Sau đó, Huyết Minh rốt cuộc cũng nhìn thấy được đường đệ - Hiên Viên Khanh Trần của Âu Dương Thụy. Có lẽ là bởi vì sở hữu dòng máu hoàng tộc, nên bộ dạng của hắn cũng vô cùng tuấn lãng. Nhưng vẻ mặt lại có chút đạm mạc, phảng phất như thế ngoại cao nhân, không quản sự đời.
Kẻ này là song nguyên tố kiếm tu, một hỏa một mộc, hơn nữa còn đều là thất phẩm. Nên liền được Ôn Tri Tín nhận làm Tam đồ đệ, vào ở Tựu Đan phong.
Sau đó, ngoại môn trưởng lão rốt cuộc cũng đọc đến tên của người đứng đầu vòng khảo khí lần trước. Việc này khiến mọi người không khỏi tò mò nhìn lên diễn võ trường, muốn chiêm ngưỡng phong thái của kẻ đã áp trên đỉnh đầu của những thiên tài cái thế kia.
Không để mọi người đợi lâu, dưới đài liền đi lên một cái thiếu niên. Người này tuổi chừng 18, dáng người thon gầy, cao lớn. Gương mặt vô cùng phổ thông, đặt ở giữa đám người liền dễ dàng bị lạc mất cái loại kia. Khi xụ mặt thì thanh lãnh đạm nhiên, cười lên liền dương quang soái khí như ánh mặt trời.
Nói hắn tầm thường, cố tình khí độ lại có chút bất phàm. Nếu nói hắn bất phàm, thì thật sự lại thường thường không có gì lạ. Mặc dù chỉ mặc một bộ áo vải, nhưng hắn phảng phất lại toả ra một loại hào quang vạn trượng. Mâu thuẫn đến khiến người ta không dời được mắt.
Nhất là khi nhìn thấy Liễu Ninh Anh đang một mặt hoa si nhìn thiếu niên, trong mắt bay lên từng đợt bong bóng màu hồng. Huyết Minh liền nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ...không khỏi di chuyển ánh mắt qua lại giữa Liễu Ninh Anh và "thiếu niên" kia.
"Hào quang nhân vật chính" "Hào quang mary sue".
( mary sue: đơn giản dễ hiểu là kiểu nữ chính người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhân vật toàn năng, vạn người mê.)
Trong đầu Huyết Minh đã bị mấy chữ này lấp đầy, đôi mắt chịu không ít tàn phá từ quang hoàn chói lóa kia. Bất chợt, thiếu niên bỗng dưng lại quay đầu, không kịp phòng ngừa, bốn mắt va vào nhau, Huyết Minh liền bị đối phương bắt gặp tại trận. Nhưng dù vậy, trên mặt hắn vẫn ra vẻ vân đạm phong khinh, phảng phất như không "nhìn" thấy gì cả.
Đứng trên diễn võ trường, Phó Tử Tranh cũng lập tức phát hiện được thân ảnh như chúng tinh phủng nguyệt kia của hắn. Khi nhận ra thiếu niên mặc dù không nhìn thấy được, nhưng tiêu cự lại chính xác rơi vào trên người mình. Phó Tử Tranh không khỏi thầm nghĩ, lần sau gặp lại, tiểu ngốc tử này có thể hay không sẽ nhận ra nàng?
Từ lần đó trở về, nàng cũng đã theo trong miệng của người khác biết được hắn là quan môn đệ tử của Hàn Vĩ tiên tôn. Tính cách vô cùng dịu dàng, thiện lương, thánh khiết, gần như tất cả đệ tử trong Vạn Kiếm tông đều là có ấn tượng tốt với hắn.
Đối với những đánh giá này, Phó Tử Tranh tỏ vẻ vô cùng tán đồng. Nhưng nếu để nàng đánh giá sơ bộ hơn về hắn, thì là: thánh mẫu biểu, ngốc manh, 99% chính là nam chính!
Đúng vậy, Phó Tử Tranh cảm thấy Huyết Minh chính là nam chính, khí vận tử của thế giới này. Hơn nữa còn có nồng nặc hào quang jack sue gia thân!
( Jack sue: tương tự với mary sue nhưng là phiên bản nam.)
Mặc dù suy nghĩ miên man, nhưng Phó Tử Tranh cũng đã đặt tay lên trên Căn Cốt Thạch. Từ trong đan điền thả ra một sợi linh khí, đem Căn Cốt Thạch thấp sáng lên.
"Phó Tử Tranh, lục phẩm kim hệ linh căn, trở thành nội môn đệ tử."
Nghe thấy kết quả kiểm trắc của Phó Tử Tranh, đám người không khỏi tiếc nuối lắc đầu. Mặc dù biết tâm cảnh tốt không có nghĩa là tư chất sẽ tốt, nhưng mọi người vẫn là thất vọng thay cho Phó Tử Tranh. Về phần châm chọc, chế giễu? Ha hả, hào quang mary sue nơi tay, ai dám tranh phong?
Đợi khi Phó Tử Tranh từ trên đài bước xuống. Ngoại môn trưởng lão mới đi ra phổ biến thể lệ của vòng 3. Vòng khảo hạch này chính là một vòng tự do, không có khen thưởng, cũng không có trừng phạt, chỉ đơn thuần luận bàn với nhau mà thôi.
Đối tượng đi lên luận bàn có thể là lão sinh, cũng có thể là tân sinh. Mục đích lớn nhất là để đám lão sinh gõ gõ tinh thần hào khí của những tân sinh này, để bọn họ biết kính trên nhường dưới, nhân ngoại phi nhân, thiên ngoại phi thiên. Tránh sau này ra ngoài lịch luyện quá mức phách lối bị người tiện tay chụp chết.
Mà nghe thấy thể lệ này, tâm tư thực hiện nhiệm vụ vốn đã lắng xuống của Nhan Mạc Oa liền không khỏi ngo ngoe rụt rịt lên. Nếu nói đây là luận bàn, thì nếu hắn đem tên Từ thánh mẫu đó đánh bại, những người khác có lẽ cũng sẽ không ra tay với hắn được...đi?
Nghĩ nghĩ, Nhan Mạc Oa liền càng thêm động tâm. Nói thật, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn là rất không muốn chạm mặt tên thánh mẫu này. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy hắn ta, thì hắn đều sẽ không gặp được chuyện gì tốt. Đơn giản chính là một cái ôn thần.
Nhưng rốt cuộc, sinh nhai trong tay, Nhan Mạc Oa vẫn là cắn răng đi ra, chắp tay nói:"Nhan Mạc Oa, xin thỉnh giáo bản lãnh của Tiểu cung chủ."
Nghe thấy giọng nói to lớn của Nhan Mạc Oa, đám người lập tức nhìn về phía hắn. Khi phát hiện hắn chính là kẻ vừa mới "không phục" kia, trên mặt liền hiện ra một trận quái dị. Kẻ này là sợ bản thân mình sống quá lâu hay sao a? Làm sao cứ nhảy thoát không ngừng nghỉ...
Huyết Minh nhìn thoáng qua Nhan Mạc Oa, biểu tình hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, hắn đã lắc đầu, nhàn nhạt nói với hắn ta:"Vị sư điệt này...ngươi đánh không lại ta."
Nhưng mà, nghe Huyết Minh nói, Nhan Mạc Oa lại cảm thấy hắn ta là đang thổi ngưu bức. Bởi vì hắn dám chắc, trên thế gian này sẽ không có ai có thể tăng tu vi nhanh như hắn được, dù có đỉnh cấp linh căn cũng đều là thế. Lần cuối cùng gặp mặt, tu vi kẻ này rõ ràng cũng chỉ mới ở vào Kiếm tôn cảnh mà thôi. Nay lại bảo hắn đánh không lại hắn ta, đây không phải trang bức thì là gì?
"Vốn dĩ còn muốn hạ thủ lưu tình với ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại muốn làm pháo hôi, ở trước mặt nhân vật chính là ta đây trang bức. Tốt, vậy liền chờ bị đánh mặt, trở thành đá kê chân cho ta đi. Ta sẽ trở thành bóng ma cả đời này của ngươi." Nhan Mạc Oa ác liệt nghĩ.
"Tiểu cung chủ, ta chỉ là muốn lĩnh giáo ngươi vài chiêu mà thôi. Chẳng lẽ ngươi đánh không lại ta, cho nên không dám ứng chiến?" Nhan Mạc Oa tiếp tục mở miệng khích tướng, trên mặt là nụ cười thiếu đánh. Khiến đám người mém chút không nhịn được đem hắn tấu một trận.
**Có một số bạn lo ta bị cách ly, nên hỏi thăm về con bạn thân của ta. Vậy được rồi, để ta giới thiệu sơ lược cho các ngươi biết. Nó tên Nguyễn Hải Quỳnh, ba là người TQ, mẹ là người VN. Học hết cấp 3 xong, anh nó lấy vợ bên TQ, nên cả nhà nó đều chuyển về TQ sống luôn.
**Nhà của nó hiện tại ở Cát Thủ, Hồ Nam. ( chạy khoảng 30 - 40km nữa là sẽ tới Phượng Hoàng cổ trấn.)
**Còn nó thì học ở khoa IT ( máy tính, lập trình game), khiêu vũ, âm nhạc của trường đại học Tây Nam Trùng Khánh và ở nội trú tại trường luôn nha. ( Cũng không có ở Vũ Hán đâu.)
**Và quan trọng nhất là, trước khi về VN, nó đã bị cách ly 14 ngày ở Trùng Khánh rồi. Sau đó xét nghiệm là âm tính với virus nên mới được thả về nước. Trước khi lên máy bay đã xét nghiệm 1 lần, xuống sân bay TSN cũng đã được nhân viên sân bay xét nghiệm lại lần 2 rồi mới cho qua.
**Vả lại ta cũng có đeo khẩu trang mà ( 2 lớp luôn), nên các ngươi cứ yên tâm đi.