"Mời các vị công tử dùng thử thiện thực ở đây a. Có chuyện gì một lát lại nói sau."
"Đúng rồi, các ngươi còn không mau qua đây hầu hạ các vị công tử?" Một bên cười nói, rót rượu cho mọi người. Một bên, tú bà lại hướng về đám thiếu niên thiếu nữ kia thấp giọng răn dạy.
"Vâng, ma ma..."
Nghe thấy tú bà phân phó, những thiếu niên thiếu nữ này cũng gật đầu vâng dạ, tiến dần vào tầm mắt của những người ở đây. Mỗi một người đều có khí chất, y phục khác nhau. Đặc biệt là dung mạo có thể nói là tuyệt sắc giai nhân, trên đời hiếm có. Ở chỗ này, e rằng chỉ có một mình Huyết Minh là không bị làm cho lưu mờ.
Lúc này, sắc mặt Triệu Tử Kiều đã có phần khó coi. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người kia một cái. Chỉ là hướng về tú bà chối từ:"Chúng ta không cần người hầu hạ."
"Ấy thì làm sao được kia chứ? Đến kỹ viện lại không gọi người hầu hạ, các vị công tử đây là đang chê bai hoa nương trong kỹ viện này của nô gia không vào nổi mắt xanh của chư vị sao?"
Mặc dù giọng điệu tựa như đang dùng tư thái thấp tới nói. Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự bất thiện trong lời nói của tú bà. Không cần đoán mò liền có thể khẳng định, nếu lúc này bọn họ tiếp tục cự tuyệt không chịu nhận "người hầu hạ", thì chín phần mười tú bà sẽ cùng bọn họ trở mặt.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, rốt cuộc, bọn họ cũng không tiếp tục từ chối nữa. Mà là nhượng bộ, lấy lùi làm tiến để cho đám thiếu niên thiếu nữ kia đi đến.
Đến bên cạnh Huyết Minh là một mỹ nhân bách niên nan ngộ, trên cơ bản tới nói, chỉ riêng về dung mạo liền có thể đánh bại chín thành chín nữ tử trong thiên hạ. Quan trọng nhất là, nữ tử này không chỉ xinh đẹp, khí chất lại càng nhu mĩ phiêu dật, xuất thuỷ phù dung.
( Bách niên nan ngộ: trăm năm khó gặp.)
( Xuất thủy phù dung: Đẹp như hoa sen mới nở, tràn đầy xuân sắc.)
Nhưng đáng chú ý nhất là, nàng còn sở hữu một đôi mắt to tròn linh lung, trong suốt như thu thủy, tràn ngập nùng tình mật ý.
Chỉ một thoáng nhìn thấy đôi mắt của nữ tử này, đáy lòng Huyết Minh liền không khỏi chùng xuống. Bởi vì mỗi một chi tiết trên người nàng ta, tuy không phải là hoàn mỹ nhất trên đời. Nhưng lại vừa vặn...phù hợp với tất cả sở thích của hắn! Phảng phất là dựa vào thẩm mỹ của hắn bài trí ra tới.
Hiển nhiên, việc này không chỉ không khiến hắn vui lòng. Trái lại còn có cảm giác lạnh sống lưng.
"Công tử..." Nữ tử nhỏ giọng, nhu nhược gọi một tiếng, liền chủ động ngồi xuống bên cạnh Huyết Minh. Giữa mi mày đều là một cỗ thâm tình chi ý, giống như giữa tình nhân với nhau. Trong mắt lại cất chứa một sợi sủng nịch, nhu hòa.
Chỉ là rất đáng tiếc, mị nhãn của nữ tử này đã định sẵn là quăng cho "người mù" rồi. Đóng vai làm một cái "người mù", Huyết Minh có thể trực tiếp coi nhẹ gương mặt cũng như tất cả mọi thứ của nàng ta, đem nàng ta xem như không khí. Đồng thời, ánh mắt lại khẽ đảo qua, đánh giá tình trạng của những người khác.
Quả nhiên, không chỉ riêng hắn nhận ra dị dạng, những người khác cũng không ngoại lệ. Chỉ là, bọn họ đều giống nhau, lựa chọn theo dõi kỳ biến, để mặt cho đám người này ngồi xuống. Khi Huyết Minh chuyển dời tầm mắt sang chỗ của Lãnh Hàn và Trác Thiên Hạo. Thì hắn kém chút liền bị nước miếng của mình làm sặc chết.
Ngồi bên cạnh Liễu Ninh Anh, Hạ Vi, Vệ Tiếu Điệp là nam tử, hắn còn có thể hiểu được. Nhưng ngọa tào... Hai cái nam tử đang ngồi cạnh hai người bọn họ là có ý gì? Không thấy ngay cả bên cạnh Phó Tử Tranh đều ngồi một cái đại mỹ nữ hay sao???
Không riêng Huyết Minh, những người khác cũng đồng loạt dùng ánh mắt cổ quái xem hướng bọn họ. Chỉ thấy, sắc mặt Trác Thiên Hạo có thể nói là vô cùng đặc sắc, trắng xanh đỏ tím thay đổi liên tục. Mà gương mặt Lãnh Hàn, lại càng thêm đông cứng, lạnh lẽo như một thanh trường kiếm.
Chỉ là, quái dị hơn hết, đến mức khiến cả hai đều cảm thấy kinh nghi chính là. Hai nam tử ngồi cạnh bọn họ đều mặc một bộ hắc y y như nhau, khí chất cũng giống nhau đến sáu, bảy phần, chỉ có ngũ quan là khác biệt.
Ngồi cạnh Lãnh Hàn là một thiếu niên, có khí chất ngạo mạn, khinh cuồng, tựa như quân vương khí thế bức người. Mà thiếu niên bên cạnh Trác Thiên Hạo, chỉnh thể tới nói lại lộ ra tàn nhẫn thị huyết, gian manh xảo trá.
Thật không biết mẫu hình lý tưởng của bọn họ là có bao nhiêu vặn vẹo...nên mới tạo ra một cái "mô bản" quái dị như vậy. Đám người không khỏi thầm nghĩ.
"Khục... Ma ma, hiện tại ta có thể hỏi thăm một chút thông tin được chưa?"
"Được thôi, công tử cứ hỏi."
Thuận lợi giải vây cho hai người Lãnh Hàn, lại khiến những người khác chú tâm. Sau khi được tú bà đồng ý, gánh nặng trên vai Mục Thanh Ca mới chợt giảm nhẹ, bắt đầu hỏi:"Không biết Vấn Quỷ thành này là từ đâu tới a?"
"Đương nhiên là do Vương thượng dùng đại thần thông di chuyển từ Quỷ giới xuống tới rồi." Tú bà không ngoài ý muốn đáp.
"Quỷ giới? Đó là loại địa phương nào?" Lần đầu tiên nghe thấy loại địa danh này, Âu Dương Thụy không khỏi chen miệng hỏi.
"Quỷ giới là cố hương của nô gia a. Về phần đó là nơi nào...nô gia cũng không dám tiếc lộ tiên cơ."
Mặc dù tú bà biểu hiện vô cùng thân thiện, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được sự cố chấp của nàng. Cho nên, mọi người ở đây chỉ có thể chuyển sự nghi vấn sang chỗ khác:"Được thôi, vậy liền không hỏi việc này nữa. Không biết Vương thượng trong miệng ngươi là thần thánh phương nào?"
"Khanh khách, Vương thượng liền chính là Vương thượng a." Che miệng cười duyên một tiếng, tú bà cũng không lại trêu chọc mọi người. Mà là thoáng nheo mắt, nghiêm nghị tuyên dương:"Vương thượng chính là một trong ngũ đại Quỷ vương, nắm giữ lực lượng thông thiên triệt địa, chấp chưởng Quỷ giới a."
Từ trong giọng nói, ánh mắt của tú bà, cũng không khó nhận ra sự sùng bái, kính phục của nàng đối với vị Quỷ vương này. Nhưng ngoại trừ một dòng giới thiệu ngắn gọn, thì tính danh, thực lực cụ thể, các loại chi tiết khác của Quỷ vương, tú bà cũng không hề lộ ra mảy may một tơ một hào nào. Khiến đám người có cảm giác như lọt vào sương mù, không hiểu ra sao, chỉ biết rất lợi hại.
**Chương trình nho nhỏ:
- -MC: Xin thỉnh giáo vị cô nương này, không biết khi được ngồi kế bên đệ nhất Idol tu chân giới, ngươi có cảm giác thế nào?
- -Cô nương vô danh: Lạnh.
- -MC: Ồ? Đây là có ý gì? Cô nương có thể nói chi tiết một chút được không?
- -Cô nương vô danh: Mị nhãn của ta quăng cho người mù! Lạnh tâm. Bị ánh mắt sát khí của vị Trác công tử nào đó nhìn vào, lạnh cả da đầu. Bị vị Lãnh công tử kia không nói không rằng, lạnh lùng nhìn xuyên suốt cả buổi diễn, lạnh toàn thân. Cuối cùng, là bị Phó nữ chủ tựa tiếu phi tiếu nhìn chăm chú đến tận khi rời khỏi đoàn làm phim, bước lên xe. Cả linh hồn nhỏ bé đều sắp bị đông lạnh. Suốt một tuần lễ, mỗi ngày đều nằm mơ thấy ác mộng.
- -Cô nương vô danh: Ô ô, hiện nay làm diễn viên quần chúng cũng khó như vậy, ta thật là khổ mà. Ba ba, mụ mụ a. Từ nay về sau, ta cũng sẽ không lại đi đóng phim nữa. ( TДT)( TДT)( TДT)
- -MC:............... ( Mặc dù rất thông cảm cho cô nương. Nhưng liên quan tới Phó nữ chủ, cô nương vẫn là tự cầu nhiều phúc đi. Thiện style thiện style.)