Bước vào phòng, đóng cửa lại, Huyết Minh liền nằm trên giường trằn trọc. Đầu tiên là phải làm sao để rời khỏi nơi này. Hai là rốt cuộc vị "cố nhân" kia là ai, vì sao bị nhốt ở đây, lại bị nhốt ở nơi nào? Suy nghĩ miên man, Huyết Minh bất tri bất giác lại nghĩ tới một chuyện khác.
"Hệ thống, ngươi nói xem, tên Quỷ vương kia có phải hay không là nhìn trúng sắc đẹp của ta rồi?"
Đây cũng không phải Huyết Minh tự luyến, mà là do độ khả thi của việc này rất lớn. Hắn biết rõ, bộ dạng nữ trang của mình là có bao nhiêu lực sát thương đối với nam nhân. Cho dù là bản thân hắn, mỗi khi soi gương cũng đều kém chút bị chính mình mê hoặc.
[ Phì...Ký chủ đừng có tự mình đa tình nữa a~]
Hệ thống bỗng dưng lại phủ nhận lời mình nói. Huyết Minh nhướng mi, có phần hứng thú hỏi:"Cớ gì lại nói như vậy?"
[ Nói nhỏ cho ký chủ biết...Bổn hệ thống vừa mới lén lút tra được một bí mật kinh người a. Ký chủ có muốn biết hay không?] Nhắc tới bí mật, thanh âm của hệ thống liền giống như đang nín cười. Nhưng nó vẫn nhịn lại được, ra vẻ thần bí hỏi.
"Có rắm mau thả."
Vốn đang đau đầu, lại bị hệ thống treo khẩu vị, Huyết Minh liền tức giận mắng. Ngay tức khắc dọa cho hệ thống không dám úp úp mở mở nữa, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện nó điều tra được đều nói ra.
Nghe xong, sắc mặt Huyết Minh không khỏi cổ quái, cau chặt chân mày. Có phần không xác định hỏi lại lần nữa:"Ngươi chắc chắn là không có nhầm lẫn?"
[ Chắc như đinh đóng cột!] Hệ thống nghiêm túc khẳng định, đồng thời lại có phần tự hào. Xem xem, nó rốt cục cũng làm ra được cống hiến cho ký chủ. Từ nay về sau, ký chủ có thể an tâm đùa nghịch, gối cao đầu ngủ rồi a.
Mặc dù bình thường hệ thống rất không đáng tin cậy, nhưng ít nhất nó sẽ không đem chuyện như thế này ra đùa nghịch hắn. Cho nên, Huyết Minh đã tin tưởng lời nó nói được bảy phần. Ngay tức khắc liền ôm mặt cười to.
Hệ thống đã nói gì với hắn? Nó nói, kỳ thật Vương hậu cùng Thứ phi của Tiếu Thương Thiên, đều vẫn là hoàn bích chi thân!
Mỗi lần "sủng hạnh", Tiếu Thương Thiên đều sẽ bày ra một cái huyễn cảnh. Khiến bọn họ tự động ôm gối "ân ân a a". Bản thân lại nằm một bên đắp chăn ngủ.
Thử nói xem, một nam nhân có mỹ nữ nhào vào lòng, chủ động cởi sạch quần áo, cư nhiên lại còn giữ được bình tĩnh không chạm vào. Thì chỉ có ba loại khả năng:
Một, hắn chính là Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết. Nhưng là, loại trường hợp này khẳng định không thể nào áp dụng lên người Tiếu Thương Thiên được. Bởi vì loại người như hắn có khả năng làm Liễu Hạ Huệ được sao?
Hai, hắn không thích nữ nhân - điều này có thể trực tiếp loại bỏ. Bởi vì không thích nữ nhân, hắn cưới thê tử về làm gì? Không phải nên nạp vào một đám nam sủng hay sao?
Cho nên, suy đoán thứ ba là chắc chắn nhất...Hắn ta có bệnh!
"Ha ha...Đường đường nam nhi thân cao bảy thước, cư nhiên lại bị "bất lực" a." Biết được "bệnh tình" của Tiếu Thương Thiên, Huyết Minh liền hả hê vô cùng. Đồng thời, cũng rất rộng lượng bỏ qua cho những ngôn hành đáng ghét ban nãy của hắn.
Dù sao, đã từng sống trong hoàng cung, Huyết Minh biết rõ, "thái giám" bởi vì bị mất đi "một số phương diện" không giống với nam nhân bình thường. Nên tính tình của bọn họ thường sẽ vô cùng tồi tệ, hỉ nộ vô thường, thậm chí còn mắc tâm thần tật bệnh muốn trả thù xã hội.
Vì vậy, tính cách thối tha của Tiếu Thương Thiên, có thể tạm chấp nhận được.
Về phần ưu tư khi nãy? Đã sớm bị Huyết Minh đá sang một bên.
Nhìn trúng ta? Tốt thôi, ngươi trước cương lên được đi!
- --------------------------
"Lộc cộc" "Lộc cộc"
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi Vương cung.
Liễu Ninh Anh vén lên rèm che, ngồi tựa đầu vào cửa sổ thùng xe. Thần trí cũng dần dần hồi phục lại. Một cái liếc mắt, nàng liền bắt gặp thân ảnh của đám người Âu Dương Thụy đang ngồi ở ven đường. Ngay tức khắc, nàng liền cuồng hỷ, bảo xa phu dừng xe lại.
"Đại sư huynh! A Tranh!"
Nghe thấy tiếng gọi, Phó Tử Tranh liền ngẩng đầu. Ngay tức khắc bị ôn hương đầy cả lòng. Liễu Ninh Anh ôm chặt lấy y, vùi đầu vào ngực, khóc nức nở nói:"Ô...A Tranh...Ta rất sợ hãi a. Bọn họ đem ta nhốt vào ngục giam, còn đánh ta nữa, ta đau quá..."
Phó Tử Tranh bất động thanh sắc nhíu mày, vạt áo trước ngực dính đầy nước mắt nước mũi của Liễu Ninh Anh, khiến y cảm thấy vô cùng chán ghét. Bàn tay nhìn như ôm nàng, nhưng trên thực tế lại đang cố đẩy ra.
"Ninh Anh Sư muội, sao ngươi lại được thả ra rồi? Huyết Minh đâu?" Liễu Ninh Anh xuất hiện từ trên xe ngựa, khiến Âu Dương Thụy không tránh khỏi kinh ngạc. Thần sắc hắn vô cùng nôn nóng, bất an. Lập tức nhào đến lôi kéo Liễu Ninh Anh.
Bị Âu Dương Thụy níu tay, Liễu Ninh Anh cũng cảm thấy có chút đau đớn. Nàng không vui giãy giụa, để hắn nới lỏng tay ra. Sau đó mới thử hồi tưởng, thuật lại:"Ta cũng không biết nữa. Khi nãy, ta vốn đang bị nhốt trong ngục. Tiểu sư thúc bỗng dưng lại xuất hiện, để nam nhân đi theo bên cạnh ra lệnh cho cai ngục thả ta ra. Xe ngựa cũng là nam nhân đó cho người chuẩn bị..."
"Nam nhân? Vậy Huyết Minh đâu? Sao hắn không ra cùng ngươi?" Tay phải chỉ vừa mới tự do, tay trái của Liễu Ninh Anh liền đã bị Trác Thiên Hạo bắt lại. Không giống với Âu Dương Thụy, Trác Thiên Hạo cũng chẳng hề quan tâm cảm thụ của Liễu Ninh Anh. Xuất thủ không biết nặng nhẹ, làm nàng ta đau đến muốn khóc.
Nàng cố sức giãy giụa, trong lòng vừa ủy khuất lại vừa tức giận. Rõ ràng người bị bắt là nàng a. Vì sao bọn họ hết người này đến người khác đều chỉ hỏi thăm Từ Huyết Minh kia chứ. Tâm trạng đè nén trực tiếp bộc phát ra ngoài, Liễu Ninh Anh hét lên.
"Từ Huyết Minh, Từ Huyết Minh, ta mới là người bị bắt cóc a! Các ngươi không lo cho an nguy của ta thì thôi, tại sao đều hỏi tới hắn!? Hắn bị nam nhân kia giữ lại rồi, ăn sung mặc sướng, không cần các ngươi lo cho đâu! Ta muốn về nhà, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại các ngươi nữa!"
Bị lời Liễu Ninh Anh làm nổi giận đến bật cười, Trác Thiên Hạo tức khắc liền đem cổ tay nàng vứt sang một bên. Trong mắt tràn ngập khinh bỉ:"Huyết Minh là vì cứu ngươi nên mới dấn thân vào nguy hiểm. Nay ngươi lại có thể nói ra mấy lời như vậy. Giáo dưỡng của Đại sư tỷ Vạn Kiếm tông, thật là khiển người ta mở rộng tầm mắt. Tri nhân tri diện bất tri tâm, ăn cháo đá bát, ngay cả súc sinh cũng không bằng."
**Hệ thống, ARE YOU SURE?
- -Ta đột nhiên có linh cảm, A Minh đang đi trên con đường tìm đường chết không lối về...@>–;