Hệ Thống Truy Phu

Chương 111




Sau khi Thanh Mạch rời đi, trên bầu trời có một điểm sáng màu trắng bay tới, hướng thẳng tới phòng Vân Túc.

Vân Túc giơ tay bắt lấy, trong lòng bàn tay là một ngọc phù truyền âm màu trắng, xem qua tin tức xong, y mới biết được đây là tin tức Lang Kha truyền cho y, trong đó bao gồm số lượng môn phái, số lượng tu sĩ tróc nã y, ngoài ra còn có tu sĩ cấp cao nào khá nổi tiếng, làm thế nào để họ biết được hành tung của Vân Túc, bên trên không có một chữ nào dư thừa.

Chẳng qua, cho dù chưa nói, Vân Túc cũng đã nghĩ tới vài khả năng, hoặc là Phượng Nô mất tích ở thành Bách Mộ kia gây nên, hoặc là họ đi trên đường bị mấy người nhận ra. Có điều, dù là thế nào cũng không quan trọng, bởi không có gì đáng sợ cả.

Thời gian bốn năm ngày nhanh chóng qua đi, khi một đám tiên tu ngoài kia sắp tìm ra lối vào, Thương Thăng dẫn theo bọn Vân Túc tới nơi sâu nhất của hậu viện động phủ, nơi đó là một địa đạo vô cùng thần bí, được cấm chế rất mạnh che giấu, cho dù có là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà phát hiện ra.

Dọc theo cầu thang trong địa đạo tối om, một đường xuống dưới, rất nhanh liền tới một gian tầng hầm rộng lớn, Dạ Minh Châu khảm bên trên chiếu sáng trưng gian tầng hầm như ban ngày, thoáng đãng như ban ngày.

Giữa tầng hầm là một cái đài cao, trên đài có một truyền tống trận cao cấp, Thanh Mạch và bọn Vân Túc chờ ở dưới, Thương Thăng bước lên thềm đá, đi tới giữa trận pháp, kiểm tra xem trận pháp có gì khác thường không, xác nhận là không có gì sai sót, mới cầm mấy viên linh thạch cực phẩm ra lần lượt đặt vào các phương vị là từng chỗ lõm trong trận pháp.

Ánh sáng trong trận pháp dần mạnh hơn, bọn Vân Túc lập tức bay lên đài cao, cùng Thương Thăng đứng giữa trận pháp, quang mang bao phủ toàn thân, tất cả đã trở về yên tĩnh, trên đài đã không còn một bóng người.

Qua một hồi lâu, trong tầng hầm đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, trên đỉnh hầm không ngừng rơi xuống những tảng đá và những mảnh vụn, đài cao rầm một tiếng sập xuống, trận pháp đã hóa thành hư vô, giật mình như một tỉnh lại sau giấc mộng.

Bọn Đan Vân tôn giả mang theo rất nhiều tiên tu tìm đến cửa vào, một đường xuống dưới, trải qua cận chiến liều chết dọc đường đi, diệt trừ sạch sẽ tất cả những chướng ngại, cuối cùng cũng đi tới một nơi cực kỳ rộng lớn.

Đây là một địa động khổng lồ, do người đào ra, bốn vách tường trơn nhẵn, trên đầu có nhiều chỗ lõm, chắc là chỗ đặt công cụ chiếu sáng, tất cả đều rất bình thường, chỗ khác thường duy nhất là trên mặt đất có vài nơi cỏ dại mọc lên, trong một địa động hôn ám ẩm ướt không có ánh nắng chiếu vào lại có thứ này, cực kỳ không bình thường.

Hơn nữa, rất nhiều nơi dấu vết bùn đất còn mới, tựa như bên trên từng đặt thứ gì đó, lại đột nhiên bị chuyển đi.

Bởi vậy, những tiên tu này kết luận nơi này chính là động phủ của Thương Thăng, chẳng qua bây giờ đã không còn động phủ, chỉ còn lại một cái nhà trống rỗng không người, vô giá trị.

Xem ra họ vẫn đến chậm một bước, các tiên tu tiếc nuối lắc đầu, than thở!

Một đệ tử Kiếm Tiên môn bên cạnh nhận được ánh mắt của Đan Vân tôn giả, nói với chúng tiên tu: “Chư vị đừng tiếc nữa, xem ra bọn Huyết Sát tôn giả nhất định vừa chạy đi không lâu, nơi này nhất định vẫn còn cửa ra khác, chỉ cần chúng ta đuổi theo, nhất định sẽ hoàn toàn tróc nã được bọn Thương Thăng, mọi người cẩn thận tìm một chút.”

Vì thế, các tu sĩ kia liền xem xét xung quanh, Đan Vân tôn giả và Bắc Cung Tố Cầm, các tu sĩ cấp cao cũng định phân ra một luồng thần thức dò xét bốn phía.

Lại đột nhiên, một trận đất rung núi chuyển, từng tảng đá lớn rơi từ trên đầu xuống, nước hồ bên ngoài cũng tràn vào bên trong, làm họ trở tay không kịp.

Sau khi kịp phản ứng lại, rất nhiều tu sĩ đều lần lượt trốn ra bên ngoài, chỉ sợ bị chôn cùng những tảng đá dưới đáy hồ, các tu sĩ cấp cao bởi thực lực mạnh, mặc dù lúc đầu gần như không đứng thẳng nổi, nhưng rất nhanh sau đó lại hợp cùng các tu sĩ khác bay ra ngoài.

Đan Vân tôn giả trấn định tự nhiên hộ tống các tu sĩ, thực ra trong lòng lại ảo não, sớm biết vậy lúc ở ốc đảo Đan Vân tôn giả đã giải quyết luôn Thương Thăng và yêu tu kia, bây giờ còn chưa bắt được hung thủ và cha của y, còn tổn binh hao tướng, thứ gì cũng không vớt vát được, nếu bây giờ trở về, môn phái khác còn không vội vàng tới Kiếm Tiên môn thuyết phục?

Bọn Bắc Cung Tố Cầm không có ý tưởng gì, tuy rằng nhớ tới vài tiên tu đã chết kia cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, nhiều nhất là cực lực che chở cho những người còn sống trốn ra ngoài.

Địa chấn vẫn đang tiếp tục, mà lúc này Thương Thăng đã mang theo bọn Vân Túc thông qua pháp trận truyền tống đi tới phía đông nơi duyên hải đại lục Huyền Thiên xa xôi, nơi này địa thế bằng phẳng rộng rãi, cây cỏ um tùm, lại bởi linh khí mỏng manh, thêm vào vị trí địa lý của nơi này vô hiểm khả thủ mà lại không có đại môn phái nào đóng quân, nhưng vẫn có vô số những môn phái cấp thấp nhỏ bé.

Nơi này vẫn thuộc phạm vi của đại lục Huyền Thiên, nguyên nhân là bởi tu vi của Thương Thăng tiêu phí rất nhiều để vẽ pháp trận truyền tống kia chỉ có thể truyền tống xa như vậy, nếu thực lực của hắn đạt tới Độ Kiếp kỳ, mới có thể truyền tống tới lục địa khác.

Nơi bọn Thương Thăng xuất hiện khá khuất, bị vô số dây leo quấn quanh vách núi che lấp, một sơn động đủ chứa bọn Thương Thăng, lại ở nơi thâm sơn dã lâm như vậy, hoang tàn vắng vẻ, gần như không có ai chú ý tới đoàn người Thương Thăng đột ngột xuất hiện.

Trong sơn động, mọi người qua cải trang trang điểm, tướng mạo sẵn có bị giấu đi hoàn toàn, thay thành một bộ dáng khác, dung mạo bình phàm, tu vi cũng bị giấu đi, đều từ Trúc Cơ kỳ trở xuống.

Bởi vị trí địa lý nơi này khá là hẻo lánh, không có đại môn phái đóng quân, thế nên tu sĩ hành tẩu bên ngoài, tu vi đều cực thấp, bộ phận lớn đều ở Luyện Khí kỳ, có ít bộ phận ở Trúc Cơ kỳ, thế nên tu vi mà họ ngụy trang không gây chú ý.

Ra khỏi sơn động, Thương Thăng mang theo mọi người bay một đường theo hướng đông, trên đường gặp được một tiểu trấn của phàm nhân cũng không hề dừng lại, tu sĩ thấy nhóm người này nhiều người, cũng không định trêu chọc vào, cuối cùng bình an vô sự đi tới một tiểu trấn tập trung tu sĩ gần bờ biển.

Tiểu trấn này coi như là náo nhiệt, môn quy cũng khá lớn, kiến trúc bố cục chằng chịt hữu trí, mái nhà vách tường tinh điêu tế mài, đều nhờ công xảo tượng của phàm nhân mà tạo thành, ra vào không cần giao phí, rất nhiều tu sĩ hoặc phàm nhân đến đến đi đi, náo nhiệt vô cùng.

Phàm nhân nơi này tuy rằng không thể phân biệt được ai là tu sĩ, nhưng bởi trời sinh đã có cảm giác kính sợ họ, cũng biết trong tiểu trấn có nhiều tiên nhân có thể dời núi lấp biển, sửa dở thành hay, thế nên cũng không dám đắc tội với người khác, chỉ sợ không cẩn thận va chạm phải tiên nhân.

Nhìn qua, các phàm nhân kia đi trên đường rất cẩn thận, ánh mắt cũng không dám liếc loạn, cũng không ngoại trừ một vài phàm nhân lá gan lớn, họ hết nhìn đông lại nhìn tây, nói thầm cùng đồng bạn, đều suy đoán xem ai là tiên nhân, chẳng qua tu sĩ không thèm bận tâm tới họ.

Bởi làm tu sĩ, không thể tùy tiện động thủ với phàm nhân, nếu không sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt, rất nhiều tiên tu đều biết quy tắc đó, chỉ có vài tà ma tu không quan tâm tới quy tắc, ra tay với phàm nhân.

Đoàn người đi tới một tòa tửu lâu lớn nhất ở đây dùng cơm, đi tới một bàn ăn, Thương Thăng ngồi trước bàn, dò hỏi điếm tiểu nhị cong lưng bên cạnh: “Tiểu nhị, bổn tọa hỏi ngươi, thuyền đi đại lục Huyền Hoàng bao giờ ra biển?”

Điếm tiểu nhị mặt cười tươi: “Ây! Khách quan, ngài xem như là hỏi đúng người rồi, thuyền lớn nhất nơi này chính là do ông chủ của chúng ta kinh doanh, thuyền tới đại lục Huyền Hoàng nhà ta là rộng nhất, thuyền đi sớm nhất là chuyến giờ Thìn ngày mai, chỗ chúng ta đi nửa tháng một lần, các vị khách quan ngươi thật khéo, vừa vặn ngày mai là tới kỳ hạn, các vị nếu thực sự muốn đi đại lục Huyền Thiên, có thể tới khách điếm Không Đồng ở, chỗ đó cũng là sản nghiệp của ông chủ chúng ta, ngài có thể nói cho chưởng quầy biết, sáng mai sẽ có người dẫn các ngươi tới bờ biển lên thuyền, các vị nếu cần, chút nữa ta sẽ đưa các ngươi tới khách điếm Không Đồng.”

Thương Thăng gật đầu, lấy một viên linh thạch hạ phẩm ra thưởng cho tiểu nhị, phất tay nói: “Được, bổn tọa biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”

Điếm tiểu nhị cười tủm tỉm nhận lấy linh thạch, nói cảm ơn: “Vậy nhé, ta xuống trước, thức ăn các vị gọi lập tức lên ngay đây, có gì lại gọi ta, ta xuống trước đây.”

Trên bàn tròn cực lớn, có vài người thưa thớt ngồi, Vân Túc và Cung Tiểu Trúc ngồi sát cạnh nhau cùng một chỗ, hai bàn tay cũng nắm vào nhau, một tay còn lại của Cung Tiểu Trúc cầm lấy linh quả trên bàn cắn, cắn vài miếng, phát hiện Vân Túc đang nhìn mình, thế nên liền đưa linh quả tới bên miệng Vân Túc: “Ca ca, ăn quả quả.”

Nhìn Cung Tiểu Trúc ngốc hề hề cười tươi, ánh mắt y lại dời về phía linh quả đã bị cắn mấy miếng tới dính đầy nước miếng, vẫn không đành lòng cô phụ sự chờ đợi của Cung Tiểu Trúc, cắn một miếng nhỏ.

Đợi Vân Túc cắn xong một miếng, Cung Tiểu Trúc lại cầm cắn thêm miếng nữa, rồi lại đưa linh quả tới bên miệng Vân Túc.

Vì thế, tiếp đó, hai người không coi ai ra gì, ngươi một miếng, ta một miếng ăn hết một linh quả.

Thương Thăng ngồi cạnh nhìn, cảm thấy chua sót: “Ta nói nhi tử này, ngươi có cần ra oai như vậy không hả? Lão cha ngươi ta đây còn đang ở đây đấy!”

Vân Túc liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không muốn ngươi có thể không cần nhìn nữa.”

Cung Tiểu Trúc nghe thấy hai người nói chuyện, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Ca ca, thúc thúc, hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Vân Túc xoa đầu hắn: “Không nói gì cả, Tiểu Trúc ngoan.”

Thương Thăng nhịn không được nói: “Tiểu Trúc, thúc thúc đang nói ca ca ngươi muốn chơi hôn hôn với ngươi.”

Cung Tiểu Trúc bị lời nói của Thương Thăng hấp dẫn: “Thúc thúc, hôn hôn là cái gì?” Tuy không biết hôn hôn là cái gì, nhưng hắn cảm thấy đây là một chuyện rất tốt, thế nên rất ngạc nhiên.

Thương Thăng cười tủm tỉm nhìn hắn, không để ý tới ánh mắt sắc như dao của Vân Túc: “Hôn hôn chính là chạm miệng của ngươi vào miệng của ca ca ngươi, đã hiểu chưa?”

Cung Tiểu Trúc cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, lúc này mới ngẩng đầu lên lại gần chạm miệng mình lên môi Vân Túc, sau đó hỏi Thương Thăng: “Thúc thúc, là thế này à?”

Mặc Hoa bên cạnh há to miệng nhìn Cung Tiểu Trúc, cảm thấy người tâm trí bị hao tổn thật là thần kỳ! Bị người tính kế mà cũng không biết, mà Trình Hạo thì vẫn là một bộ mặt không biểu cảm, nhìn không chớp mắt, giả vờ đang uống trà, chẳng qua dư quang hưng trí bừng bừng đã làm lộ sự hiếu kỳ trong lòng hắn.

Thương Thăng gật đầu, nhìn ánh mắt như bảo bảo hiếu kỳ của Cung Tiểu Trúc, nhịn cười nói: “Ừ, đúng, chính là như vậy, Tiểu Trúc thật là thông minh!”

Vì thế, Cung Tiểu Trúc như nhận được cổ vũ, lại thấy chơi hôn hôn với Vân Túc rất thoải mái, còn muốn lại gần hôn lên miệng Vân Túc, Vân Túc vội vàng ngăn cản nói: “Tiểu Trúc ngoan, chúng ta một hồi nữa lại hôn hôn.” Dứt lời, y trừng Thương Thăng: “Thương tiền bối, phiền ngươi nói ít đi một chút, nếu không ta cũng không ngại làm ngươi câm miệng đâu.”

Tuy rằng y thích Cung Tiểu Trúc hôn y, nhưng y không muốn để những người khác nhìn.

Thương Thăng thu hồi ánh mắt, nụ cười cũng thu lại, lầu bầu: “Ta còn không phải là muốn tốt cho ngươi sao.” Thương Thăng vô cùng thương tâm, rõ ràng hắn là cha ruột của Vân Túc, lại bị gọi thành tiền bối, xem ra Vân Túc vẫn còn chưa tiếp nhận quan hệ của hai người họ, nhận ra điều này làm cho hắn sinh ra một cảm giác thất bại chưa từng có từ trước tới nay.

Thanh Mạch bên cạnh lúc nhìn thấy Cung Tiểu Trúc và Vân Túc hôn môi, tai đỏ rực lên, không biết phải đặt ánh mắt đi đâu, lúc nhìn sang chủ nhân lại như có chút chán nản, uể oải, liền rót trà cho Thương Thăng: “Chủ nhân uống trà!”

Thương Thăng bưng lên: “Ừ, trà này không tệ, Thanh Mạch cũng uống đi.” Nhìn Thanh Mạch, hắn cảm thấy trong lòng cũng không tới mức khó chịu như vậy, xem ra cũng không phải là tất cả mọi người đều không thích hắn, ít nhất Thanh Mạch từ trước tới nay đều đối xử với hắn tốt vô cùng, cực kỳ trung thành, cũng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn.

Lúc nhận lấy trà, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Thanh Mạch không biết là nghĩ tới điều gì, hắn rụt mạnh tay lại, lại rót trà cho bọn Vân Túc, cảm thấy khuôn mặt nóng như bị cháy.

Thương Thăng không để ý tới sự khác thường của Thanh Mạch, Mặc Hoa và Trình Hạo cũng không để ý tới, chỉ có Vân Túc ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Thanh Mạch, sau đó lại liếc mắt nhìn Thương Thăng.