Lời này của Âu Dương Thụy cũng không phải là thổi phồng, bởi vì sự thật vốn dĩ chính là như vậy. Lấy thiên tư của Huyết Minh, nhiều nhất 100 năm liền đã có thể độ kiếp phi thăng. Khi đó, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Đối với nữ nhân của mình, Huyết Minh chẳng lẽ còn có thể nhắm mắt làm ngơ?
Mà tư chất của Nguyễn Xuân mặc dù tính là không tồi. Nhưng không có mấy ngàn năm thì đừng mong lên đến Kiếm Thần cảnh. Về phần có thể phi thăng hay không...Đó còn là một ẩn số.
Lúc này, Nguyễn Sâm cũng tự biết bản thân trèo cao, đưa ra yêu cầu quá phận. Nhưng da mặt lão dày như vậy, làm sao có thể xấu hổ được chứ? Vì vậy, liền ra vẻ nhượng bộ, thua thiệt nói:"Dù cho không thể làm chính thê, thì hắn ít nhất cũng phải cho nàng bình thê chi vị!"
"Hả? Ta có nghe lầm hay không? Ngươi vừa mới nói cái gì? Muốn làm bình thê? Ta đọc nhiều sách, ngươi đừng có mà lừa gạt ta a. Chưa nói không biết chuyện này có phải là thật hay không. Cho dù có là thật đi nữa, đừng nói là bình thê, cho nữ nhi của ngươi làm tiểu thiếp cũng đã đủ nể mặt lắm rồi đấy."
"Ngươi!!!"
"Đừng làm mất hòa khí a. Tông chủ và các phong chủ đều ra ngoài cả rồi. Hơn nữa sắc trời cũng đã trễ, nếu không liền để sau hãy phân xử?" Thấy tình hình không đúng, Đông Thư Kiệt liền cười hì hì đứng ra làm lành. Ý đồ để cả hai giảm hỏa khí xuống, thanh tỉnh đầu óc một chút.
Nhưng nào ngờ, Nguyễn Sâm không chỉ không cảm kích, trái lại còn làm lơ ông. Nguyễn Sâm cười gằn một tiếng, không tiếp tục nổi giận nữa. Nhất là khi cảm nhận được khí tức kia đã đến gần:"Không cần, ta chính là phải giải quyết mọi chuyện ngay tại chỗ này a."
"Hắn nói đúng. Không có Tông chủ cùng chư vị sư huynh sư tỷ cũng không sao. Bản trưởng lão sẽ thay mặt mọi người đứng ra chủ trì công đạo."
Âm thanh to lớn, uy nghiêm mang theo áp chế này chỉ vừa vang lên, liền khiến đám trưởng lão và Âu Dương Thụy không khỏi biến sắc. Mà tinh tế phát hiện ra việc này, sắc mặt Huyết Minh cũng không khỏi ngưng trọng lại. U ám liếc nhìn vẻ mặt kiêu ngạo kia của Nguyễn Sâm.
Chỉ thấy, hai bên tử đệ vẫn giống như trước đó, tách ra một con đường trống để đối phương tiến vào. Kẻ đến là một lão nhân tuổi chừng năm mươi, mặc đạo phục thêu bảy thanh kiếm tương tự với Huyết Minh, Thương Nguyệt,...các loại. Gương mặt trung tính, hai sợi râu mép dài tận cằm. Đôi mắt sáng láng, ẩn chứa tinh mang, cao cao tại thượng nhìn xuống Huyết Minh và những người xung quanh.
"Bổn trưởng lão có đủ tư cách để phán xét việc này hay không?"
Những nơi bị Mạc An Bình nhìn qua, không có ai dám nói một tiếng không cả, bao gồm Đông Thư Kiệt và Vu Lương cũng vậy. Chỉ có Âu Dương Thụy há miệng, vừa muốn nói gì đó liền đã bị Huyết Minh kéo ống tay áo, lắc đầu ra hiệu hắn im lặng.
Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng Huyết Minh ít nhất cũng đã đoán được thân phận của kẻ này. Mạc An Bình, thuộc về đời tử đệ thứ 4 của Vạn Kiếm tông, nhập tông cùng lúc với Ân Như Tuyết.
Khi đó, Ân Như Tuyết được Kim Điền chân nhân nhận làm quan môn đệ tử, kế thừa y bát của Thần Hi cung. Mà Mạc An Bình bởi vì tư chất thấp hơn, nên chỉ được nhận làm đệ tử ký danh của Viêm Dương cung chủ - Thái Cổ chân nhân, cũng tức là sư đệ của Ân Như Tuyết.
Về sau, Mạc An Bình được phong làm Đại trưởng lão. Nhưng bởi vì tu vi trì trệ không tiến, nên sau khi Thái Cổ chân nhân thu Thương Nguyệt làm thân truyền đệ tử. Mạc An Bình liền được phong làm thái trưởng lão. Mà vị trí Đại trưởng lão lại để Đông Thư Kiệt lên thay thế.
( thái trưởng lão: tức trưởng lão đời trước, tiền nhiệm trưởng lão.)
Nói đến, tư chất của Mạc An Bình quả thật là không ra sao. Một ngàn năm vẫn cứ mãi dừng chân ở Kiếm thánh cảnh. Cũng vì thế, nên mới bị sóng sau xô sóng trước, ngay cả vị trí của bản thân cũng không giữ được.
Nhưng là, nói thì nói vậy, nhưng trên thực chất, tiếng nói của Mạc An Bình ở Vạn Kiếm tông cũng rất có trọng lượng. Bởi vì dù sao, theo bối phận, lão cũng có thể tính là sư huynh của Thương Nguyệt. Bình thường, Liễu Chính đối với lão cũng vô cùng kính trọng, ít làm phật lòng.
Thế nhưng, Mạc An Bình đã sớm bế quan từ lâu, chí ít cũng đã có trên năm năm, rất ít khi bước ra khỏi động phủ. Cũng không biết Nguyễn Sâm là dùng cách nào đem vị "đại lão gia" này thỉnh ra tới để đối phó Huyết Minh.
Mạc An Bình nhìn thấy thần sắc kính sợ của đám người, ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn. Lúc còn trẻ, lão đã từng thiếu nợ ân tình của gia gia Trần Tĩnh.
Hôm qua, Trần Tĩnh mang theo truyền âm của gia gia gã đến tìm lão, mong lão giúp gã ra mặt, trị tội một tên đệ tử không có lễ giáo. Vừa nghe xong, lão đã không chút nghĩ ngợi đáp ứng. Dù sao, chỉ cần làm một việc đơn giản như vậy liền đã trả hết nợ ân tình, lão có ngu mới không làm a.
Hôm nay, đến tận đây, khi nhìn thấy tên đệ tử không phân tốt xấu kia, Mạc An Bình cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì mặt mũi đối phương không chỉ anh tuấn vô trù. Hơn nữa, tuổi còn trẻ mà lại có tư vi cao như vậy...
Trần Tĩnh rõ ràng đã nói đối phương chỉ là một cái đệ tử phổ thông thôi a. Chẳng lẽ lão chỉ mới bế quan 5 năm không ra ngoài, mà Vạn Kiếm tông đã phát triển đến loại tình trạng này. 16 tuổi Kiếm Đế cảnh tầng 8 cũng chỉ có thể làm đệ tử nội môn hay sao?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng Mạc An Bình cũng không cho rằng Trần Tĩnh dám cả gan lừa lão. Ngay khi lão vừa đi vào trong vòng vây, thì Nguyễn Sâm đã vội vàng dắt theo Nguyễn Xuân đi tới. "Thình thịch" một tiếng quỳ xuống đất, thê thảm khóc lóc:"Thái trưởng lão, ngài nhất định phải giúp phụ tử chúng ta giành lấy công đạo a. Nếu hôm nay không lấy lại được công bằng, thì ta và khuê nữ cũng không còn mặt mũi gì sống tiếp trên cõi đời này nữa."
"Hoang đường. Có bản trưởng lão ở đây, nhất định sẽ không để cho các ngươi thụ phải oan khuất. Ác nhân cũng đừng hòng nhởn nhơ, đắc chí!"
**Nếu bạn nào chê A Minh nhà ta là ngựa giống các thứ á. Thì ta Review cho vài bộ truyện tiên hiệp main không gái, không có tình yêu "nam nữ" đây nè: Sát phá lang, Tiên liêu vi kính, Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện, Làm nv phản diện cũng phải nổi tiếng khắp tu chân giới, Tiên giới tẩu tư phạm, Thiên quang tứ phúc, Husky và sư tôn mèo trắng của hắn, Ma đạo tổ sư,...
**Hãy đọc và "trải nghiệm" đi nhé. Nếu khi đọc mấy phần H trong những truyện này mà bạn có thể "cứng" được thì xin chúc mừng bạn, bạn "thành công" rồi đấy, có thể "hưởng thụ" được rồi.