Khóe miệng cứng đờ rất nhanh liền bị Phó Tử Tranh che giấu đi. Đầu óc khẽ chuyển, Phó Tử Tranh nhất thời cũng không tìm ra phương án từ chối nào. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng, đi tới giúp hắn.
Mặc dù đã gặp qua gương mặt này không ít lần. Nhưng dù vậy, mỗi lần nhìn thấy, Phó Tử Tranh vẫn là không nhịn được mà kinh diễm một phen. Mỗi một phần ngũ quan trên mặt hắn đều vô cùng hoàn mỹ. Khi tổ hợp lại với nhau, lại càng đẹp đến khiến người hít thở khó khăn.
Bốn phía sương khói mơ hồ, cả người hắn dính đầy nước, tóc ướt đẫm, bám sát vào trên thân. Có lẽ vì ngượng ngùng, nên tuấn nhan hơi đỏ. Ánh mắt dù mất đi hào quang, nhưng lại thâm thuý mê người.
Mặc dù dùng hoa đến so sánh dung mạo của một người nam nhân là không đúng. Nhưng Phó Tử Tranh cảm thấy, chỉ có phù dung không nhiễm bụi trần, thanh cao thoát tục mới thích hợp để hình dung người này. Phảng phất nhìn nhiều một chút, liền là một loại khinh nhờn đối phương.
Phó Tử Tranh rũ mắt, vứt hết tạp niệm sang một bên, bắt đầu giúp Huyết Minh tẩy tóc. Khoảng cách quá gần, khiến Phó Tử Tranh có thể nhìn đến được nhĩ tiêm, lông mày dày rậm, cùng với mùi hương nhàn nhạt một cách rõ ràng trên người hắn.
Làm một nữ nhân, Phó Tử Tranh vẫn là không cấm ghen tị với đối phương. Mái tóc hắn thật dài, cũng thật mượt mà. Bắp thịt săn chắc, không chút phô trương, vô cùng có mỹ cảm. Da thịt lại còn trắng mịn hơn cả y, tinh oánh thấu dịch, giống như được đúc ra từ bạch ngọc, không có nửa phần tạp chất.
Phó Tử Tranh dám xác định, nếu thiếu niên này là một nữ nhân, thì chắc chắn sẽ trở thành yêu cơ họa quốc ương dân. Thế gian không còn kẻ xứng với hai chữ mỹ nhân được nữa.
Y đã từng trùng hợp nhìn thấy đệ nhất mỹ nhân - Mã Tư Nhã một lần. Nhưng đối phương, cùng thiếu niên này so sánh, vẫn là kém xa ngàn dặm.
Về phần đỉnh cấp thiên vương, cự tinh, hay tiểu thịt tươi nổi tiếng đương thời ở kiếp trước của y. Thì căn bản là không cùng một đẳng cấp. Đem ra so sánh, chính là một loại nhục nhã hắn.
Bỗng dưng, tầm mắt Phó Tử Tranh lại vô tình rơi vào trên vai phải của Huyết Minh. Bờ vai trắng nõn, lại hằn lên một vết sẹo bỏng nhìn mà ghê người. Thị giác trùng kích, khiến người vừa nhìn liền lòng sinh thương tiếc, cả người trằn trọc khó nhịn.
Kẻ nào lại nhẫn tâm đâm bị thương một mỹ thiếu niên ôn nhuận như vậy a? Nếu là y, y nhất định sẽ đem hắn bảo hộ trong tay, thương yêu hết mực, há lại làm tổn thương hắn kia chứ? Nghĩ vậy, Phó Tử Tranh liền không khống chế được xoa lên miệng vết thương to chừng hai ngón tay kia.
"Sư điệt..."
"Tiểu sư thúc, dám hỏi, vết thương này của người là từ đâu mà có?"
Mặc dù hạ thấp giọng, cố gắng tỏ ra ôn nhu hết cỡ, nhưng giọng nói Phó Tử Tranh vẫn tỏa ra vương giả chi khí. Mang theo một chút bá đạo không tha, khiến Huyết Minh không dám bỏ qua. Đè nén âm thanh, mang theo rối rắm:"Vết thương này...Ta có thể không nói sao?"
"Không thể." Vốn dĩ, Phó Tử Tranh đang hối hận đối với ngôn hành vừa mới của bản thân. Nhưng khi nghe Huyết Minh ấp úng che giấu. Thì y lại càng muốn biết hơn, lập tức truy hỏi.
Huyết Minh gặm gặm môi, mang theo đôi chút ủy khuất. Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, cũng không còn hồng hào như lúc ban đầu. Hiếm khi ăn ngay nói thật trả lời:"Là...là bị tiểu nương tử đâm."
"Là nàng đâm ta một đao..."
Bị lời nói của Huyết Minh làm sửng sốt, một lúc sau đó, Phó Tử Tranh mới chợt nghĩ tới ý nghĩa của mấy chữ "tiểu nương tử" này. Trong các thế gia danh môn, thường có loại tập tục chỉ phúc vi tôn, nuôi con dâu từ bé. Nên "tiểu nương tử" trong miệng đối phương, nhất định chính là chỉ vị hôn thê của hắn.
Y đã từng nghe nói qua, gia tộc của hắn đều đã bị ma tu giết chết...
Sau đó, Phó Tử Tranh liền bắt đầu não bổ ra cốt truyện cẩu huyết giống như của bao vị nhân vật chính khác. Cái gì mà gia tộc mang bí bảo, nên bị nhà thông gia mượn đao giết người hãm hại chết. Vị hôn thê thì cấu kết với nam nhân khác, phỉ nhổ hắn, buông lời từ hôn, lại bồi hắn thêm một nhát.
Đợi khi Phó Tử Tranh hồi thần, thì mới phát hiện Huyết Minh đã sớm đứng dậy từ lâu. Y phục đã được hắn thay xong một nửa, chỉ còn kém ngoại sam nữa thôi. Gương mặt hắn thoáng buồn, giống như hồi tưởng đến quá khứ.
Mặc dù không muốn sát phong cảnh, nhưng Phó Tử Tranh vẫn phải mở miệng nhắc nhở một chút. Cố gắng khống chế để không cười ra tiếng. Nhưng khóe môi vẫn là hơi nhếch lên:"Tiểu sư thúc..."
"Người mặc nhầm y phục của ta rồi."
Nghe thấy lời nàng nói, thiếu niên liền sửng sốt kinh ngạc. Biểu tình trên mặt phải nói là...vô cùng ngốc, ngốc đến đáng yêu. Động tác trên tay cũng dừng lại. Mờ mịt "nhìn" tới nhìn lui. Khiến Phó Tử Tranh không thể kìm nén được nữa mà bật cười thành tiếng:"Phốc...ha ha..."
Bị tiếng cười đánh thức, gương mặt vốn tái nhợt của thiếu niên trong nháy mắt liền sung huyết. Tay chân luống cuống không biết làm sao. Chẳng lẽ lúc này, hắn phải ở trước mặt của đối phương, một lần nữa đem y phục cởi ra? Như vậy cũng quá thẹn thùng đi?
Vấn đề "nan giải" này của Huyết Minh, đương nhiên cũng bị Phó Tử Tranh phát hiện ra. Nàng một bên nén cười, một bên lại rộng lượng khoát tay, nghiêm túc bảo:"Tiểu sư thúc nếu không ngại liền cứ mặc nó đi. Đều là thân nam nhi, không có gì đáng ngại."
"Nhưng là..."
Vốn muốn từ chối, nhưng không tìm được ngôn ngữ, nên Huyết Minh chỉ có thể bất đắc dĩ, ngượng ngùng đáp ứng, nhỏ giọng nói với Phó Tử Tranh. Ngay cả cổ đều đỏ bừng:"Được rồi, vậy liền đa tạ ý tốt của sư điệt. Ta...ta...Đợi khi ta giặc xong y phục, liền sẽ trả lại cho ngươi."
"Nếu không còn chuyện gì...Ta...ta đi trước đây!" Cũng không đợi Phó Tử Tranh đáp lời, Huyết Minh liền đã "xấu hổ" muốn chết mà rời khỏi Du Vịnh Trì. Giống như sau lưng có hồng thủy mãnh thú đuổi theo.
"Tiểu sư thúc! Ta là Phó Tử Tranh, nhớ kỹ đến nội môn tìm ta a!!!"
**Theo một đợt thả thính nhẹ, ta mới phát hiện được, thì ra trong số các nữ chính, U Linh tỷ tỷ là có lượng fandom cao nhất a.
**Ai cũng bảo ta cho U Linh tỷ tỷ lên sàn cả. Cho nên, ta sẽ cố sắp xếp một chút kịch bản, để nàng tăng thêm một phần nhỏ suất diễn trong thời gian tới a.