Hệ Thống Truy Phu

Chương 107




Dựa theo chỉ thị của Thương Thăng, bay một hồi, đoàn người đã nhìn thấy ốc đảo đầu tiên của đại sa mạc Tây Bắc.

Bọn Vân Túc hạ từ trên không trung xuống, một ốc đảo không lớn không nhỏ có diện tích phỏng chừng mấy trăm mẫu, Thương Thăng chỉ vào cái hồ giữa ốc đảo kia, nói với mấy người: “Động phủ ở dưới đáy hồ, chúng ta đi thôi!”

Đạp lên bãi cỏ xanh rờn, mấy người đi tới bên hồ, Thương Thăng đặt ngón tay bên miệng huýt một hơi dài.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều cảm giác được mặt đất truyền tới một hồi rung động, mặt hồ bóng loáng như thủy tinh gợn lên từng vòng tròn, ngay sau đó, mặt nước giữa hồ thoáng chốc dâng cao lên, hình thành một cột nước trắng xóa, một tiếng thét dài truyền tới từ nơi đó, thần bí mà vang ngân.

“Mọi người đừng căng thẳng, đây là thú sủng của ta.” Nhìn vẻ mặt khẩn trương của mọi người, Thương Thăng cười trấn an nói.

Chỉ trong nháy mắt, mọi người liền nhìn thấy một con rồng xanh lao lên từ cột nước kia, xoay một vòng trên trời, rồi bay nhanh tới chỗ mọi người.

Một luồng sáng xanh chợt lóe lên, trên mặt đất có một nam tu tuấn mỹ đang đứng, người này mặc một thân áo xanh, đầu đội quan ngọc, sợi tóc như mực, ngũ quan thư hùng mạc biện, dáng người thon dài, eo nhỏ xinh, hắn đứng trước mặt Thương Thăng, hành lễ với hắn: “Chủ nhân, ngươi trở lại rồi?”

Âm thanh ôn nhuận như ngọc, như tiếng châu rơi trên bàn ngọc, nụ cười nhiếp nhân thần hồn, tỏa ra một cỗ khí chất thanh lãnh xuất trần, tựa như cả người lúc nào cũng có thể bay theo gió.

“Ừ, đoạn thời gian này ta không ở đây, động phủ vẫn còn nguyên vẹn chứ? Thanh Mạch?” Thương Thăng xoa đầu hắn, cười nói.

“Trong động tất cả đều tốt, lúc chủ nhân không ở đây, Thanh Mạch chưa từng rời khỏi động phủ nửa bước, vẫn luôn chờ chủ nhân về.” Ánh mắt Thanh Mạch từ đầu tới cuối vẫn luôn buông xuống không hề nhìn về phía Thương Thăng.

“Vậy là tốt rồi, ồ? Thanh Mạch, tu vi của ngươi tăng lên rồi? Không ngờ đã đột phá Xuất Khiếu kỳ!” Thương Thăng kinh hỉ nói, sau đó lại nhíu mày.

“Đúng vậy, chủ nhân, bây giờ tu vi của ta đã là Đại Thừa sơ kỳ.” Nói xong, Thanh Mạch cảm nhận được sự khác thường của Thương Thăng, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy sắc mặt Thương Thăng tái nhợt, trán thấm đẫm mồ hôi, bước chân không ổn, phải tựa vào người Mặc Hoa bên cạnh.

“Chủ nhân, ngươi bị thương ư? Chúng ta nên nhanh chóng vào động thôi, một hồi nữa thuộc hạ chữa trị cho người!” Thanh Mạch bước lên phía trước đỡ lấy Thương Thăng, gật đầu với Mặc Hoa: “Vị đạo hữu này, vẫn là để ta đỡ đi, đa tạ.”

“Được rồi, chúng ta vào đã rồi nói sau! Ồ, đúng rồi, đây là nhi tử của ta, tên Vân Túc, về sau chính là tiểu chủ nhân của ngươi, đây là các vị bằng hữu của nhi tử ta.” Thương Thăng vỗ vỗ vai Thanh Mạch, giới thiệu mấy người còn lại cho hắn.

Thanh Mạch nghe thấy lời này, trong ánh mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục trở lại: “Kiến quá tiểu chủ nhân, kiến quá các vị đạo hữu.”

Sau đó, Thanh Mạch đỡ lấy Thương Thăng, cũng chỉ một cái về phía hồ, nhất thời hồ nước rẽ sang hai bên, mở ra một con đường.

Vì thế, hắn mang theo mấy người Vân Túc đi vào bên trong, bước qua con đường lầy lội, một đường đi xuống dưới, chỉ chốc lát sau đã tới đáy hồ, chờ tới khi nhìn lại, đường đã bị nước hồ bao phủ, trên đầu có đủ các loại cá nhiều màu sắc bơi xung quanh, cách mấy người có chút xa.

Thanh Mạch lại thủ thế với không trung vài cái, cảnh sắc xung quanh nhất thời biến đổi, không thấy hồ nước, cũng không thấy cá và thủy tảo đâu nữa, chỉ có một tòa đại điện tráng lệ trước mắt, mà giờ khắc này họ đang đứng giữa đại điện.

Thanh Mạch an bài phòng nghỉ cho mọi người xong, liền ở lại phòng Thương Thăng chăm sóc cho Thương Thăng.

“Chủ nhân, người ngồi đi, ta chữa thương cho người.” Lúc Thanh Mạch tới phòng Thương Thăng, Thương Thăng đang dựa vào nhuyễn tháp, ngồi ăn từng miếng linh quả.

“Không vội, chờ ta ăn xong rồi lại nói, Thanh Mạch ngươi cũng ngồi đi.” Thương Thăng đang ăn nhưng ánh mắt nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Thanh Mạch ngoan ngoãn ngồi đối diện Thương Thăng: “Chủ nhân, sao phu nhân không trở về cùng ngươi?”

Tay Thương Thăng khựng lại, đặt linh quả lại bàn, hắn thở dài thật sâu: “Nàng đã qua đời lâu rồi.”

Không may lúc ấy hắn rời khỏi động phủ không mang Thanh Mạch theo bên mình, nếu không hắn đã không đến nỗi thế đơn lực mỏng bị nhốt trong Tất Vân tông mấy chục năm, ngay cả Vân Thương qua đời cũng không biết, còn không được gặp cả nhi tử của mình tận mấy chục năm.

Cũng may là vẫn còn có nhi tử.

Thanh Mạch không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi: “Chủ nhân nén bi thương! Chủ nhân, bây giờ ta chữa thương cho người được chưa?”

“Được rồi!” Thương Thăng cầm một viên đan dược màu vàng cam từ trong trữ vật giới ra ăn vào, rồi ngồi dậy.

Thanh Mạch còn chưa có động tác, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Thanh Mạch phất tay áo một cái, cửa mở ra, thấy là Vân Túc liền đứng lên gọi một tiếng “Tiểu chủ nhân.”

Vân Túc từ ngoài cửa bước vào, gật đầu với Thanh Mạch, cầm một bình thủy tinh màu lam đậm đưa tới trước mặt Thương Thăng.

Thương Thăng nhận lấy nhìn, kinh ngạc nói: “Lam Linh Nguyệt?” Loại linh dược này chính là thuốc tiên chữa thương, xem ra trong lòng Túc nhi quả nhiên vẫn có hắn.

Vân Túc mặt không biểu cảm gật đầu, Thương Thăng cười ha ha: “Được, vật ta nhận, phụ tử chúng ta mấy chục năm chưa từng gặp mặt, Túc nhi ngươi tán gẫu với ta được không?”

“Không cần.” Thế là, Vân Túc xoay người đi ra ngoài.

“Tiểu chủ nhân đi thong thả!” Thanh Mạch đưa y ra tận cửa.

“Được rồi! Túc nhi đi thong thả.” Thương Thăng nhìn bóng lưng Vân Túc sờ sờ mũi nhỏ giọng nói, nhi tử vẫn còn nhỏ như vậy, một chút cũng không sáng sủa, một chút cũng không hoạt bát, cả ngày giống như ông cụ non.

Vân Túc trở về phòng, Cung Tiểu Trúc đang ngồi trên ghế ăn linh quả lập tức sấn lại gần, cầm một quả nho tím trong tay đưa tới bên miệng Vân Túc: “Ca ca, ngươi ăn đi.”

Vân Túc ngậm vào miệng, kéo Cung Tiểu Trúc vào trong lòng: “Tiểu Trúc vừa rồi ở trong phòng có ngoan không?”

“Ngoan, tiểu trư vẫn luôn ngoan ngoãn đợi ca ca về.” Cung Tiểu Trúc nhu thuận gật đầu.

Một con rắn nhỏ treo trên ghế tuyệt vọng lặng lẽ rơi lệ: vì sao nó lại gặp phải một chủ nhân vô tình như vậy, người ta không muốn sống nữa!!!

Vân Túc xoa xoa đầu hắn: “Ừ, Tiểu Trúc ngoan nhất, chút nữa Tiểu Trúc ngoan ngoãn ở trong phòng chơi với Mặc Hoa, ca ca ở bên cạnh tu luyện có được không?”

Cung Tiểu Trúc ôm Vân Túc lắc đầu thật mạnh: “Không muốn! Ta muốn ca ca chơi với ta cơ.”

Vân Túc hôn hôn trán Cung Tiểu Trúc: “Đợi ca ca tu luyện xong rồi lại chơi cùng Tiểu Trúc có được không?”

Cung Tiểu Trúc che trán cười ngây ngô: “Hắc hắc, được.”

Mặc Hoa sau lưng hai người bĩu môi: chủ nhân lại dùng sắc mê hoặc Tiểu Trúc!

Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa ăn linh quả trong phòng, Cung Tiểu Trúc như một con chuột nhắt cầm một linh quả màu đỏ sậm to hơn nắm tay cắn cắn, Mặc Hoa ghé bên cạnh một quả đào tuyết mật bự, chui đầu vào cắn, chưa tới một lúc sau, bên trong liền trống rỗng không còn gì, chỉ còn lại một lớp vỏ bên ngoài.

Sau khi ăn xong, Cung Tiểu Trúc cầm Mặc Hoa lên chơi một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn nhìn Vân Túc đang tu luyện, cũng không quấy rầy y, tuy rằng tâm trí của hắn lúc này mới có mấy tuổi đầu, nhưng vẫn nhớ rõ Vân Túc đã nhiều lần dặn hắn không thể quấy rầy lúc y đang tu luyện.

Vì thế, Cung Tiểu Trúc trên tay cuốn một con rắn, tới cửa đẩy đẩy, phát hiện cửa mở ra, vui vẻ vỗ tay, lại đột nhiên che miệng quay đầu lại. Kinh nghi bất định nhìn Vân Túc, phát hiện Vân Túc không phản ứng, lúc này mới vỗ ngực, tay chân rón rén ra cửa.

Thần thức của Vân Túc vẫn chú ý tới Cung Tiểu Trúc, thấy hắn ra ngoài cũng không lo lắm, dù sao nơi này cũng là động phủ của phụ thân y ở, cơ quan bên ngoài tầng tầng, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, lại nói còn có Mặc Hoa đi cùng.

Cung Tiểu Trúc đi tới một hoa viên, thấy trong bồn hoa có rất nhiều loại hoa cỏ cây cối, cỏ xanh mơn mởn, muôn hồng nghìn tía, chọt Mặc Hoa hiếu kỳ chỉ vào mấy bông hoa đẹp nhất hỏi: “Mặc Mặc, mấy bông hoa kia thật đẹp! Ta có thể hái vài bông hoa không?”

Mặc Hoa ngúc ngoắc cái đầu rắn, không chắc chắn đáp: “Hẳn là có thể… nhỉ!”

Cung Tiểu Trúc nghe vậy, vội vàng bò vào trong bụi hoa ngắt lấy đóa hoa màu tím có hình dáng khác với các loài hoa khác, hoa rất lớn, có nhiều cánh, hương thơm ngào ngạt, chẳng qua vừa hái xuống, sự sống giảm bớt mấy phần, nhưng Cung Tiểu Trúc lại không để ý tới.

Hái xong hoa, Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa tiếp tục đi khắp nơi trong hoa viên ngắm nhìn, hoa viên này rất lớn, Cung Tiểu Trúc xem xem chỗ này sờ sờ chỗ kia, còn nhìn thấy trên mấy cây đại thụ, trên có mọc ra linh quả vừa đẹp lại tỏa ra mùi hương thật thơm, lại to to, linh quả trên cùng một cây, hình dáng và màu sắc lại không giống nhau, mấu chốt là cả Mặc Hoa và Cung Tiểu Trúc đều chưa từng được ăn.

Hai đứa nhìn linh quả trên cây tới chảy cả nước miếng, Mặc Hoa không chắc chắn hỏi: “Tiểu Trúc, hay là chúng ta hái vài quả nếm thử đi?” Nơi này là động phủ của phụ thân chủ nhân, cho dù linh quả trên mấy cái cây này rất quý, hẳn là phụ thân của chủ nhân cũng sẽ không để ý, lại nói, linh quả trên cây nhiều như vậy, hai người họ ăn cũng không hết mấy quả.

Cung Tiểu Trúc nghe Mặc Hoa nói vậy, cũng tán đồng gật đầu, thế là hai đứa hưng phấn leo lên cây bắt đầu hái linh quả, vừa hái vừa ăn, hương vị quả là khác với các loại trái cây khác.

Không biết đã ở trên cây bao lâu, cũng không biết đã ăn bao lâu, dưới tàng cây đã chất đống cả núi hạt, ở nơi xa có một luồng sáng xanh xẹt tới, trong nháy mắt, một thân ảnh màu xanh đứng ngay dưới tàng cây.

Thanh Mạch vừa chữa xong vết thương cho Thương Thăng liền ra khỏi phòng, cảm nhận được trong hoa viên có động tĩnh, chờ vừa đi tới nơi lại nhìn thấy có hai cây trong số mấy cây trăm quả đều bị hai người Cung Tiểu Trúc hái tới thưa thớt, rồi lại thấy bên chân hắn cách đó không xa có một đóa hoa Xích Nguyệt Hỏa Thánh đã héo rũ gần như không còn gì.

Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa thấy có người tới, vội vã bò xuống khỏi cây đứng trước mặt Thanh Mạch, Mặc Hoa cúi đầu, tựa như làm sai chuyện giống như đứa trẻ nhỏ phá hỏng đồ, một bộ dáng nhận sai, Cung Tiểu Trúc lại ngây ra nhìn Thanh Mạch, trực tiếp gọi: “Ca ca xinh đẹp!”

Thanh Mạch nhặt hoa lên, bất đắc dĩ lắc đầu, thần sắc nhu hòa hỏi: “Các ngươi sao lại ở đây? Tiểu chủ nhân đâu?”

Thanh Mạch nhớ rõ vừa rồi nhìn thấy tiểu chủ nhân, nam tu trước mặt tên Tiểu Trúc này còn được tiểu chủ nhân ôm trong ngực, thế nên, lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn, tâm tư của tiểu chủ nhân với Tiểu Trúc nhất định không bình thường, thế nên hắn nhất định phải đối đãi đặc biệt với Tiểu Trúc.

Mặc Hoa cúi đầu đáp: “Hồi tiền bối, chủ nhân đang tu luyện.”

Cung Tiểu Trúc cũng vội phụ họa, dùng ánh mắt vô tội nhìn Thanh Mạch: “Ừm, ca ca đang tu luyện, bảo tiểu trư tự chơi.”

“Ồ, Bách Linh quả vừa rồi ăn ngon không?”

Mặc Hoa tiếp tục cúi đầu, sờ sờ mũi không nói lời nào.

Cung Tiểu Trúc thì kích động gật đầu, khuôn mặt cũng đỏ lên: “Ăn ngon, ăn cực ngon! Trước kia tiểu trư chưa từng được ăn trái cây ngon như thế.”

Thanh Mạch đưa hoa tới trước mặt Cung Tiểu Trúc: “Hoa này là ngươi hái?”

Mặc Hoa nhìn thoáng qua đóa hoa kia, nghĩ thầm: chết chắc rồi!

Cung Tiểu Trúc ngốc hề hề nhìn chằm chằm đóa hoa héo rũ một hồi lâu, trực tiếp lắc đầu: “Đây không phải ta hái, ta chỉ hái mấy bông hoa đẹp đẹp thôi.” Nói xong, Cung Tiểu Trúc tìm dưới gốc cây, không thấy bông hoa hắn đặt ở đó lúc nãy đâu, vẻ mặt thảm thiết nói: “Ca ca xinh đẹp, hoa đẹp đẹp không thấy đâu nữa.”

Thanh Mạch kiên nhẫn nói: “Hoa ngươi hái chính là nó, nó tên Xích Nguyệt Hỏa Thánh.”

Cung Tiểu Trúc ngụy biện nói: “Đây là hoa hoa xấu xấu, không phải là hoa đẹp đẹp.”

Thanh Mạch tiếp tục giải thích: “Hoa này lúc hái rất đẹp, nhưng không được bao lâu sẽ biến thành hoa xấu xấu, thế nên sau này tiểu trư không thể hái nó, hái rồi sẽ không đẹp nữa.”

“Ồ.” Cung Tiểu Trúc ngoan ngoãn gật đầu.

Thanh Mạch đưa họ tới một căn phòng rộng, bên trong có trải thảm lông xù, ngay trước mặt đặt một nhuyễn tháp lớn khắc hoa bằng gỗ hoàng lê, bên trên là một cái bàn thấp.

Thanh Mạch bảo họ ngồi xuống, mình thì cầm mấy cái hộp gỗ trên giá bên cạnh ra đặt trước mặt hai người: “Nơi này có vài loại hoa quả, đều là loại chủ nhân thích ăn nhất, giới tu chân ngoài kia rất khó gặp, các ngươi ngồi đây ăn, đừng chạy lung tung, nếu không tiểu chủ nhân sẽ rất lo lắng đấy biết chưa?”

Tuy rằng Mặc Hoa và Cung Tiểu Trúc theo chủ nhân và tiểu chủ nhân về, nhưng Thanh Mạch cũng không thể để họ tùy tiện phá hỏng vài kỳ trân dị thảo trong hoa viên được, nếu không, có vài thứ tuyệt chủng sẽ tạo thành tổn thất quá lớn, thế nên liền dẫn họ tới đây.

Mặc Hoa và Cung Tiểu Trúc nhìn thứ trong hộp, mắt sáng lòa, liên tục gật đầu nói được, tận tới lúc Thanh Mạch nói có thể lấy ăn, hai người mới lang thôn hổ yết mà cắn.

Thanh Mạch hoài nghi nhìn hai người, vừa rồi rõ ràng hắn thấy dưới tàng cây có một đống lớn hạt linh quả, có thể thấy được hai người đã ăn không ít, đến đây vẫn là một bộ dạng đói bụng mấy ngày, thật khó tin.

Thanh Mạch thừa dịp Cung Tiểu Trúc không để ý, cầm một bàn tay của hắn qua, rót linh lực vào trong cơ thể hắn, kiếm tra toàn thân trên dưới một phen, lúc này mới buông hắn ra.

Vừa rồi hắn chú ý tới chỉ số thông minh của Cung Tiểu Trúc có chút vấn đề, thế nên thừa cơ này kiếm tra một phen, nhưng không phát hiện được gì cả, phải nói tu vi của hắn ở Đại Thừa sơ kỳ, cho dù có một vài chứng bệnh khá khó, hắn đều có thể kiếm tra ra, cũng có thể chữa khỏi, có thể thấy được bệnh của Cung Tiểu Trúc hắn không trị được, còn không tra ra được là do nguyên nhân gì tạo thành.

Thật là tai quái!