Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 241: Xuất Quan




Không thích nữ sắc, chẳng lẽ là thích nam sắc? Lập tức, thần sắc của Âu Dương Thụy liền trở nên quái quái nhìn dung mạo nhân thần cộng phẫn của Huyết Minh. Càng nhìn, lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Thật ra, Âu Dương Thụy sưu tầm mỹ nhân trên khắp đại lục cũng chỉ là vì yêu thích cái đẹp. Giống như một số người thích ngắm hoa hoa thảo thảo gì đó vậy. Mà hắn, đơn thuần là thích ngắm mỹ nhân.

"Yêu thích này của ngươi...quả thật là có chút khó. Nhưng cũng không phải là không được." Mặc dù cả người mất tự nhiên, nhưng Âu Dương Thụy vẫn là thật tâm đi suy tư.

Biết rõ Âu Dương Thụy là hiểu lầm ý tứ của mình, Huyết Minh trong lòng có chút bất đắc dĩ. Nhưng ngoài mặt hiển nhiên lại đỏ bừng lên, vội vàng khoa tay:"Không...không phải như ngươi nghĩ..."

"Hả?" Âu Dương Thụy đinh lăng tại chỗ, có chút không câu thông được với suy nghĩ của vị huynh đệ này. Nhưng là, khi nhìn xem sắc mặt đỏ hồng của Huyết Minh. Tâm tư khẽ chuyển, Âu Dương Thụy giống như liền hiểu ra vấn đề, thấp giọng hỏi.

"Huyết Minh, đừng nói với ta, ngươi đến giờ vẫn còn là xử nam a?"

Bị Âu Dương Thụy "vạch trần", gương mặt của Huyết Minh lại càng thêm đỏ, hiện ra vẻ quẫn bách. Giống như không biết nên đáp lời hắn thế nào cho đúng.

"Ta đi! Ngươi năm nay chí ít cũng 16 tuổi có hơn rồi a, cư nhiên vẫn còn là đồng tử thân..." Âu Dương Thụy quả thật là rất kinh ngạc. Dù sao nam nhân ở đây, 13, 14 tuổi có thê tử cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Cho nên, nhìn Huyết Minh, Âu Dương Thụy liền có cảm giác bản thân đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.

Về phần nghi ngờ? Đơn giản là không có chút xíu xiu nào cả. Bởi vì trong mắt Âu Dương Thụy, Huyết Minh là một cái quân tử chuẩn mực, thành thật, pha lẫn một chút ngây thơ. Căn bản sẽ không đem chuyện này ra lừa gạt hắn. Vả lại, sinh sống trong hoàn cảnh cung đấu tàn khốc, Âu Dương Thụy rất tin tưởng vào ánh mắt của mình. Biểu cảm của Huyết Minh chân thật đến như vậy, không thể nào là giả được.

[ Ký chủ, trên đời này quả thật còn có một loại sinh vật mệnh danh là "ảnh đế" a. Con của ngươi đều có thể gọi cha được rồi kìa, ngươi còn có mặt mũi nói mình là xử nam hay sao a? Lừa gạt thiếu niên người ta như vậy, liêm sỉ của ngươi đâu?]

"Câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng. Ta chỉ là một thiếu niên nhỏ yếu bất lực mà thôi. Đặt ở thời hiện đại, ta vẫn còn đang đọc sách đến trường kia kìa. Ngươi bốc lột sức lao động của ta như vậy, lương tâm của ngươi đâu? Bị ngươi ăn mất rồi à?"

[..................]

Biết rõ Huyết Minh thủ thân như ngọc, Âu Dương Thụy cũng không tiếp tục gượng ép hắn nữa. Sau khi giữ Huyết Minh lại dùng bữa, liền để hắn rời đi.

- -----------------------

Thoáng cái, mười ngày đã trôi qua.

Hơn nửa tháng thời gian, động phủ ở phía sau trúc xá rốt cuộc cũng truyền tới động tĩnh. Cửa đá vốn quan bế bỗng dưng lại mở ra, lập tức đem sương khói cuốn bay mù mịt.

"Kính Đình! Đường ti ngó sen hôm qua Tiểu cung chủ làm đều đã bị ngươi ăn hết rồi, nếu hôm nay ngươi còn dám giành với lão tử, xem lão tử có liều mạng với ngươi hay không!!!"

"Ăn không đến chính là ngươi không có bản lãnh. Có bản lãnh liền tới cướp a."

"............"

Kính Đình, Thanh Giác vốn đang dùng bữa, không kịp phòng ngừa liền bị một cỗ uy áp chấn động sơn lâm bao phủ. Cả người run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi. Ngay cả đồ ăn cũng bị vứt sang một bên.

Trước mặt cả hai, đột nhiên lại xuất hiện một làn váy trắng xóa phất qua. Ân Như Tuyết mạo tựa thiên tiên, khinh vân xuất tụ, giữa mi mày đều hiện ra một cỗ lãnh đạm xa cách, vô bi vô hỷ. Ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Thanh Giác, Kính Đình, lạnh nhạt hỏi:"Huyết Minh đâu?"

"Bẩm...bẩm Tiên tôn...Tiểu...Tiểu cung chủ đang ở trên Phiên Vân đình đánh cờ với Tông chủ..."

Thanh Giác vừa dùng hết đảm lực nói ra, bạch ảnh trước mặt đã nhoáng lên rồi biến mất. Uy áp đến như đại sơn, cũng nhanh chóng rút đi như lôi vũ. Lúc này, cả hai mới lập tức ngã ngồi xuống đất, mồ hôi chảy ướt áo ngoài. Trên mặt hiện ra vẻ sống sót sau tai nạn.

"Tiên...Tiên tôn quả thật quá khủng bố a. Ta cứ tưởng bản thân mình sắp ngỏm củ tỏi luôn rồi."

"Ta và ngươi...giống như cũng không có chọc giận ngài ấy đi?"

Trong lúc hai người bọn họ còn trong trạng thái mộng bức. Ân Như Tuyết đã đạp không mà đi. Thực chất, hai người bọn họ cũng xem như xui xẻo, bị Ân Như Tuyết giận cá chém thớt.

Nửa tháng này bế quan trong tĩnh thất, Ân Như Tuyết căn bản là không tu luyện được một giây một phút nào. Trong đầu, trong tâm đều là nhớ đến Tiểu đồ nhi của mình. Đồng thời, nàng mới biết được, hắn đối với bản thân lại quan trọng đến như vậy. Cho nên, lần này xuất quan, nàng quyết định sẽ không che giấu tình cảm nữa. Thích hắn liền là thích hắn, đơn giản như vậy thôi.

Nhưng là ai biết được, chỉ vừa mới xuất quan, nàng liền biết được thứ gì? Nơi ở riêng của hai người bọn họ lại nhiều ra hai cỗ dư thừa. Sau khi trêu chọc nàng, Huyết Minh vẫn như cũ vô tâm vô phế cùng người đi đánh cờ.

Mà quan trọng nhất là, hắn cư nhiên lại làm đồ ăn cho hai kẻ xa lạ! Phải biết, đến giờ nàng vẫn còn chưa được nếm thử thức ăn hắn làm nữa a. Quá đáng giận!

Ân sư tôn nhất định sẽ không thừa nhận, việc cuối cùng mới thật là trọng điểm khiến nàng khó chịu nhất.