Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 282: Nữ Nhân Điên




Đợi khi tỉnh dậy, Phó Tử Tranh chỉ cảm thấy đầu óc có phần choáng váng. Hạ thể cùng ngực chua xót không thôi, ngay cả eo cũng đều là vậy. Phảng phất như đã bị thiên đại chà đạp, đau đớn khó nhịn.

Tên khốn kiếp đó đâu? Đau khổ mang đến thanh tĩnh, Phó Tử Tranh liền bật người ngồi dậy, phát hiện bản thân không bị bịt mắt, hai tay cũng được tự do. Sau đó, Phó Tử Tranh mới vội vã đánh giá xung quanh.

Nàng đang ngồi trên một bộ giường gỗ, bốn phía trang trí giống như quán trọ ở thời cổ đại. Trên người nàng chỉ được khoác lên một chiếc trường bào màu trắng mỏng rộng phùng phình của nam tử, có thể lờ mờ ngửi tới mùi đàn hương. Dây cột tóc đã sớm không thấy tăm hơi, khiến mái tóc không chịu khống chế mà rũ xuống.

"Cô nương, ngươi tỉnh?" Theo tiếng mở cửa vang lên, một thanh âm lành lạnh, trong trẻo như tiếng suối reo liền rơi vào trong tai của Phó Tử Tranh, khiến nàng cảnh giác nhìn qua. Bàn tay cũng theo bản năng lần mò tìm kiếm vũ khí.

Chỉ thấy lúc này, cửa phòng liền bị đẩy ra. Một thiếu niên anh tuấn, trong sạch như thần linh liền xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Hắn giống như được tạo ra từ vô vàn hào quang của thiên địa, thánh khiết khiến người không dám khinh nhờn.

Nhưng là, Phó Tử Tranh cũng không có buông xuống cảnh giác, vẫn như cũ nhìn chăm chú vào hắn. Hai mắt của nàng tràn đầy tĩnh lặng mà nguy hiểm, u ám hỏi:"Ngươi là ai?"

"Tại hạ Từ Huyết Minh, là đệ tử chân truyền của Hàn Vĩ tiên tôn, Vạn Kiếm tông. Vốn dĩ đang rời tông lịch luyện nhưng lại biết tin dị bảo xuất thế, vì vậy mới đến đây quan sát một chút. Nào ngờ nửa đường lại bắt gặp cô nương...xiêm y bất chính nằm ở cạnh vách núi. Cho nên ta liền tự tiện làm chủ đưa cô nương đến nơi này, mong cô nương chớ trách."

Không bận tâm sự lạnh lùng của Phó Tử Tranh, Huyết Minh quang minh chính đại giải thích. Nhưng khi nhắc tới việc xiêm y bất chính, gương mặt của hắn cũng không khỏi hiện lên một chút ửng đỏ quẫn bách.

Nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt của Phó Tử Tranh hết xanh lại trắng. Khốn kiếp a, hắn ta cư nhiên lại đem nàng vứt ở trên đường! Dù cho đã có chút tin tưởng kẻ này, nhưng Phó Tử Tranh cũng không có hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Thần sắc hiện ra lạnh lùng:"Ngươi đã nhìn thấy những gì?"

"Cô nương...Ta thề, ta cái gì cũng không nhìn thấy a." Phảng phất lo sợ Phó Tử Tranh hiểu lầm, Huyết Minh liền vội vã ngẩng đầu, nghĩa chính liêm từ thề thốt cam đoan.

[...............] Lời thề của ký chủ, chính là không đáng một đồng a.

Lúc này, Phó Tử Tranh mới phát hiện ra được, đôi mắt của thiếu niên giống như có chút không đúng, ảm đạm vô quang, rõ ràng chính là cái người mù. Thấy thế, Phó Tử Tranh không khỏi buông lỏng tâm thần một chút, nhưng vẫn lạnh lùng quát:"Cút!"

"Cô nương...ngươi ngàn vạn đừng tức giận a. Ta nói đều là nói thật. Nếu...nếu ngươi không tin...Ta...Ta có thể phụ trách..." Vừa nói, Huyết Minh vừa gấp gáp huơ tay. Cuối cùng, giống như đạt thành suy nghĩ gì đó, hắn liền nghiêm nghị đưa ra hứa hẹn.

Thời khắc này, Phó Tử Tranh chỉ cảm thấy trong đầu nhói nhói đau đớn. Vốn dĩ đã phẫn hận vì việc bản thân trước bị người cưỡng đoạt, sau đó bị vứt bỏ ở giữa đường. Hiện tại còn bị Huyết Minh lải nhải bên tai, Phó Tử Tranh liền không nhịn được nữa, trực tiếp phát rồ:"Ta bảo ngươi cút!!!"

Phó Tử Tranh giữ chặt lấy chăn mền, chống lên ván giường ngồi thẳng dậy. Đầu tóc bù xù rối loạn, gương mặt tái nhợt như người chết, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm vào Huyết Minh, quát lớn một tiếng. Giống như nữ quỷ từ trong địa ngục bò ra.

Nhìn thấy bộ dạng này của Phó Tử Tranh, Huyết Minh vẫn đứng vững tại chỗ như không thấy được. Nhưng đồng thời, lại vờ như bị âm điệu của nàng làm kinh hãi tới mà bặm môi, vẻ mặt hơi hơi biến hóa.

Ngọa tào, từ đâu ra cái nữ nhân điên a. Dọa chết bổn bảo bảo rồi...

[..................]

[ Ký chủ, ngài không cảm thấy bộ dạng của ngài lúc nổi đóa rất giống như này hay sao?] Nhịn không được, hệ thống liền đứng ra vạch trần. Còn mẹ nó dọa chết bổn bảo bảo nữa a, thật tốt buồn nôn.

"Hệ thống, ngươi đang nói gì vậy, ta thật không hiểu gì cả. Ta từ trước đến giờ vẫn luôn tâm bình khí hòa, hòa ái đối xử với mọi người a. Làm sao lại thành người điên được chứ? Ngươi đây là đang vu hãm."

[...............] Ha hả, tin được ký chủ mới là tà đâu.

Huyết Minh đứng sững sờ ra đó thật lâu không có phản ứng, khiến Phó Tử Tranh có phần buồn bực. Từ đâu ra tới cái xuẩn manh, ngốc bạch ngọt a, quả thật là phiền toái. Nhưng ngay khi nàng sắp ngồi dậy, chuẩn bị đi khỏi, thì thiếu niên bỗng dưng lại động.

Hắn giống như có chút e dè "nhìn" thoáng qua nàng. Từng chút một nhích về phía cái bàn, lại từ trong tay áo lấy ra hai viên kẹo nhỏ đặt lên bàn. Giọng nói ẩn chứa ủy khuất, nhỏ như muỗi kêu:"Ngươi giống như rất khó chịu đi. Sư tôn của ta nói, nếu đau khổ, ăn kẹo vào liền sẽ hết đau ngay thôi. Chỉ có hài tử tốt mới được ăn kẹo."

Nói xong, Huyết Minh đã quay lưng rời đi, đến nhanh đi cũng nhanh, không có nửa phần chần chờ. Phó Tử Tranh liếc nhìn hai viên kẹo trên bàn, trong chốc lát có chút khô khốc. Hắn đây là nói...nàng là hài tử tốt?

Ánh mắt hiện ra vẻ giãy giụa, Phó Tử Tranh liền hơi rướn người về trước, run rẩy đem hai viên kẹo nhỏ gói trong giấy vàng kia cầm lên, từng li từng tí mở ra, đặt ở chớp mũi ngửi ngửi. Sau khi xác định không có vấn đề gì, mới ngậm ở trong miệng.