Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 271: Phẫn hận (cao h)




**Chương này cao H nha các tình iu, ai không chịu đựng được thì xin click back nha. Chân thành nhắc nhở ấy.

Thế nhưng, mặc cho nàng như thế nào mắng chửi, nam nhân vẫn như trước không dừng lại động tác. Nơi tư ẩn thường ngày chính bản thân cũng không chạm vào qua, lúc này đang bị nam nhân kia từng chút một khám phá.

Danh khí bạch hổ, khiến nơi hạ thể của nàng trắng nõn vô mao, thoạt nhìn có phần đáng yêu. Không chịu cản trở, bàn tay của Huyết Minh liền thuận lợi chen vào nơi tư mật của nàng. Không hao tổn quá lâu liền tìm tới tiểu thạch châu e lệ kia, bắt đầu chậm rãi níu kéo.

Ngực bị nắn bóp, vành tai bị gặm cắn, ngay cả nơi tư mật cũng bị ngang nhiên đùa bỡn, hoa huy*t của nàng đã sớm d*m thủy tràn lan, cơ thể trống rỗng không chịu nổi. Nhưng là, nàng vẫn chỉ cắn chặt lấy môi dưới không để mình hé miệng, lo sợ bản thân không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

Lúc này, ngón tay của Huyết Minh cũng đã không thỏa mãn với việc trêu chọc hoa châu nữa, mà bắt đầu thăm dò xuống cái miệng nhỏ ướt đẫm kia. Ngón tay hắn trước hết ở bên ngoài vuốt ve qua lại để thấm lấy mật dịch. Sau đó, mới từng chút một luồn ngón tay vào bên trong "dò đường".

"Ưm..." Trong cơ thể xuất hiện dị vật, không những không khiến cho Phó Tử Tranh cảm thấy khó chịu. Trái lại, lại càng khiến nàng trở nên kích động hơn. Điển hình là cả người nàng đang không ngừng run lên, hàm răng càng thêm cắn chặt.

Ngón tay hắn vừa tiến đến, đã lập tức bị vách thịt xung quanh đè nén, quấn chặt. Đầu ngón tay thậm chí còn lờ mờ chạm tới một vật ngăn trở, khiến cho hắn lập tức đem ngón tay rút ra một điểm. Bắt đầu trừu động đi lên.

Mới ban đầu, hắn chỉ là cho một ngón tay vào. Ngay khi cảm thấy nàng đã thừa nhận được loại biên độ này, hắn mới chậm rãi nhét thêm một ngón tay vào. Sau đó, đến tận cả ngón thứ ba đều cho vào rồi, hắn mới không tiếp tục nữa.

Lúc này, Phó Tử Tranh đã có chút không thỏa mãn, cơ thể nàng đang khao khát một thứ gì đó to lớn hơn. Dù cho đầu óc của nàng đang kháng cự không thôi, nhưng thân thể vẫn như cũ không chịu nghe theo sai bảo, bắt đầu vặn vẹo mông nhỏ bày tỏ kháng nghị.

Huyết Minh rút ra ngón tay dính lấy chất lỏng khó nói kia. Một bàn tay bóp lấy quai hàm và má của nàng, khiến cho nàng hơi ngoái đầu về sau. Đồng thời, cũng mặc cho nàng vùng vẫy, giãy giụa, tà ác đem ngón tay nhét vào trong miệng của nàng:"Mỹ nhân nhi, ngoan, nếm thử mùi vị của ngươi đi."

Phó Tử Tranh muốn ngậm miệng lại, nhưng vẫn như cũ bị hắn cưỡng chế lấy. Ngón tay của hắn không chút ôn nhu bắt đầu di động trong miệng của nàng, trên tay hắn vẫn còn giữ lấy một mùi u hương kỳ dị mang theo vị ngọt. Cảm giác bị lăng nhục này, khiến nàng chỉ hận không thể đem ngón tay của hắn cắn đứt, nhưng rốt cuộc, vẫn là không làm được.

Bởi vì môi đỏ hé mở, nước bọt của nàng cũng bắt đầu theo khóe miệng chảy xuống. Mảnh vỡ quần áo vướng lại trên thân, hai bên ngực bị chơi đùa đến sưng tấy. Bộ dạng dâm mĩ tràn ngập lăng nhục mỹ cảm này của nàng, khiến một nam nhân vốn lãnh cảm như hắn cũng không khỏi nheo lại cặp mắt nguy hiểm, liếm liếm khóe môi.

Lúc này, đầu óc Phó Tử Tranh đã trở nên vô cùng hỗn loạn, nàng đang cố gắng để bản thân tỉnh táo, không được khóc. Nhưng là, nam nhân kia rõ ràng cũng không có ý định để nàng được yên ổn một giây phút nào. Hắn nắm lấy vai cùng lưng của nàng, dùng sức đem người của nàng cho xoay lại, đầu gác vào trên hõm vai của hắn.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, nàng có thể nghe được rõ ràng tiếng y phục cọ sát cũng như tiếng hít thở thô trọng của nam nhân. Sau đó, nàng liền cảm nhận được, hạ thân giống như đang bị một vật cứng rắn to lớn, lại nóng hôi hổi nào đó chống đỡ lấy. Nó đang loay hoay cọ sát trước hoa huy*t của nàng, giống như muốn tìm kiếm đột phá khẩu.

Phó Tử Tranh hoảng loạn, muốn tránh né. Nhưng là, cùng lúc đó, vật kia đã tìm tới lối vào u cốc, một hơi tiến thẳng đi vào, hung hăng đem nàng xỏ xiên qua. Nơi tư ẩn chưa từng bị khai phá qua, lúc này lại bị nam nhân không chút lưu tình xâm phạm.

Vừa tiến vào, tiểu huynh đệ của hắn đã bị mị thịt từ khắp ba bên bốn phía đè ép tới. Mỗi một chỗ trong hành lang, đều giống như qua chín quẹo mười ngả. Mỗi một tấc da thịt, lại giống như mọc ra một trương miệng nhỏ, không ngừng cọ sát mút lấy phân thân của hắn.

Trong lúc nhất thời, Huyết Minh chỉ cảm thấy một cỗ tê dại từ cột sống dâng lên đến da đầu. Khiến hắn không khỏi rít vào một ngụm khí, suýt chút liền giao phó ở đây. Nhưng rốt cuộc, cố gắng giữ lấy tự chủ, hắn cũng không có làm ra giây bắn - loại hành động mất tự tôn nam nhân này. Trái lại, còn bắt đầu điên cuồng rong ruổi trên người nàng, phảng phất như phát tiết cho sự thất thố vừa rồi.

"Ưm..." Phó Tử Tranh không còn làm ra phản kháng nào nữa, tựa như đã nhận mệnh. Nàng chỉ gục xuống đầu, mặc cho tóc tai tán loạn, mồ hôi ướt đầm đìa. Cả người nàng đều ngồi yên trong lòng của hắn, hai chân không thể không quấn quanh lưng của hắn để tránh ngã ngửa ra sau.

Từ đầu cho đến lúc kết thúc, nàng cũng không lại nói một lời nào. Đến tận khi Huyết Minh gầm nhẹ một tiếng, đem tinh hoa bắn vào trong người của nàng. Cơ thể nàng mới khẽ run lên một chút, bàn tay siết chặt lại vào nhau, trên khăn bịt mắt có hai giọt nước nóng chảy động, thấm ra bên ngoài. Nàng cắn răng, giống như điên cuồng, bắt đầu lẩm bẩm:"Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ rốc xương lột da của ngươi. Đem ngươi lăng trì xử tử, đưa từng miếng thịt trên người ngươi đều gọt xuống tới, băm thành thịt vụn cho chó ăn. Ta sẽ giết ngươi, để ngươi chết không toàn thây..."