Vân Túc nhìn thấy vài điểm sáng kia không ngừng vận chuyển vào trong nguyên thần, thử điều động thần thức, lại phát hiện có dấu hiệu hơi buông lỏng, một lát sau, y thấy những điểm sáng kia đã được hấp thu không ít, lại thử điều động thần thức lần nữa, phát hiện quả thực đã có thể dùng được thần thức.
Y thử thả thần thức ra, dùng thần thức chạm tới những điểm sáng kia, lại phát hiện chúng vừa tiếp xúc với thần thức liền bám lên trên, ngay sau đó càng lúc càng nhiều hơn, tận tới cuối cùng, khi những điểm sáng kia biến mất hoàn toàn.
Không! Hẳn không phải là biến mất, mà là đã thẩm thấu hoàn toàn vào trong thần thức.
Tuy rằng không biết đó là thứ gì, nhưng Vân Túc cảm giác những điểm sáng được thần thức của mình hấp thu kia rất có ích.
Một lát sau, Vân Túc cảm thấy thần thức của mình đã ‘ăn’ no, lại thử dẫn đường xuống dưới đan điền cho những điểm sáng đang không ngừng xuất hiện.
Điểm sáng bay tới thức hải, theo kinh mạch đi xuống, tận tới ngoài đan điền, cẩn thận bay vào bên trong, chỉ chốc lát sau, điểm sáng bay vào trong đan điền càng lúc càng nhiều, chúng hòa tan hoàn toàn nơi chân nguyên, cùng lúc đó, Vân Túc cảm giác chân nguyên của mình đang chậm rãi chuyển động, y lại lần nữa điều động chân nguyên, lần này rốt cuộc cũng thành công, liền dẫn đường cho chúng tới kỳ kinh bát mạch.
Một lát sau nữa, Vân Túc cảm thấy tu vi của bản thân đã khôi phục tới mức mạnh nhất, hành động cũng không bị trận pháp khống chế nữa, cảm giác đau đớn toàn thân và cảm giác khó chịu khác cũng biến mất hoàn toàn.
Y mở hai mắt, nhìn Cung Tiểu Trúc khí tức suy nhược nằm trong lòng mình, không dám chậm trễ dù chỉ một lát, vội vàng đỡ hắn ngồi dậy, hai người dán sát trán vào nhau, Vân Túc lại dẫn đường cho những điểm sáng trong thức hải của mình bay vào trong thức hải của Cung Tiểu Trúc…
Qua hồi lâu, Vân Túc ngẩng đầu lên, nhìn Cung Tiểu Trúc đã mở mắt, hỏi: “Tiểu Trúc, ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Cung Tiểu Trúc thử động tay động chân, phát hiện có thể hoạt động tự nhiên, cũng không còn cảm giác đau đớn, mới mỉm cười nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt: “Ta đã không còn gì đáng ngại, Vân đại ca.”
Vân Túc gật đầu, kéo Cung Tiểu Trúc cùng đứng dậy.
Lúc này, chùm sáng trong cơ thể hai người đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Cơ Tu nhắm mắt tu luyện cũng không hề phát hiện ra họ đã thoát khỏi sự khống chế.
Vân Túc nói với Cung Tiểu Trúc: “Chúng ta tới chỗ mắt trận.”
Cung Tiểu Trúc gật đầu: “Được.”
Vừa rồi hai người ăn đau, bây giờ đương nhiên là muốn đòi lại, thừa lúc trong trận không còn động tĩnh nào khác, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc một đường đi tới mắt trận, xé mở một lỗ hổng trên màn hào quang.
Nếu đã khó lòng phá cấm chế, thế thì hủy trận kỳ kia đi là được, bởi công pháp hai người tu luyện khá đặc biệt, hơn nữa pháp bảo bản mạng cực kỳ cao cấp thế nên hoàn toàn có thể làm được.
Chỉ cần hủy diệt trận kỳ, mắt trận cũng sẽ bị hủy diệt hơn phân nửa, nửa còn lại chính là đi tới một mắt trận khác có cắm trận kỳ, rồi hủy nốt.
Cơ Tu đang đắm chìm trong tu luyện cảm nhận được nơi mắt trận có người xâm nhập, hơn nữa cũng đang tấn công trận kỳ, bản thân lại không thoát thân ra nổi, chỉ có thể đẩy mạnh tốc độ, hấp thu năng lượng trong người các tu sĩ cấp cao kia.
Thường Thư Vân bên kia và các yêu thú hừng hực khí thế chiến đấu với Thanh Mạch, thế lực ngang nhau, không bên nào chiếm được lợi thế, Thương Thăng thì lại dần xuất hiện vẻ mệt mỏi, Thanh Mạch đương nhiên là phát hiện ra, nhưng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông, trong lòng gấp gáp, động tác liền xuất hiện một chút hỗn loạn, bị Thường Thư Vân tìm ra sơ hở, phối hợp với yêu thú tấn công.
Thanh Mạch bị áp chế một lát, mới tìm được tiết tấu, lấy thủ làm công, hai bên vẫn không ai đánh lại ai như trước.
Nếu không phải bên cạnh Thường Thư Vân còn có mấy con yêu thú thực lực mạnh hỗ trợ, chỉ sợ đã sớm trở thành bại tướng dưới tay.
Thường Thư Vân phân ra một tia thần thức ‘quan sát’ Cơ Tu bên kia, thầm nghĩ không biết Vân Túc kia đã bị trừ bỏ hay chưa, nếu đã thuận lợi trừ bỏ được rồi, Kình Thương tới đây mình cũng dễ ăn nói.
※※※
Đêm trong Vạn Thú sâm lâm rất tối, gần như không nhìn thấy một tia sáng mỏng manh nào, dù có ánh trăng, thì cũng bị những tán cây rậm rạp cản lại bên ngoài.
Bọn Vân Túc tạo ra động tĩnh rất lớn nơi sâu thẳm của Vạn Thú sâm lâm, tiếng đánh nhau truyền đi rất xa, thi thoảng lại có vài công kích pháp thuật tạo ra ánh sáng, chiếu sáng cho đêm tối, mọi người đánh nhau không ngừng nghỉ, gần như tất cả ai cũng không hề lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hai bên không có bên nào dám thả lỏng cảnh giác, bởi một khi thả lỏng cảnh giác, sẽ có khả năng bị đối thủ nhân cơ hội phản kích.
Cơ Tu đã sắp tu luyện xong, phần lớn tu sĩ cấp cao trong trận đã hít vào thì nhiều mà thở ra thì không được bao nhiêu, hấp hối, tuy rằng vẫn chưa mất mạng, nhưng cũng không còn duy trì được bao lâu nữa.
Chỉ cần hấp thu hoàn toàn tu vi và máu thịt của những người này, gã có thể nghênh đón lôi kiếp sắp tới, sau đó có thể đột phá đến Độ Kiếp kỳ.
Ngay lúc Cơ Tu cho rằng bản thân có thể thuận lợi vượt qua lôi kiếp, không ngờ, gã cảm giác sau lưng có một cơn gió to điên cuồng đánh tới chỗ gã, bởi không thể di chuyển, gã liền bị đánh cho một chưởng, ngay sau đó bị ngã xuống đất, người đánh lén gã từ phía sau ngay sau đó cầm pháp bảo đánh về phía gã, lại bị những yêu tu canh giữ xung quanh ngăn lại.
Sau đó vẫn chưa hết, bên cạnh gã vốn không có ai lại xuất hiện thêm vài tu sĩ nhân loại đánh nhau hăng say với các yêu tu, còn có hai tu sĩ chịu trách nhiệm đối phó với Cơ Tu bị thương nặng.
Tuy rằng tu vi của Cơ Tu cao hơn người đánh lén gã cả một khoảng lớn, nhưng bởi sắp đột phá tu vi, nên không chỉ bị thương nặng, mà còn có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Cơ Tu cực kỳ căm tức, lệnh cho các yêu tu đang đánh nhau xung quanh: “Giết chết hết tất cả cho ta, một tên cũng không được bỏ sót!”
“Vâng, bệ hạ!” Chúng yêu tu đồng thanh lên tiếng, động tác trong tay càng sắc bén hơn mấy phần.
Những tu sĩ nhân loại này tổng cộng có tám người, chính là tám tu sĩ cấp cao cầm đầu là Lãnh Vân bị nhốt dưới đất trước kia, có lẽ Cơ Tu đã quên mất sự tồn tại của họ, cũng không hề hấp thu tu vi và máu thịt của họ, thế nên họ có đủ thời gian, thoát khỏi sự khống chế mà trốn lên.
Họ trốn trong chỗ tối, nhìn Cơ Tu tu luyện tới lúc mấu chốt nhất mới đột nhiên xuống tay đánh lén, vừa lúc làm cho gã bị thương nặng, nói không chừng chỉ một lúc nữa, Cơ Tu sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Mà lúc này, bởi sự hấp thu của Cơ Tu bị gián đoạn, người trong trận tạm thời thoát khỏi cảm giác yếu ớt và đau đớn vừa rồi, mà cũng bởi Cơ Tu bị đánh lén, nên trận pháp cũng thoát khỏi sự khống chế của lão, thế nên Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đúng lúc này cũng đã phá hỏng một nửa trận pháp, trong nháy mắt khi trận kỳ bị hủy, cấm chế xung quanh nó đương nhiên cũng bị hủy theo.
Bởi đại trận này đã bị hủy mất một nửa, các tu sĩ cấp cao bị trận pháp trói buộc cũng đã thoát khỏi khống chế, rất nhanh đã cảm ứng được sự tồn tại của nhau, nửa canh giờ sau đã tụ họp cùng một chỗ.
Tuy rằng Cơ Tu hấp thu rất nhiều tu vi trên người họ, nhưng tất cả những thứ này đều có thể khôi phục lại nhờ tu luyện, cảnh giới của họ vẫn chưa bị hạ xuống.
Tuy rằng chân nguyên của họ chỉ còn lại chưa tới một hai phần, nhưng cũng không thể khinh thường.
Rất nhanh chóng, chỗ mắt trận lại có thêm mấy chục tu sĩ xuất hiện, họ đồng loạt nhìn thoáng qua Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, sau đó ăn ý bắt đầu tìm kiếm trận kỳ còn lại rồi hủy đi.