Vân Túc nắm tay Cung Tiểu Trúc cùng đi vào viện này, nhìn cánh cửa lớn bằng gỗ lim khắc hoa đóng chặt trước mặt, chưa đẩy ra đã có thể cảm nhận được khí tức nóng bỏng tỏa ra từ bên trong.
Hai người không chút do dự, cùng đẩy cánh cửa lớn này ra…
Lần này hai người không cùng xuất hiện trong một gian phòng mà bị tách ra.
Vân Túc không nhìn thấy Cung Tiều Trúc nên đoán là hai người họ bị trận pháp tách ra, vì thế tĩnh tâm đánh giá căn phòng, cửa vào đã biến mất, trừ làm khảo nghiệm thì không tìm thấy đường ra nào khác.
Đây là một căn phòng khí nóng sôi trào, cả căn phòng vô cùng trống trải, ở giữa căn phòng trên mặt đất có một bảo đỉnh luyện khí cực lớn màu đỏ óng ánh, dưới đáy có địa hỏa nóng bỏng thiêu đốt. Mà trên bốn bức tường xung quanh có treo rất nhiều pháp bảo, pháp khí, linh khí, bảo khí, thậm chí cả bán tiên khí cũng có.
Vân Túc lấy một thanh kiếm từ trên tường xuống, nhìn một chút rồi lại treo trở lại, nhíu mày quan sát bốn phía, chẳng lẽ muốn y luyện chế một pháp bảo mới có thể ra ngoài? Không thể nào! Nơi này không thể nào để một người không có linh lực tới luyện chế pháp bảo, có lẽ là khảo nghiệm gì đó khác.
Vì thế, Vân Túc liền thong thả bước quanh căn phòng này, đột nhiên, Vân Túc đạp phải một cục đất, cục đất kia liền lõm xuống, đồng thời gây ra rất nhiều phản ứng dây chuyền.
Sàn phòng gần vách tường tất cả đều lõm xuống thành một vòng, nhanh như chớp đã xuất hiện một cái hố sâu, sau đó từ hố có rất nhiều huyền phù ngọc bài màu đỏ bay ra lơ lửng giữa không trung, sau đó sàn nhà lại một lần nữa dâng lên, mặt đất bằng phẳng trở lại, không hề có biến hóa gì khác nữa.
Vân Túc giơ tay định chạm lên mặt một ngọc bài, ngọc bài kia tự động bay tới tay y nằm im, bên trên ngọc bài này có ba chữ “Hồng Lăng phiến”, kiểu chữ cũng là kiểu chữ thông dụng của giới tu chân hiện nay.
Vân Túc suy tư một chút, sau đó lại nhất nhất xem qua toàn bộ các ngọc bài khác, mỗi ngọc bài đều có chữ, như “Huyền Âm địch”, “Xích Vân kiếm”, “Hoàng Kim bảo đỉnh”, “Bạch Ngọc phương ấn”, cuối cùng y cũng hiểu dụng ý trong đó.
Khảo nghiệm này muốn y đối ứng danh tự đặc thù phù hợp với mỗi pháp bảo trên tường, mà danh tự lại ở trên ngọc bài, chỉ cần treo ngọc bài này lên đúng thân của mỗi một món pháp bảo là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vì thế, nói là làm, trước tiên Vân Túc tìm hiểu mỗi một món pháp bảo trên tường sau đó mới treo ngọc bài lên.
Khảo nghiệm này nói khó cũng khó, mà nói dễ cũng dễ, mấu chốt là phải dựa vào hỏa nhãn kim tinh của Vân Túc, có thể thông qua quan sát mà hiểu rõ đặc tính của từng pháp bảo rõ như lòng bàn tay, ví dụ như tài chất, thuộc tính, uy lực của nó, loại hình công kích hay phòng ngự.
Pháp bảo nơi này rất nhiều, chỉ riêng kiếm đã có vài loại, chủng loại pháp bảo khác cũng không chỉ có một món, thế nên độ khó lại càng cao, có vài món bề ngoài giống nhau, càng khó phân biệt.
Trong một căn phòng khác Cung Tiểu Trúc cũng gặp khảo nghiệm tương tự, nhưng nan đề của hai bên không giống nhau.
Tuy rằng Vân Túc không có linh lực, nên không thể sử dùng pháp bảo, không thể tự mình cảm nhận được đặc tính của chúng, nhưng kinh nghiệm của y phong phú hơn Cung Tiểu Trúc, thần thức cũng rất cường đại. Mà kinh nghiệm của Cung Tiểu Trúc không bằng Vân Túc, cũng không có thần thức, chỉ có linh giác, nhưng có linh lực trong người, chỉ cần rót linh lực vào trong tuy không thể hiểu rõ bảy tám phần nhưng cũng có thể hiểu được bốn năm phần rồi!
Lần này Vân Túc vẫn hoàn thành khảo nghiệm xong trước Cung Tiểu Trúc, lúc hoàn thành trong nháy mắt, không biết có một ngọc giản từ nơi nào trong phòng bay đến, Vân Túc tiếp được ngọc giản, sau đó biến mất tại chỗ rồi lại xuất hiện ở một nơi khác.
Vân Túc xem qua ngọc giản này, biết ngọc giản này hướng dẫn luyện chế vài pháp bảo và tài nguyên cần dùng tới, pháp bảo trong ngọc giản khó mà có được, tài nguyên không chỉ khan hiếm mà phương pháp luyện chế cũng rất khó, xác xuất thành công đương nhiên cũng rất thấp.
Vân Túc nhìn cảnh trí nơi này, lần này không xuất hiện bên ngoài phòng nữa mà là trực tiếp ở trong một căn phòng được thiết kế giống một thư phòng, chia làm gian trong và gian ngoài, gian ngoài có một nhuyễn tháp, gian trong là cửa sổ và bàn bằng gỗ lim, bên trên để nghiên mực và bút lông, sau bàn có một ghế dựa lưng cao có tay vịn cũng bằng gỗ lim, phía sau ghế dựa là một giá sách bằng gỗ tử đàn.
Giá sách này không có sách mà là đủ các loại bùa, nghiên mực bút lông trên mặt bàn cũng không phải là loại dùng để viết chữ mà là mực chu sa và phù bút dùng để vẽ bùa.
Phù lục sư nào cũng biết, muốn vẽ phù lục, nhất định phải vừa viết vừa rót linh lưc, phù lục vẽ ra mới có thể thành công, mới có thể dùng để đối phó với kẻ thù, phù lục không có linh lực cũng chỉ là một tờ giấy.
Vân Túc nhìn một lá bùa đặt trên bàn, khó hiểu. Y quan sát bốn phía xung quanh, sau đó động não suy nghĩ, cũng không tìm được cách giải huyễn trận này.
Vân Túc lại nhìn phù lục trên giá sách, tỉ mỉ xem xét một phen, ánh mắt đột nhiên dừng tại một ô trên giá, nơi đó không để bùa mà là một quyển sách.
Y lấy quyển sách kia xuống, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, lúc này Vân Túc ngã xuống giữa một đại điện tráng lệ, ngất đi, một lúc lâu sau cũng không thấy tỉnh lại.
Cung Tiểu Trúc bên này vừa hoàn thành xong việc treo ngọc bài lên pháp bảo, sau đó liền đi tới thư phòng, không thể nào tìm được cách giải quyết liền ngồi lên ghế dựa lưng nhíu mày rối rắm, oán thầm trong lòng vì sao lại bắt hắn làm khảo nghiệm chứ! Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ được mang vào, Vân đại ca mới là nhân vật chính, mình tới chỉ có thể có thêm kiến thức, đi cùng Vân đại ca không được sao!
Cung Tiểu Trúc cầm bút lông trên bàn tung lên, không cẩn thận làm bút bay tới một ô trên giá sách, không biết có phải do vận khí của hắn tốt hay không, phù bút đúng lúc dừng lại trên một quyển sách.
Cung Tiểu Trúc một tay cầm bút một tay cầm sách, chậm rãi lật xem, đằng sau ngày càng khó hiểu, Cung Tiểu Trúc không giở tiếp nữa.
Nhìn phù bút trong tay, một lát sau liền nhấc bút lên rót linh lực vào, vẽ một số loại phù lục Hoàng cấp đơn giản theo như trong sách, sau đó… thất bại.
Hắn cũng không giận, cầm một xấp bùa từ giá sách ra lại vẽ tiếp, lại thất bại. Có điều, Cung Tiểu Trúc đã quyết tâm sống mái với phù lục một phen, vẽ một lá lại thêm một lá, một lá lại vò một lá…
Cuối cùng khi vẽ tới lá thứ hai mươi, cuối cùng cũng vẽ được một phù lục phòng ngự Hoàng cấp thuộc tính thổ, đồng thời, linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao năm phần.
Cung Tiểu Trúc giữ nguyên tư thế một tay cầm bút một tay cầm sách cứ thế bị truyền tống đi.
Lần này, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cũng tới một chỗ, đều ngất ở giữa đại điện.
Lúc Vân Túc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, phòng rất giản dị mộc mạc, tấm màn màu bạc treo trước giường, giữa phòng đặt một cái bàn tròn và bốn cái ghế, mặt đất trơn nhẵn. Trên người Vân Túc đắp một cái chăn mỏng màu lam, cơ thể dưới chăn mỏng mặc một cái áo lót và tiết khố trắng.
Y đang định xốc chăn ngồi dậy, cửa mở ra, một nam tử trung niên uy nghiêm ngoại hình giống y tới bảy tám phần bước vào, đi tới trước giường nói với y, “Tỉnh rồi? Uống bát thuốc này đi!”
Vân Túc nhìn người trước mặt, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, nhận lấy thuốc uống, sau đó đưa bát lại cho người kia.
“Đây là đâu?” Vân Túc hỏi, y biết hắn là Thương Lăng, nhưng không hiểu tại sao mình lại ở đây, y rõ ràng là đang tiếp nhận khảo nghiệm trong động phủ Thượng Cổ, chẳng lẽ Thương Lăng cũng ở trong động phủ Thượng Cổ? Sau đó mình bị ngất nên được hắn cứu?
“Đây là nhà ta, ta thấy ngươi bị ngất trong một động phủ, thế nên ta liền cứu ngươi về.” Thương Thăng đặt bát thuốc lên bàn tròn, sau đó kê một cái ghế ra trước giường, nói với Vân Túc, “Đưa tay cho ta, ta xem trạng huống trong cơ thể ngươi một chút.”
“Không cần, ta đi đây.” Vân Túc không thèm quan tâm tới hắn, đứng dậy mặc pháp bảo đặt cạnh gối rồi đi ra ngoài.
“Đứng lại, ta có nói ngươi có thể đi? Quay lại!” Thương Thăng nghiêm mặt quát lớn.
Vân Túc quay đầu lãnh đạm nhìn hắn nói, “Ngươi không có tư cách!” Nói xong tiếp tục ra ngoài.
Thương Thăng không quay đầu lại, trực tiếp giơ tay ra, vung tay một cái, Vân Túc lại nằm lên giường, sau đó Thương Thăng đẩy một luồng sáng trắng vào ngực Vân Túc.
Vân Túc muốn giãy giụa đứng lên, lại phát hiện mình không động đậy được, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Thương Thăng nói, “Buông ta ra!”
Thương Thăng không thèm bận tâm tới y, cầm lấy tay y, đưa linh lực vào trong kinh mạch của Vân Túc du tẩu một vòng, lại lòng vòng trong đan điền đã bị phá hủy của y một lúc, lập tức thu linh lực lại đứng dậy bưng bát thuốc ra ngoài.
Ở vài ngày, Vân Túc luôn bị trói trên giường không thể động đậy, Thương Thăng mỗi ngày đều đút từng loại thuốc vào miệng Vân Túc…
Ngày cứ nhàm chán vô vị như vậy, hơn nữa y cảm thấy bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng, nghĩ không ra.
Cuối cùng, một tháng sau, Vân Túc phát hiện linh căn và đan điền trong cơ thể có dấu hiệu khôi phục lại, mà Thương Thăng vẫn không ngừng đút các loại thuốc cho Vân Túc.
Nửa năm sau, linh căn và đan điền của Vân Túc dưới tác dụng của thuốc đã được trùng tố lại trở về trạng thái như lúc ban đầu, mà Thương Thăng cũng đã thả y ra, còn nói, “Không cho chạy loạn, ngươi khôi phục tu vi lại rồi muốn rời khỏi đây, lúc đó ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.” Sau đó ném một ngọc giản cho y, nói thêm, “Đây là bộ tâm pháp ta đang tu luyện, bộ của Kiếm Tiên môn trước đây ngươi đừng dùng nữa.”
Vì thế y không muốn rời khỏi nữa, bắt đầu tu luyện bộ tâm pháp mà Thương Thăng đưa cho mình…trở thành một ma tu.
Ba năm sau, Vân Túc không chỉ khôi phục tu vi mà còn đột phá lên Nguyên Anh sơ kỳ, vì thế y đi tới một gian phòng khác trong viện nơi Thương Thăng đang tu luyện, nói, “Ta đi đây, ngươi bảo trọng!”
Vân Túc cất bước muốn đi, đột nhiên cửa phòng mở ra, một thanh kiếm bay ra từ bên trong, y lập tức giơ tay bắt lấy, kiếm liền bị nắm trong tay, trong phòng cũng vang lên giọng nói của Thương Thăng:
“Đi đi! Kiếm Thất Tinh này ta tặng cho ngươi.”
Vân Túc nhìn kiếm Thất Tinh trong tay, đây là một bảo khí hạ phẩm, vừa lúc thích hợp cho y dùng, vì thế y gật nhẹ đầu với người trong phòng, xoay người rút kiếm ra, sau đó ngự kiếm bay lên trời, tận đến lúc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.