Bị Hùng ca nhìn một cái, tên công tử kia liền run chân, bị khí thế của đối phương áp đảo làm quỳ trên mặt đất. Lập tức run rẩy bò đến bên chân gã, dập đầu:"Hùng ca tha mạng, tiểu nhân tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài."
Bởi vì trong ngục giam đều là nam nhân, cho nên, nếu muốn thư giải dục vọng, đám tù nhân này sẽ phải làm sao? Đương nhiên là tuyển chọn ra một vài nam tử chân yếu tay mềm, dung mạo tinh xảo đến "dùng tạm" rồi.
Cho nên, khi nhìn thấy tên công tử này có vài phần tư sắc. Hùng ca cũng không chối từ, cười tà một tiếng, hấc cằm ra hiệu:"Tốt, đến bên cạnh ta a. Một lát nữa ta sẽ thưởng cho ngươi."
Trong mắt hiện ra vui sướng, tên công tử này liền cố gắng đè xuống sự buồn nôn trong lòng, liếc mắt đưa tình nhìn xem Hùng ca một cái. Sau đó liền thở phào đi đến bên cạnh đối phương.
Tên công tử kia vừa được an bài tốt. Lúc này, vô số ánh mắt liền tụ tập đến trên người tiểu oa nhi xinh đẹp, tinh xảo như búp bê đang đứng ở đằng kia. Muốn biết đối phương sẽ làm lựa chọn gì.
Ngay cả Hùng ca cũng là thế, gương mặt khi đối diện với Huyết Minh đều nhu hòa lại. Giống như sợ dọa tới hài tử mỹ lệ này. Chỉ là, ngay khi gã sắp mở miệng nói gì, thì một tiếng bước chân hữu lực liền vang lên. Khiến gã theo bản năng liền nuốt hết lời nói trở về. Sau đó, mới chợt hung tợn nhìn về nơi âm thanh phát ra, muốn mắng chửi.
Chỉ là, một khắc nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân, da đầu Hùng ca liền run lên. Từ một đầu hùng sư hóa thành con mèo nhỏ run lẩy bẩy.
Không chỉ riêng Hùng ca, mà những người khác cũng vậy. Bốn phía đồng thời rơi vào tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Đám người dù đứng trên lan can hay dưới sân, đều đưa mắt dõi theo.
Phát hiện dị dạng của đám người, Huyết Minh cũng tùy thời ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy, có một người đang chậm rãi đi bộ dọc theo hành lang. Nam nhân rất cao, khí tức quanh thân cho người ta một loại cảm giác áp bách, giống như đối diện với mãnh thú hồng hoang. Mái tóc rối tung, tùy ý dùng dây thừng cột ở sau đầu. Bởi vì hơi cúi đầu, nên không thể nhìn thấy được gương mặt của hắn.
Dưới cái nhìn thận trọng của đám người, nam nhân chầm chậm ghé vào nơi để nước rửa tay. Không nhanh không chậm rửa sạch tay mình. Sau đó lại bình thản đi trở về, phảng phất như không để tâm đến sự khẩn trương cao độ của đám người.
Huyết Minh dám khẳng định, giờ phút này, nếu nam nhân bất ngờ dậm chân một cái. Đám người rất có thể sẽ bị căng thẳng quá độ mà đau tim, đột quỵ cũng không chừng.
Nhưng cũng may rằng, bước chân nam nhân rất ổn định, chí ít sẽ không xảy ra chuyện giống với trong tưởng tượng của Huyết Minh. Chỉ là, khi sắp bước sang chỗ ngoặc, hắn bỗng dưng lại để lại một lời, âm thanh hơi khàn, nhưng lại bình thản không chút gợn sóng:"Cứ tùy tiện đi."
Nhìn thấy nam nhân là thật đi, cũng không có ý định xen vào chuyện này, Hùng ca liền yên lặng xoa mồ hôi lạnh trên trán. Hai chân đều có chút nhũn ra. Mặc dù gã nhìn như rất ngưu bức, nhưng trên thực tế, ngay cả dũng khí đối diện với nam nhân này gã cũng không có. Dù sao mười lăm vạn năm trước bị đối phương đánh liệt giường năm tháng, gã vẫn còn nhớ như in.
"Tiểu đệ đệ, ngoan ngoãn qua đây với ca ca. Ca ca sẽ yêu thương ngươi a." Lấy lại phong độ, Hùng ca liền hướng Huyết Minh ngoắc tay. Tựa như mấy tên biến thái đang dụ dỗ trẻ con.
Huyết Minh chỉ mắt lạnh nhìn gã, sau đó lại câu môi cười, chậm rãi đến gần. Về phần từ "ca ca" kia, tương đối mới lạ, hắn không muốn gọi.
Huyết Minh tươi cười ngọt lịm đã đủ để Hùng ca thoả mãn rồi. Căn bản không còn để tâm hắn có gọi hay không. Thậm chí, gã còn ngồi xuống, giơ tay muốn ôm lấy Huyết Minh.
Huyết Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, từng chút một đến gần gã. Ngay khi gã sắp đem hắn ôm vào lòng, hắn cũng không hề biến sắc, tựa như một đứa trẻ ngây thơ, không chút tâm cơ.
Ngay khi đám người tiếc hận, cho rằng Huyết Minh đã rơi vào ma trảo của Hùng ca. Thì hành động kế tiếp của hắn đã trực tiếp quăng một cái tát vang dội lên mặt bọn họ.
Đến khi bản thân chỉ còn cách Hùng ca chưa tới năm tấc, Huyết Minh mới không biết từ đâu lôi ra một thanh huyết sắc thiết kiếm. Nhanh chóng, chuẩn xác chém bay đầu lâu của Hùng ca.
Máu tươi vẩy lên sàn nhà, đầu của Hùng ca giống như một khối đá to, lăn tròn trên đất. Trên mặt gã vẫn còn giữ lấy nụ cười, phảng phất chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị một hài tử nhìn xem súc vật vô hại trảm thủ cấp.
Do quán tính, thi thể không đầu của Hùng ca lúc này vẫn còn giữ nguyên tư thế dang tay. Trên cổ gã phun trào máu tươi, sau đó, thân thể cao 2m liền ầm ầm ngã đổ, dấy lên một lớp bụi đất thật dày.
Giây phút này, đám người vây xem đều triệt để trợn tròn mắt, dây thần kinh không kịp phản ứng lại với thị giác của mình. Cho đến tận khi Hy Tà kiếm trong tay Huyết Minh biến mất, đám người mới tỉnh táo lại. Cũng không biết là ai hét lớn:"Kẻ này giết Hùng ca rồi!!!"
Kế tiếp không ngoài dự liệu, tràng cảnh liền bắt đầu hỗn loạn. Đám người như ong vỡ tổ, so trẩy hội còn phải náo động.
"Tiểu tử này cư nhiên lại giết chết Hùng ca."
"Thiên Khải tháp không phải là có cấm chế, khiến người không thể đem bất kỳ đồ vật gì từ bên ngoài vào sao? Thanh kiếm khi nãy của hắn là từ đâu mà ra, chẳng lẽ hắn ta đi cửa sau sao?"
"Không thể nào, muốn đi cửa sau cũng không dễ như vậy. Chẳng lẽ hắn ta là Chân Thần, có thể không xem cấm chế trong Thiên Khải tháp?"
".................."
Đủ loại suy đoán từ khắp nơi vang lên, đám người lúc này mới cả kinh ra một thân mồ hôi lạnh, chợt nghĩ tới. Nơi này là nơi nào? Là Thiên Khải tháp, chuyên nhốt các đại ác nhân trong vạn giới. Nếu kẻ này thật chỉ là một đứa trẻ đáng yêu, ngây thơ, thì sẽ có thể bị nhốt vào đây sao?
Não của bọn họ nhất định là bị lừa đá rồi nên mới bị bộ dạng súc vật vô hại kia của hắn lừa gạt. Nói không chừng, hắn ta chính là một cái lão quái vật đội lốt hài đồng a.
**Các ngươi đoán đúng rồi đó. A Minh xác thực là một cái lão quái vật. ≥﹏≤