Hệ Thống Trùng Sinh Của Tô Ảnh Hậu

Chương 153: 153: Dưỡng Nữ Trương Gia





Anh kéo một mạch cô lên tầng còn Lâm Nguyệt thì giấu nỗi buồn bã trong lòng, lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
-“ Tiêu Tiêu, cô ấy đi rồi ! “
-“ Ừm ! “
-“ Hôm nay anh thật soái đó, em nhận ra hình như mình càng ngày càng thích anh hơn rồi ! “
-“ Nói sai rồi, phải là yêu mới đúng.

“ _ chưa kịp để cô phản ứng lại, anh đã hôn vào môi cô, đánh dấu chủ quyền.
-“ Anh...!anh ở đây đông người vậy mà lại....!Không đứng với anh nữa, em vào trong phòng ăn trước.


Một lúc sau, trợ lí Trương dẫn theo em gái mình là Trương Vân Tuyết đến.
-“ Chào Bạch thiếu, thiếu phu nhân, tôi là Trương Vân Tuyết em gái của trợ lí Trương và cũng là trợ lí mà Bạch tổng sắp xếp cho thiếu phu nhân.


Cô có hơi bất ngờ về ngoại hình của em gái nhỏ này.

Lúc đầu cứ nghĩ rằng em gái của trợ lí Trương chắc phải là một cô gái trắng trắng, tròn tròn đáng yêu nhưng ai ngờ nhìn cô ấy ở hiện thức quả là khác xa so với trí tưởng tượng bay bổng của cô.

Trương Vân Tuyết là cô gái mang phong cách mạnh mẽ, khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ được buông xoã ra ngang lưng.

Kết hợp với đó là chiếc áo sơ mi trắng và quần ống rộng đen kẻ sọc vàng toát lên vẻ trưởng thành, thanh lịch.


Hỏi ra mới biết, hoá ra Trương Vân Tuyết này lớn hơn cô năm tuổi, kém trợ lí Trương một tuổi.

Nói là em gái nhưng thực ra là dưỡng nữ của Trương gia, không có quan hệ máu mủ gì với trợ lí Trương.
-“ Chào chị, em là Tô Mỹ Lệ, chị có thể gọi em là Tiểu Lệ.

Em gọi chị là Tuyết tỷ nhé ?! “
-“ Được ! “
Đúng là lạnh lùng ghê ! Khác một trời một vực với trợ ló Trương đa cảm xúc kia, hở tí là gọi điện kêu cô trấn át anh.

Nhưng, hình như vị trợ lí Trương này và cô em gái có tư tình.

Từ ánh nhìn đến cử chỉ hành động của hai người họ đều vô cùng thân mật, dường như còn vượt qua cả tình anh em.

Sau khi ăn xong, anh cùng trợ lí Trương thảo luận một số chuyện trong công ty còn cô và Trương Vân Tuyết thì đi dạo ở vườn hoa dưới sân nhà hàng.

Vừa đi hai người vừa trò chuyện vui vẻ, nhìn qua thì ai cũng nghĩ Trương Vân Tuyết là người ít nói, lạnh lùng nhưng thực chất thì không hề.

Hai người họ nhanh chóng bắt sóng được nhau và trò chuyện rất vui vẻ.
-“ Tuyết tỷ, có phải chị và trợ lí Trương....!“
-“ Nào có, hai người bọn chị không có chút quan hệ nào hết ! “ _ cô đỏ mặt.
-“ Em chưa kịp hỏi gì mà ! “ _ cô đáp lại với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Giờ thì chắc chắn là hai người này có gì đó muốn giấu mọi người rồi.

Cũng phải thôi, nếu thật sự Trương Vân Tuyết và trợ lí Trương yêu nhau, chưa chắc gia đình đã đồng ý mối quan hệ của bọn họ.
* reng reng *
-“ Thật ngại quá, em xin phép nghe điện thoại chút ạ ! “
-“ Cứ tự nhiên ! “
Cô nhìn tên người gọi, thì ra là Diệp Vân Y, chắc tầm này người của anh cũng đã đưa Diệp phu nhân về nhà an toàn rồi.
-“ Alo chị Y Y ? “
-“ Tiểu Lệ, chị nghe mẹ nói em bị thương có phải không ? Chị có đến bệnh viện tìm em nhưng nghe y tá nói em xuất viện rồi.

Em có ổn không ? Vết thương có nặng lắm không ? “
-“ Em không sao, chỉ bị trầy xước một chút thôi ! Chị không cần quá lo lắng đâu.

À bác gái thế nào rồi ạ ? “
-“ Mẹ chị bây giờ đã hồi phục được nhiều rồi, cảm ơn em rất nhiều Tiểu Lệ ! Cảm ơn em nhiều lắm ! “

-“ Không có gì mà, chị là bạn của em đương nhiên em sẽ dốc sức giúp đỡ ! Thôi có gì tí em gọi lại sau nhé, em đang ở bên ngoài không tiện nói chuyện.


-“ Vậy mai chị đến nhà thăm em nhé ! Nhớ ở nhà đó ! “
-“ Vâng, chào chị “
Cô cúp máy rồi đi qua chỗ Trương Vân Tuyết tiếp tục nói chuyện.
-“ Xin lỗi chị, em nói chuyện xong rồi ! Mình nói tiếp về chuyện bạn nãy đi, hai người thật ra là mối quan hệ gì vậy ? “
-“ Quan hệ gì đâu chứ ! Chẳng qua chỉ là anh em trong nhà với nhau mà thôi, không hơn không kém.


-“ Có thật vậy không ta ?! Sao em thấy trợ lí Trương cứ nhìn chị không rời mắt, trong bữa ăn còn gắp đồ ăn cho chị, nhìn thế nào cũng không phải là quan hệ anh em bình thường.


-“ Gắp đồ cũng binh thường thôi mà.

Là anh thì chăm sóc em gái có gì lạ đâu chứ ! “
-“ Thôi đi, chị đừng lừa em, với chuyện tình yêu này em hiểu rõ lắm đó ! Chị kể em nghe đi, có gì em làm quân sư cho hai người.


-“ Haizzz đúng là chịu thua đứa hóng chuyện như em đó ! Phải, chị và anh ấy thật ra từ lâu đã biết được tình cảm trong lòng đối phương là như nào.

Cũng biết rằng trong lòng mình cũng có loại cảm giác đó nhưng bọn chị không dám thổ lộ với nhau....!“
-“ Là vì gia đình phải không ? “
-“ Ừm, chị là trẻ mồ côi, từ khi 5 tuổi đã được gia đình anh ấy nhận nuôi, bồi đắp để trở thành người có thể trợ tá cho anh ấy quản lí Trương gia.

Đối với chị mà nói, quan hệ của hai người từ lâu đã được định sẵn là chủ - tớ.



-“ Chị tài giỏi như vậy, làm gì mà không xứng với trợ lí Trương chứ ! “
-“ Anh ấy là một người tài giỏi, gia thế thì cũng được gọi là có chút địa vị trong xã hội.

Còn chị thì sao ?! Chị chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhà họ nhận nuôi.

Em biết không, lúc mới gặp anh ấy, chị đã cảm thấy yêu anh ấy rồi ! Anh ấy tỏa sáng ấm áp như ánh nắng mặt trời vậy, từng bước từng bước chiếu tia sáng ấy lên người chị.

Khiến đôi lúc chị tưởng rằng mình là một hạt ngọc trai cao quý có thể sánh đôi cùng anh ấy.

Nhưng thực chất chị chỉ là một viên đá nhỏ bé, mãi không có được ánh hào quang ấy.


-“ ....!“
-“ Chị đã từng nghĩ nếu mình có thể trở nên tài giỏi hơn nữa thì liệu có thể ở bên anh ấy không ? Liệu anh ấy có nguyện ý vì tình yêu này mà phản đối gia đình mình không ? “
-“ Chắc chắn trợ lí Trương sẽ nguyện ý mà, vì em biết anh ấy là người giàu tình cảm, đã yêu ai là sẵn sàng hi sinh tất cả.


-“ ....!“
Trương Vân Tuyết im lặng hồi lâu, chỉ thấy đôi mắt của cô ấy ánh lên tia hy vọng sau khi nghe thấy lời cô nói..