Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 74: 74: Nhớ Lại Quá Khứ





Sau khi được Bạch Tiêu khai sáng, cô đã thích môn vật lí hơn được chút ít.

Làm xong đống bài tập, cô đi vào nhà tắm.

Không gì sướng bằng khi ngâm người vào bồn nước nóng để thư giãn đầu óc.
Vừa tắm cô vừa ngâm nga vài câu hát.

Anh ở ngoài nghe thấy tiếng cô hát.

Có lẽ đây là âm thanh đẹp đẽ, thuần khiết nhất mà anh nghe thấy.
^^ Chết, mình quên không mang quần áo rồi ! ^^
Bước ra khỏi bồn tắm, với tay qua thanh treo quần áo ở bên cạnh cô mới nhớ ra cô chưa lấy quần áo mà cứ thế là vào tắm luôn.

Bình thường cô cũng hay quên mang quần áo vào trong phòng tắm nhưng lúc đó cô ở phòng này một mình nên cũng không có gì lo lắm.

Nhưng giờ đã khác, anh đã dọn vào phòng này ở cùng cô nên việc cô quấn khăn tắm ra ngoài để lấy quần áo là không thể.
^^ Sao bây giờ ?! Trời ạ Tô Mỹ Lệ mày thật là đồ não cá vàng ! Vừa bảo anh ấy vào ở trong phòng cùng xong lại quên béng mất haizzz ! ^^
Cô định nhờ anh ở ngoài lấy hộ bộ đồ ngủ nhưng lại chẳng biết nói như nào.

Aiya ngại chết mấtt !!!

Đang đúng lúc lúng túng không biết làm thế nào thì cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi anh treo ở thanh phòng tắm.
-" Áo sơ mi bên trong này là của anh à ? " _ cô nói to
-" Ừm, anh hay có thói quen để thêm một chiếc áo sơ mi sạch vào phòng tắm ấy mà ! "
^^ May quá ^^ _ cô mừng thầm
-" Sao vậy ? Em có chuyện gì à ? "
-" À...!à không có.

Em thấy thắc mắc nên hỏi vậy thôi ấy mà ! "
Thế là cô vội lấy áo của anh mặc tạm vào để ra ngoài.

Cũng may anh khá cao nên cô mặc áo của anh chả khác nào mặc chiếc váy ngắn cả.

Chỉ mỗi tội là hơi ướt vì cô cũng quên mang cả khăn bông vào nữa.
Cô mở cửa phòng tắm bước ra cùng với vẻ mặt ngại ngùng.

Anh nhìn cô không chớp mắt.
-" Ừm.....!em quên không mang quần áo vào nên...!mượn tạm của anh ! " _ cô ấp úng mở lời trước nhưng chỉ dám nhìn xuống dưới không dám nhìn thẳng vào mắt anh
Anh đứng dậy, tháo kính ra để lộ đôi mắt hút hồn của mình, chậm rãi bước đến cạnh cô.
-" Em có biết em hiện giờ rất khi.êu gợi không ? "_ anh thì thầm vào tai cô, tay vuốt mái tóc dài đang ướt sũng của cô.
Đúng thật là có hơi phản cảm thật ! Vì cả người cô ướt sũng nên dường như có thể nhìn xuyên qua lớp áo sơ mi mà nhìn được da thịt trần trụi của cô.
-" Anh...!anh....!"
Cô vội vã đi về phía tủ quần áo lấy đồ rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
* thình thịch thình thịch *
Tiếng tim cô đập bất chấp nhịp điệu, hơi thở mạnh, mặt đỏ tía tai.

Còn anh cũng không khác gì cô.

Nhìn thấy người con gái mình yêu trước mắt với bộ dạng đó, thú tính như trỗi dậy.

Anh đành phải đi về phòng tắm ở phòng làm việc, xả nước lạnh để vơi đi sự thèm khát đó.

Anh dựa lưng vào tường phòng tắm, nhắm đôi mắt lại, nhớ về một đoạn kí ức thuở nhỏ.
( Đoạn hồi ức nhỏ )
Buổi chiều trời trong xanh, dưới tán cây, 1 cậu bé khoảng 10 tuổi ngồi trên xích đu với gương mặt buồn bã dường như đang có nhiều tâm sự.
-" Ca ca, anh có chuyện gì vậy ? " _ 1 cô bé nhỏ dễ thương khoảng 4 tuổi thắt bím tóc màu đỏ, tay cầm 2 viên kẹo sữa bước đến, hỏi chuyện.
Cậu bé đó không đáp lời cô bé, chỉ thoáng nhìn cô một cái rồi lại cúi gằm mặt xuống.


Cô bé nhỏ kia thấy vậy, chủ động lại gần :
-" Ca ca, mẹ em đã từng nói rằng khi ta có chuyện buồn thì nên tâm sự với người khác, khi đó ta sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn đó ! "
-".....!"
Cậu bé lần này đã bắt đầu mở miệng nói, trên khuôn mặt nhỏ đã có hai hàng nước mắt.
-" Anh...!mẹ...!mẹ anh vừa mất rồi ! "
-" Đừng khóc nữa ! Anh còn có ba mà ! Ba anh sẽ yêu thương anh.

"
-" KHÔNG ! Ông ấy đi lấy một người đàn bà khác.

Ngay khi mẹ anh vừa mất hu hu.

"
Cô bé nhỏ đã hiểu hoàn cảnh của cậu bé, lấy tay lau nước mắt trên mặt cậu bé, cười rạng rỡ :
-" Anh đừng lo, còn có em thương anh, em sẽ chơi cùng với anh.

Em tên là tiểu Lệ, tặng anh kẹo sữa em thích nhất nè ! Nó ngon lắm đó ! Anh ăn vào rồi sẽ hết buồn ngay thôi ! "
Tiểu Lệ đưa 2 chiếc kẹo sữa cuối cùng trong tay cho cậu bé.
-" Còn anh...!là tiểu Bạch "
-" Ừm, từ giờ trở đi anh sẽ là anh trai của em nhé ! "
-" Ừm "
Đối với tiểu Bạch mà nói tiểu Lệ xuất hiện như một tiểu thiên sứ nhỏ soi sáng cho anh, khiến cho anh cảm nhận được sự ấm áp ngay lúc tuyệt vọng nhất.
( Hồi ức kết thúc )
Anh mở mắt ra, cô bé nhỏ dễ thương kia chính là cô- Tô Mỹ Lệ, người con gái đã nắm lấy tay anh rời khỏi bóng đêm u ám kia.


Vốn dĩ rằng anh sẽ được cùng cô học tiểu học, cùng cô học trung học và dắt tay nhau lên cao trung nhưng vì công ty con của gia đình ở Los Angeles bị gặp sự cố nên cả nhà anh phải bay sang đó để ổn định tình hình.

Vì vậy nên anh đã phải xa cô 4 năm.

Lúc quay về nước thì hay tin nhà cô chuyển nhà đi, anh vô cùng đau khổ.

Mất 2 năm trời để tìm xem cô đang ở đâu và rồi anh cuối cùng cũng tìm được cô.

Nhưng dường như đã quá muộn vì lúc này cô đã phải lòng tên Ngôn Cảnh kia.
Dù biết vậy nhưng anh vẫn tìm đủ mọi cách để tiếp cận cô nhưng vẫn không thể nào khiến cô yêu anh.

Thấy anh đắm chìm vào tình yêu không lối thoát như vậy nên mẹ kế với bà anh đã quyết định cho anh đi du học nước ngoài.

Cũng may sau khi trở về thì anh đã nhìn thấy cô và thuận lợi cưới cô như bây giờ.

Còn về người mẹ kế kia của anh, lúc mới đầu khi ba anh cưới bà ấy, anh ghét cay ghét đắng người phụ nữ này vì anh nghĩ vì bà ta mà mẹ anh mới mất.

Nhưng cuối cùng sau vụ tai nạn kia, anh đã hiểu được bà ấy cũng là một người tốt..