Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 174: 174: Đời Còn Dài Trai Còn Nhiều





Nói rồi cô cùng Lâm Nguyệt đi vào lều trước để lại hai người đàn ông bất đắc dĩ phải ở chung với nhau kia.

Nhìn biểu cảm hai người họ, thật khiến cho cô và Lâm Nguyệt cười chết mất.

Trong khi lều của hai người con gái đang vui vẻ cười nói thì lều kia lại im ắng đến đáng sợ.

Hai người mỗi người một bên, quay lưng vào nhau, phân chia sẵn ranh giới.
-“ Adeline, cô nói xem hai người họ ở bên kia liệu có ổn không vậy ? “
-“ Yên tâm, không chết người đâu ! Với cả cô lo làm gì chứ, Tiêu Tiêu có võ mà.


-“ Ừm ! “
.....
-“ Cô...!có thể gọi tôi là Ade, đấy là tên ba mẹ hay gọi tôi ! “
Cô có hơi bất ngờ, ở Pháp thường chỉ có những người thân thiết với nhau lắm mới trao đổi tên thân mật với nhau như vậy.


Không ngờ rằng cũng có lúc Adeline cô ấy lại nói với cô, có vẻ tình cảm của hai người thực sự đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
-“ Tôi tưởng...!“ _ cô ấp úng
-“ Sao ? Cô tưởng gì ? “ _ Lâm Nguyệt gương mặt bình thản đáp lại.
-“ Tôi còn cứ tưởng..

cô vẫn còn ghét tôi chứ ! Dù sao thì đúng như cô nói, tôi đã cướp đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô.


-“ Haizz có gì đâu chứ ! Chuyện đó tôi quên rồi, dù sao đời còn dài trai còn nhiều, bổn tiểu thư đây việc gì phải đi tranh đàn ông với cô chứ.

Cũng...!chưa chắc Tiêu Tiêu đã là ánh sáng của cuộc đời tôi ! “
Đúng là hay cho cô nói “ Đời còn dài, trai còn nhiều “ mà, Lâm Nguyệt tính cách cô ấy đúng là không tệ, đúng như những gì anh nói.

Cô ấy thật sự không để bụng mấy chuyện này, đúng là cô có hơi suy nghĩ nhiều rồi.

Vì chuyện này mà ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng có chút cảm giác tội lỗi.
-“ Thôi đi, đừng nhắc đến mấy chuyện đấy nữa ! Cô nói xem, liệu tôi và Lăng Vân....!có khả năng không ? “
-“ Hả ? Gì cơ ? “ _ cô bất ngờ.
Có chút giật mình đó ! Lâm Nguyệt...!sao cô ấy có thể hỏi thẳng vấn đề đó mà không chút e thẹn nào vậy ? Khác hẳn lúc cô ấy đứng trước mặt Lăng Vân.

Đúng là có chí khí, phụ nữ ngày nay nên như vậy ! Dũng cảm yêu, can dảm nói lên tấm chân tình của mình, như vậy dù có thành hay bại đều sẽ không cảm thấy tiếc nuối, cũng sẽ không phải dùng đến từ “ Giá như “.
-“ Ừm...!thì, tôi nghĩ hai người có thể đó ! Về tính cách hay về ngoại hình hay xét về danh phận, địa vị đều tương xứng.

Cố lên tôi tin cô có thể hạ gục trái tim Lăng Vân mà ! “
-“ Ừm, tôi sẽ cố ! “ _ Lâm Nguyệt mừng thầm trong lòng.
-“ Nhìn bên ngoài thế thôi chứ Lăng Vân cậu ấy là người ấm áp đó ! Ngoài lạnh trong nóng ấy mà, cô cứ thử thu hẹp khỏang cách giữa hai người thử xem.


Biết đâu chừng lại thành công đó ! “
-“ Nhưng làm như nào để thu hẹp khoảng cách chứ ? “
-“ Haizz đã đến lúc quân sư tình yêu này lên lớp rồi ! Đầu tiên cô phải như này....!sau đó thì....!“ _ cô tận tình chỉ dạy Lâm Nguyệt, vẻ mặt lộ rõ sự hứng khởi.
-“ Thì ra là vậy, thế cũng đâu khó lắm, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ hòn thành xuất sắc cho mà xem ! “
Hai người họ bàn kế hoạch tác chiến chiếm lấy trái tim Lăng Vân say sưa đến nỗi trời sáng mới chịu ngưng, hại cho cả hai người được bonus thêm hai cặp mắt gấu trúc siêu to khổng lồ.

Lúc hai người đang uể oải bước ra khỏi lều thì đã thấy anh cùng Lăng Vân đang chuẩn bị sẵn đồ ăn....!trên mặt họ....!hình như cũng có thêm cặp mắt gấu trúc, nhìn hai người họ, cô và Lâm Nguyệt không nhịn được mà phá lên cười.

Chỉ cần nhìn thấy họ và đội mắt thâm quầng kia lại tưởng tượng đến cảnh tối qua trong chiếc lều đó không mấy vui vẻ gì.

Đúng là, mới sáng ra đã được trận cười đã đời.
Nhưng cần phải nghiêm túc lại thôi, nay là ngày đầu tiêu tác chiến, nhất định phải thành công mới được.

Người ta có câu “ đầu xuôi thì đuôi lọt “, vậy nên nhất định, nhất định phải chiến thắng vang rội trở về.
Cô nháy mắt ra hiệu với Lâm Nguyệt bắt đầu thực hiện kế hoạch, bước đầu thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tạo cảm giác thân mật.
-“ ....!Tiêu Tiêu thối, anh cùng em đi lấy thêm nước đi, hình như ngoài trời vẫn đang mưa ! “ _ cô ra hiệu ngầm cho anh.
-“ Ừm ! “ _ anh cũng nhanh chóng đoán ra được.
Vậy là bước đầu tiến hành khá suôn sẻ rồi đó, chỉ đợi có mỗi Lâm Nguyệt chốt ý thôi là ngon lành rồi.


Cô vẫn còn đang vui sướng vì sắp hoàn thành được nhiệm vụ thì...!đột nhiên bên trong vọng ra tiếng nói lớn.

Cô chạy vào xem thử, hình như....!kế hoạch thất bại rồi !
-“ Có chuyện gì vậy ? “ _ cô hỏi, vẻ mặt sốt sắng.
-“ Không có gì, cô lần sau tránh xa tôi ra ! “
Lăng Vân nói xong thì liền rời đi chỗ khác, để mặc Lâm Nguyệt đứng bất động ở đó, chắc cô ấy cũng đang chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Có lẽ mọi việc không dễ như cô nghĩ, vấn đề mấu chốt không phải ở Lâm Nguyệt mà là ở Lăng Vân mới đúng.

Có lẽ cô đã để cho mọi thứ tiến triển quá nhanh đi ! Mà trong tình yêu không nên vội vàng, hấp tấp như vậy.
-“ Được rồi Ade, chúng ta vào lều nghỉ ngơi một lúc nhé ! “
-“....”
Lâm Nguyệt cô ấy không khóc, cũng không thể hiện quá nhiều ra bên ngoài nhưng cô biết rằng thật ra sâu bên trong cô ấy đang rất buồn..