Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 159: 159: Mật Thất





Cô ngại ngùng tiếp nhận nụ hôn của anh, một lúc sau thì mặt cô đã ửng hồng hết cả lên.

Các nhân viên nữ trong cửa tiệm cũng đã chớp lấy thời cơ đặc biệt, lưu giữ lại được hình ảnh của 2 vị thần tượng trong không gian ngọt ngào ấy.
-“ Anh này, ở đây còn có nhiều người khác mà ! “ _ cô nép sau người của anh, giọng thủ thỉ.
-“ Có ai nhìn thấy vừa rồi có chuyện gì xảy ra không ? “ _ anh nhìn một lượt đám nhân viên đang còn ngơ ngác.
-“ Dạ không, chúng tôi không nhìn thấy gì cả, hai vị cứ tự nhiên như ở nhà ạ ! “
Cô nhân viên càng nói càng khiên cho Tô Mỹ Lệ thêm phần ngại ngùng.

Cô giục anh thanh toán rồi nhanh nhanh chóng chóng đi ra xe.
-“ Anh đó, lúc nãy.....!“
-“ Anh hôn vợ mình thì có gì là sai chứ ! Ngược lại là em đó, da mặt quá mỏng đi ! “ _ anh còn cố khiêu khích cô.
Cô bị trúng chiêu khích tướng của anh, liền chủ động trao cho anh nụ hôn nóng bỏng trên xe.
-“ Giờ thì còn nói em da mặt mỏng nữa không ? “ _ vẻ mặt của cô hiện rõ hai từ “ đắc ý “.

-“ Rồi rồi da mặt em không mỏng, ngược lại là một Tiểu Thố Tử ngây thơ đến ngốc nghếch mới đúng haha ! “ _ anh cười lớn rồi xoa xoa đầu cô.
-“ ....!A anh.....!“ _ cô này mới nhận ra mình trúng chiêu của anh.
( Một lúc sau )
-“ Thưa tổng tài, thiếu phu nhân, đã đến nơi rồi ạ ! “
-“ Ủa em tưởng chúng ta sẽ đến nhà hàng ăn chứ ? “ _ cô thắc mắc.
-“ Đến nơi này một chút sau đó chúng ta sẽ đi ăn sau ! Dù sao vẫn còn khá sớm mà.


Tài xế mở cửa cho anh và cô đi ra, cô nhìn lên, hoá ra đó là công ty của anh.

Cô thắc mắc, khi không lại đến công ty vào giờ này chẳng nhẽ...!có chuyện gì quan trọng ?
Anh và cô đi lên phòng dành cho tổng tài, mở cửa phòng đi vào, anh tiến thẳng vào chiếc bàn làm việc của mình, thuận tiện với tay xuống dười gầm bàn như đang tìm gì đó.
* bụp *
Anh đứng thẳng người lên, kệ sách đằng sau lưng bỗng chốc kéo sang một bên, để lộ một khoảng không gian trống.
-“ Mau vào đây với anh, còn đứng ngây ra đó ! “
-“ À...!ừm ! “
Cô lật đật chạy theo phía sau anh, đi vào căn phòng bí mật đó.

Trong đó rất tối, cô phải nắm lấy tay anh để tránh bị đi lạc.

Cô không biết đã đi bao lâu chỉ biết rằng đã đi vào sâu bên trong mật thất.

Đang đi đến nửa đường thì anh dừng lại, cô không chủ động được liền đập ngay mặt vào lưng anh.
Anh giơ tay lên, mở công tắc đèn bên trong, thật không ngờ ngoài chỗ cất giấu vũ khí lần trước ra, anh cũng còn cả một mật thất rộng lớn này để giấu vũ khí.

-“ Wow, nhiều súng vậy ư ? Anh định mang cả kho vũ khí quốc gia này để đi lấy đồ đó hả ? “
-“ Cũng không hẳn là tất cả ! “ _ câu trả lời thản nhiên của anh khiến cô há hốc mồm.
-“ Đúng là người có tiền có khác ! “ ( bộ chị nhà chắc nghèo ha)
Anh đi một vòng chọn lựa súng, còn cô vì không có chuyên môn cũng không nhận biết được loại súng nào với loại súng nào nên chỉ đi lòng vòng xung quanh để ngắm nghía.

Cô đi xem một vòng thì nhìn thấy có cái công tắc lạ lạ, nghĩ rằng sẽ mở ra một vài vũ khí khác nêm tò mò ấn thử vào đó xem thế nào.
* tít *
Không có động tĩnh gì xảy ra cả !
-“ Em làm gì vậy ? “ _ anh đang chọn súng, nghe thấy tiếng động bèn quay lại hỏi cô.
-“ Em thấy nút này lạ lạ nên ấn thử vào nhưng chẳng có gì xuất hiện cả.
-“ Em...!em vừa ấn vào đây ? “ _ anh sốc tới mức không nói nên lời.
-“ Vâng, sao vậy ? Có chuyện gì sao ? “
Cô vừa mới nói dứt câu thì phía bên đối diện chỗ cô đang đứng đã ồ ạt tiếng bước chân.

Chưa đầy 2 phút sau thì cả mấy trăm người xuất hiện, cúi người cung kính.
-“ Vương, người có gì cần căn dặn ạ ! “
Vương ? Mấy người họ đây là đang gọi Bạch Tiêu sao ?
-“ Hầy, không có chuyện gì, các ngươi lui xuống trước đi ! “

-“ Nhưng rõ ràng lúc nãy chúng tôi nghe thấy tiếng chuông khẩn mà ? “
-“ Chỉ là có người nào đó ấn nhầm mà thôi ! Về lại trụ sở chính đi ! “
-“ Nhưng...!vương, nãy các anh em khác trong mấy trụ sơr cũng đã nghe được chuông, hiện đang điều động trực thăng tới đây rồi ạ ! “
-“ Haizz bảo bọn họ quay lại đi ! “
Thật đúng là rắc rối lớn mà ! Cô chỉ là tò mò nênn ấn bừa vào cái nút đó, ai mà ngờ được nó lại là chuông khẩn để điều động mấy người này chứ ! Còn vác cả trực thăng với súng ra nữa, thế này khác quái gì đi chiến tranh hả trời.

Đúng là cái tật tò mò này đôi lúc cũng quá nguy hiểm đi !
Sau khi mấy người kia đã rút lui, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nãy nhìn bọn họ ồ ạt kéo tới, trên tay còn cầm súng làm cô cứ tưởng mình đi đời nhà ma rồi chứ ! Hại nãy giờ cô còn không dám thở mạnh, chỉ biết đứng im núp sau lưng anh.
-“ Em đó, lần sau bớt tò mò lại ! “ _ anh tiến lại véo mũi cô.
-“ Em biết rồi mà, anh mau thả tay ra đi đau đó ! “.