt qua khảo nghiệm đây?
Chẳng lẽ…
Cung Tiểu Trúc quay đầu nói với Vân Túc bên cạnh, “Khảo nghiệm nơi này có phải muốn chúng ta tìm được mắt trận là có thể thông qua?”
Vân Túc không chắc chắn nói, “Có thể, chúng ta phải cẩn thận tìm xem, xem đại điện này có điểm nào đặc biệt.”
…
“Cẩn thận!”
Vân Túc cảnh giác nhìn một con yêu thú không biết chạy đến từ chỗ nào mà hô to, Cung Tiểu Trúc cũng lập tức nhìn theo ánh mắt Vân Túc.
Yêu thú này là diệt mông điểu cấp hai, trên cơ thể là bộ da màu xanh, không có lông, trên lưng không có cánh, đuôi là lông tơ màu đỏ, trên cổ lại là một vòng lông màu tím nhạt, mỏ chim dài hơn hai thước, hai mắt hẹp dài, trên đầu có một dúm lông tím nhô lên, có bốn chân, chân trước rất nhỏ không chạm đất, chân sau to khỏe chống đỡ toàn bộ cơ thể, mỗi chân đều có bốn ngón, trên ngón chân có móng sắc.
Hai người nhìn diệt mông điểu không ra thú cũng chẳng ra chim đang chạy tới chỗ mình, cảm thấy có chút buồn cười nhưng không ai dám khinh thường, bởi một con này tương đương với yêu thú Luyện Khí tầng tám.
Cung Tiểu Trúc cầm cây gậy sắt ra, Vân Túc cầm thanh phi kiếm, đợi diệt mông điểu chạy tới liền bắt đầu tấn công. Công kích của Vân Túc không có chút tác dụng gì với yêu thú, chỉ có thể dùng để bảo vệ bản thân, chỉ có thể thừa cơ dùng thần thức đánh vào thức hải của yêu thú phá hỏng nguyên thần của nó mới là biện pháp tốt nhất.
Trọng trách công kích vật lý vẫn là rơi xuống người Cung Tiểu Trúc.
Có lẽ con yêu thú này cấp tương đối thấp nên không hề kích phát thần thông bản mạng, công kích của nó chủ yếu là bằng cái mỏ chim dài vài thước và móng chân trước sắc nhọn, hơn nữa lực phòng ngự cũng tương đối mạnh, Cung Tiểu Trúc cầm gậy sắt đập vài lần cũng không trúng, gia hỏa này đều có thể tránh.
Vân Túc định dùng thần thức chui vào thức hải của nó, nhưng y phát hiện diệt mông điểu thế mà không hề có nguyên thần, sau đó y liền hiểu ra đây là trận pháp huyễn hóa nên không có nguyên thần, công kích tinh thần không có hiệu quả với nó, nếu có nguyên thần, Vân Túc chỉ cần mất một phút là có thể tiêu diệt được nó, tiếc là không có.
Vì thế Vân Túc liền bắt đầu tìm kiếm nhược điểm trên người nó, da ngoài cứng, đầu quá nhỏ nên mắt cũng nhỏ khó ngắm chuẩn, miệng nó cũng là vũ khí nên không thể động thủ nơi đầu nó. Nếu để Tiểu Trúc nhảy lên lưng tấn công cổ nó hẳn là có thể, nói không chừng lông cổ của nó chính là nhược điểm.
“Tiểu Trúc, thừa cơ nhảy lên lưng công kích cổ nó.”
“Vâng, Vân đại ca.”
Tiếp đó Vân Túc dựa vào bản thân là phàm nhân mà cầm phi kiếm hấp dẫn sự chú ý của diệt mông điểu, dù sao lực phòng ngự của pháp bảo trên người Vân Túc cũng rất mạnh không sợ bị thương.
Cung Tiểu Trúc trộm chuyển qua đằng sau lưng nó, sau đó vừa đề khí vừa giậm nhẹ chân cơ thể bay một cái liền nhảy lên cưỡi trên lưng diệt mông điểu, nhanh như chớp thừa lúc diệt mông điểu chưa kịp phản ứng mà dùng gậy sắt chọc xuyên qua cổ nó, cổ diệt mông điểu ngoẹo xuống, cơ thể ngã xuống đất.
Máu trên vết thương ở cổ diệt mông điểu chảy ra, trên mặt đất nhất thời bị nhuộm đỏ một vũng lớn, mà máu này không có màu đỏ tươi mà là tím hồng.
Một lát sau, bãi máu trên đất dần ngưng tụ thành thể rắn sau đó phát ra một quầng sáng tím, quầng sáng biến mất máu cũng không còn, trên đất là một ngọc giản màu đỏ.
Cung Tiểu Trúc đi qua nhặt nó lên, cơ thể diệt mông điểu cũng biến thành vô số hạt sáng dần tan biến trong không khí, mặt đất cũng trở nên sạch sẽ không còn dấu vết gì.
Cung Tiểu Trúc đặt ngọc giản lên trán, dùng linh giác xem nội dung bên trong, một lát sau hắn kinh hỉ đưa ngọc giản cho Vân Túc nói, “Vân đại ca, trận pháp trong này khó gặp, nhất là vài trận pháp cao cấp, thế mà lại có cả mấy trận pháp Thượng Cổ đã bị thất truyền!”
Vân Túc cầm lấy, cẩn thận nhìn mặt ngọc giản một chút, vẻ mặt cũng hài lòng, quả là khó gặp.
Mà xung quanh bắt đầu xảy ra biến hóa cực lớn, không gian của đại điện nơi hai người đang đứng dần trở nên vặn vẹo, trụ bàn long và bức tường đỏ cũng dần biến mất, xuất hiện trước mắt hai người là một động phủ thực sự.
Chuyện này cho thấy mắt trận của huyễn trận kia chính là diệt mông điểu. Động phủ này vừa không hoa lệ cũng chẳng rách nát, tuy rằng thạch bích đều dùng đá bình thường xây nên, sàn cũng là loại đá sàn bình thường, nhưng lại có một bầu không khí cổ kính mà đơn thuần, hiển nhiên là do niên đại đã xa xưa. Hơn nữa diện tích nơi này đại khái cũng chỉ có một trăm mét vuông, toàn bộ động phủ chỉ có một phù trận có thể thoát ra ngoài, mà bên ngoài kia phỏng chừng là đường đi tới lúc ban đầu.
Nhưng phù trận kia không có chút ánh sáng nào cũng không hề xoay tròn, cho thấy bây giờ chưa tới lúc đi ra, hơn nữa khảo nghiệm còn chưa kết thúc.
Vì thế, hai người đưa mắt nhìn về cầu thang dẫn lên đài cao duy nhất trước mặt trong động phủ.
Hai người nhìn nhau, ăn ý bước lên cầu thang đi lên đài.
Trên đài có một cái bàn đá, trên bàn là hai hộp gấm giống hệt nhau, hộp gấm trước mặt Cung Tiểu Trúc có ba chữ “Cung Tiểu Trúc”, mà trước mặt Vân Túc là hộp gấm có hai chữ “Vân Túc”.
Không thể nghi ngờ, hai hộp gấm này mỗi người một cái, về phần vì sao trên hộp gấm này vì sao có tên của hai người, chuyện này cũng không có gì lạ, tên của mỗi tu sĩ đều gắn với mỗi người cả đời, tên của họ đương nhiên sẽ xâm nhập vào tủy não, vài đại năng chỉ cần dùng thần thức khổng lồ quét qua là sẽ biết.
Hai người cầm hai hộp gấm của mình, nhìn bồ đoàn bên chân, cả hai liền ngồi xuống, trịnh trọng nhìn cái hộp, đều tò mò không biết bên trong có phải là thứ được gọi là truyền thừa không, hay là có mang tới thay đổi nào đó cho hai người không.
Vân Túc nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt về phía Cung Tiểu Trúc.
Cung Tiểu Trúc cảm nhận được ánh mắt của Vân Túc liền nhìn lại, mỉm cười gọi, “Vân đại ca!”
Ánh mắt Vân Túc nhu hòa, “Bắt đầu đi!”
Cung Tiểu Trúc gật đầu lại nhìn hộp gấm, sau đó, hai người mở hộp cùng một lúc…
Trong nháy mắt khi Vân Túc mở hộp gấm, một tia hắc quang vèo một cái bay ra từ trong hộp, y né không kịp, hắc quang chui vào mi tâm Vân Túc trong nháy mắt, y rơi vào trạng thái hôn mê…
(hắc quang: ánh sáng đen cơ mà theo vật lý 9 thì trên đời làm méo j có ánh sáng đen =.,=)
Mà Cung Tiểu Trúc bên này cũng có một tia sáng bay vọt ra chui vào mi tâm hắn, chẳng qua tia sáng này là màu trắng, cũng giống như Vân Túc, Cung Tiểu Trúc cũng hôn mê…
Cơ thể Cung Tiểu Trúc mất ý thức, mà hồn phách của hắn lại đi vào trong thức hải của chính mình, bị một luồng sáng trắng bao vây không thể thoát ra. Trên đài cao, hai hộp gấm rơi xuống đất trước mặt hai người, đồ bên trong cũng rơi ra, trước mặt Cung Tiểu Trúc là một chiếc nhẫn và một cái đàn cổ to bằng bàn tay, đàn cổ kia màu đen bên trên có khắc hoa văn màu vàng kim. Hộp gấm trước mặt Vân Túc rơi ra một cái nhẫn và một cái kiếm lớn chuôi đen, hoa văn trên thân kiếm rõ ràng, giống hoa văn trên đàn cổ như đúc…
Hắc quang kia chui vào mi tâm Vân Túc xong liền chui vào trong thức hải của y, phân ra một luồng khí đen nhanh chóng lan ra trong kinh mạch của y, đi tới nơi linh căn của y, chỗ đó đã không còn một linh căn hoàn chỉnh mà chỉ còn lại vài mảnh nhỏ màu vàng kim.
Cỗ khí đen kia bọc lấy toàn bộ mảnh nhỏ của linh căn, quấn quanh chúng, chậm rãi hợp chúng lại, sau đó, tất cả mảnh nhỏ này đều bị khí đen bọc lấy không nhìn thấy nữa, mà khí đen vẫn duy trì trạng thái bất động này.
Qua không biết bao lâu, khí đen kia cuối cùng cũng có động tĩnh, nó chậm rãi rời khỏi nơi linh căn chiếm cứ, một linh căn màu vàng kim tráng kiện cũng dần lộ ra, không hề có một vết nứt nào, hoàn hảo như lúc ban đầu. Chỉ là đợi khí đen hoàn toàn rời khỏi, bay lên bên trên thì trên linh căn vẫn còn một lớp khí đen không hề có xu thế tiêu tán đi.
Khí đen kia đi tới bụng Vân Túc chui thẳng vào đan điền, lại bao lấy hai nửa đan điền đã vỡ, chậm rãi khép đan điền thành một hình cầu hoàn chỉnh không có một khe nứt nào, mà mảnh nhỏ kim đan phiêu tán xung quanh cũng bị khí đen thu vào trong đan điền. Chỉ là mảnh nhỏ của kim đan không chữa lại được, mà bên ngoài đan điền cũng giống như linh căn, vẫn có một lớp khí đen không hề tiêu tán.
Vẫn chưa hết, khí đen chữa linh căn và đan điền kia cũng không trở lại thức hải của Vân Túc nữa mà toàn bộ chui hết vào trong đan điền, du đãng trong đan điền không rời khỏi.
Hắc quang kia sau khi tách một cỗ khí đen kia ra liền tiến lại gần nguyên thần của Vân Túc, luẩn quẩn xung quanh nguyên thần một lát mới chậm rãi chui vào bên trong làm cho nguyên thần hơi run lên nhè nhẹ…
Hồn phách Vân Túc phiêu đãng trên không nơi Kiếm Tiên môn, hình ảnh trở lại ngày y bị trục xuất ra khỏi Kiếm Tiên môn, mẫu thân qua đời, biết được thân phận con của ma tu của bản thân, bị trưởng lão môn chủ, hủy tu vi trục xuất ra khỏi môn phái, từ nay về sau trở thành một khí đồ không có nơi nào trở về, mà Bạch Toàn Ảnh và Đan Vân chân quân lộ ra vẻ mặt trào phúng, những người khác cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Nhìn từng cảnh một, trong đầu Vân Túc đột nhiên dâng lên từng hồi hận ý và tuyệt vọng, muốn giết hết toàn bộ người trong Kiếm Tiên môn.
Lúc này bên tai Vân Túc vang lên một giọng nói cực kì dụ hoặc:
“Muốn giết hết bọn chúng? Muốn có được sức mạnh? Ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, tới đây đi! Hài tử.”
Trước mặt Vân Túc đột nhiên xuất hiện một cái động lớn đen ngòm, tựa như muốn hút người vào trong, âm thanh kia chính là vang lên từ bên trong.
Hai mắt Vân Túc vô thần trôi tới cái động đen sì kia, cơ thể trong suốt của y dần bị động cắn nuốt tới nỗi không còn thấy gì nữa.
“Không đúng, còn Tiểu Trúc!” Cơ thể bị giam cầm, trong đầu Vân Túc đột nhiên xuất hiện một câu như vậy, ánh mắt y cũng khôi phục lại một tia tỉnh táo, y quát lớn với giọng nói kia, “Ngươi là ai? Thả ta ra.”
Y nhớ ra rồi, tuy rằng y bị trục xuất ra khỏi Kiếm Tiên môn nhưng sau này vẫn có Tiểu Trúc làm bạn, không rời không bỏ.
Nơi xa xa vang lên một tiếng thở dài, bốn phía vốn tối như mực bỗng xuất hiện một quả cầu mang ánh sáng trắng, người bên trong chính là người mà Vân Túc vô cùng quen thuộc – Cung Tiểu Trúc.
Hình ảnh trong quả cầu, Cung Tiểu Trúc Luyện Khí kỳ bị đệ tử ngoại môn Kiếm Tiên môn bao vây tấn công, dốc hết toàn lực cũng không thể nào đột phá vòng vây, pháp y trên người rách nát không nhìn nổi, toàn thân máu tươi đầm đìa, miệng cũng phun ra từng ngụm máu tươi. Chỉ chốc lát liền ngã xuống đất, cơ thể nát bấy, mấy đệ tử ngoại môn kia còn không chịu dừng tay, dùng mọi loại pháp bảo nện lên người Cung Tiểu Trúc tận tới khi hắn trở thành một bãi thịt nát, hoàn toàn không còn bộ dáng của một con người.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, không ngừng lan ra… Tận đến khi toàn bộ quả cầu trắng đều bị máu đỏ bao trùm.
Vân Túc bị khí đen giam cầm cách quả cầu kia không xa, nhìn hình ảnh kia trong nháy mắt, khuôn mặt y vặn vẹo, mắt tỏa ra luồng ánh sáng đỏ, miệng không ngừng rít gào, cơ thể giãy giụa muốn cứu Cung Tiểu Trúc bên trong, mái tóc dài của y bay tán loạn, hoàn toàn không nhận ra đây chỉ là ảo ảnh, cơ thể gần như trong suốt cũng dần rõ ràng hơn chút.