Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 2: Chương 2





【 Hệ thống, ngươi khẳng định cậu ấy có thể hiểu tôi nói gì à? 】
【 Yên tâm đi, độ xứng đôi của các cậu là 100% lận đó! Chắc chắn là cuốn tiểu thuyết được viết ra trong cùng một thời kỳ, không có bất cứ chướng ngại giao tiếp gì hết! 】
Sau khi được bảo đảm, Thẩm Thần Uyên không còn do dự nữa, khóe miệng hắn cong lên thành một đường cong tiêu chuẩn, trông có vẻ vừa ân cần vừa hiền hoà.
Hắn đã từng không kiêng nể gì, ỷ lại vào thiên phú của mình cùng với sự ủng hộ của Thẩm gia nên muốn làm gì thì làm, nhưng sau khi rơi xuống vực thẳm, hắn cũng dần học được cách ngụy trang bản thân.
"Chào cậu, tôi tên là Thẩm Thần Uyên, là người giám hộ của cậu." Giọng nói hắn trầm thấp lại dịu dàng.
Thẩm Thần Uyên có vẻ ngoài điển trai, nhưng dường như trời sinh đã có dáng vẻ âm u lạnh lùng, đôi mắt đen kịt khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Giờ đây đôi mắt sắc sảo ấy đã được che giấu dưới lớp kính không độ, khiến hắn trở nên ôn hòa hơn, độ hảo cảm của mọi người cũng tăng gấp bội.
Ánh đèn tối tăm lờ mờ từ bãi đỗ xe làm cho khung cảnh xung quanh càng thêm tĩnh lặng.

Giọng nói dịu dàng như đang vang vọng bên tai, Kiều An lo lắng nắm lấy ống tay áo.

Nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của người giám hộ của mình, tâm tình cậu cũng được thả lỏng phần nào, nhưng cậu vẫn hơi căng thẳng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chào, chào ngài, em là Kiều An."
Thẩm Thần Uyên lễ phép mỉm cười đáp lại, giúp cậu mở cửa ghế sau ra: "Ngồi vào đi, trước tiên tôi sẽ đưa cậu tới nơi ở."
Kiều An do dự nhìn chiếc hộp sắt to lớn kì quái ở trước mặt mình một hồi, sau đó thật cẩn thận chui vào bên trong.

Thẩm Thần Uyên thì ngồi ở bên cạnh cậu, đóng cửa xe lại.
Chẳng mấy chốc, hai người Nghiêm Thuật đã đến đây.
Tuy rằng tính cách của Tư Kỷ trông có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng hắn ta vẫn có sự chuyên nghiệp của một vệ sĩ, sau khi ngồi vào ghế phụ, Tư Kỷ theo thói quen định nhìn Thẩm Thần Uyên thông qua kính chiếu hậu trong xe, nhưng khi vừa nhìn thấy, cả người hắn ta lập tức ngây dại.
Bên cạnh Thẩm tổng của bọn họ thế mà lại có người!
Là một cậu con trai, tuy rằng ngoại hình không hẳn là quá xuất sắc nhưng lại rất dễ nhìn, còn mang theo loại khí chất cực kì sạch sẽ.

Cộng thêm bộ quần áo kì lạ trên người cậu......!Chắc hẳn là một diễn viên trẻ?
Người nọ thấy hắn ta và Nghiêm Thuật đến thì hình như rất hoảng sợ, cậu đến bên cạnh Thẩm tổng nói gì đó, sau đó hắn ta bèn nghe thấy Thẩm tổng của bọn họ dùng một giọng điệu có thể coi là dịu dàng, nói: "Không sao, đây là cấp dưới của tôi."
Cả người Tư Kỷ rùng mình một cái, lập tức cúi đầu xuống.
Sau khi thắt dây an toàn, trong đầu hắn ta hiện lên một đống giả thuyết, nhìn Nghiêm Thuật với ánh mắt trông mong, nhanh chóng viết hai chữ hóng hớt lên trên mặt.
Nghiêm Thuật không dám bàn tán này nọ ở trước mặt Thẩm Thần Uyên, anh bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Kỷ yên phận lại một chút, sau đó lên tiếng dò hỏi: "Thẩm tổng, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?"
Trước kia bọn họ đều trực tiếp trở về nhà chính của Thẩm gia, nhưng mà hôm nay chắc có lẽ sẽ không như vậy.
Quả nhiên, Thẩm Thần Uyên nói đi tới chỗ biệt thự gần công ty.

Trong đầu Tư Kỷ lập tức hiện lên hai chữ bao nuôi, ánh mắt cũng bất giác nhìn vào kính chiếu hậu.
Thẩm tổng của bọn họ đang đeo mắt kính, thoạt nhìn hiền hoà hơn rất nhiều, trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười dịu dàng.
Giây tiếp theo, Thẩm Thần Uyên dường như đã nhận ra gì đó, hắn giương mắt lên đối diện với ánh nhìn của Tư Kỷ.
Ánh mắt ấy sắc bén trước sau như một
Tư Kỷ lập tức thu hồi tầm mắt, không dám nhìn tiếp nữa, trong lòng lại nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Hắn ta còn nhớ rất rõ kết cục thê thảm biết bao nhiêu của những người có ý đồ muốn tiếp cận Thẩm Thần Uyên, ở trong ấn tượng của hắn ta, người duy nhất gần gũi với Thẩm tổng hơn một chút chỉ có em trai của đối phương, là tiểu thiếu gia Thẩm.
Cho nên có thể nói là cuối cùng Thẩm tổng cũng quyết định buông thả bản thân, bao nuôi minh tinh trẻ hả?!
【 Mẹ kiếp! Các cậu có đoán được tôi vừa phát hiện ra cái gì không! Thẩm tổng có biến! 】
【 Lúc đầu tôi vốn tưởng rằng chỉ là một nhóc tình nhân, nhưng mà ngài Thẩm tổng mặt liệt lại cười với cậu ấy, còn cười cực kì dịu dàng! 】
Trong nhóm chat gồm mấy trăm người có tên là "Ông chủ của chúng mình thật là lạnh lùng", trưởng nhóm Tư Kỷ gõ "Lạch cạch lạch cạch" gửi cho nhóm một đoạn tin nhắn rất dài, sau đó lập tức đã có một đống phản hồi.
【!!! Kinh hỉ.jpg, tôi còn tưởng rằng tôi cược 25 tuổi thì chắc chắn sẽ thua rồi, không ngờ vẫn còn có hi vọng! 】
【 Vãi! Lúc trước tôi còn cược Thẩm tổng năm 30 tuổi mới có thể kết hôn cơ.

Khoan đã, chỉ mới yêu đương thôi chứ không phải là kết hôn mà, tôi vẫn còn có cơ hội! 】
【+1, tôi cũng cược 30 tuổi! Nhưng tôi không cũng hoảng loạn lắm, nhà giàu mà, đến lúc đó thế nào cũng sẽ liên hôn, còn bây giờ thì chỉ vui đùa chút thôi.


Trước đây trong công ty bọn họ cũng có người muốn tiếp cận Thẩm tổng, đặc biệt còn có không ít cả trai lẫn gái tới riêng công ty để tìm gặp Thẩm Thần Uyên.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, cuối cùng tất cả những người ấy không bị đuổi việc thì cũng bị bảo vệ đuổi ra ngoài, dần dần thì không còn ai có loại suy nghĩ này nữa.
Điều khiến bọn họ cảm thấy hứng thú nhất bây giờ chính là khi nào thì Thẩm tổng - Ma vương cuồng công tác sẽ dính vào "Lồ ng giam" mang tên hôn nhân?
Dựa vào cái đề tài này, Tư Kỷ đặc biệt mở một ván cược, sau đó số người tham dự đã vượt quá một trăm.
Chiếc Ốc Hào Khuê* màu đen chạy vững vàng trên đường, những người am hiểu ở bên phía ven đường khi thấy nó đều không nhịn được nhìn thêm vài lần.
(*) Đây là tên của một hãng xe.
Thẩm Thần Uyên không biết chuyện của hắn và Kiều An đã bị Tư Kỷ truyền ra khắp công ty, lúc này hắn đang dựa vào ghế, tiếp nhận thông tin do hệ thống truyền tới.
【 Đối tượng nhiệm vụ: Kiều An, 18 tuổi, song nhi, là nguyên chủ từ truyện làm ruộng《 Xuyên qua chi kiều phu lang 》xuyên đến, do chết đuối nên được người xuyên thư thay thế.


【 Hướng dẫn tham khảo nhiệm vụ: Cuộc sống lý tưởng của cá mặn.

Chú thích: Gợi ý miễn phí cho hệ thống nhỏ lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ.
Hướng dẫn nuôi dưỡng "Chim hoàng yến": Chuẩn bị một mái ấm sạch sẽ ấm áp, thêm đồ ăn ngon miệng, quan trọng nhất là phải nhớ mang đến cho đối phương ngập tràn cảm giác an toàn nè ~】
Sau khi đọc xong hết các thông tin, Thẩm Thần Uyên lẫn hệ thống đều trầm mặc.
Nhìn sơ qua thì có vẻ là một nhiệm vụ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng chấp niệm cả đời của một người làm sao có thể chỉ như thế này được?
【 Hahaha, ký chủ này, ngài coi kìa, rất đơn giản nhỉ, chỉ cần chăm sóc người nọ thật tốt là được.

】Hệ thống cười một cách miễn cưỡng, trong lòng nó có chút hoảng loạn, cố gắng tự an ủi chính mình và vị ký chủ duy nhất của nó:【 Nhiệm vụ dành cho tân thủ mà, nên có lẽ mới đơn giản như vậy á.


Thẩm Thần Uyên không trả lời, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ gì đó.
Bên trong xe không có bất kì cuộc nói chuyện nào, khiến cho bầu không khí có hơi cứng nhắc.
Hai người Nghiêm Thuật đã không còn xa lạ gì với tính cách này của Thẩm Thần Uyên nên thích nghi khá tốt, nhưng Kiều An thì lại không như thế.
Thế giới này vô cùng mới mẻ đối với cậu, khắp nơi đều là những thứ lạ lẫm khiến cậu không biết phải làm sao.

Người giám hộ của cậu thì trông có hơi mệt mỏi, đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nên Kiều An ngại quấy rầy hắn, đành phải ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai tay của mình rồi ngẩn người.
【 Ký chủ, hình như Kiều An đang rất căng thẳng.


【 Ừm.

】Hắn có thể nhận ra được.
......!Ngài chỉ cần ừm một cái là xong việc hả?! Đột nhiên nó cảm thấy vị ký chủ này không đáng tin cậy cho lắm, làm sao bây giờ...!Từ từ, hình như ký chủ sống đến năm 30 tuổi cũng chưa từng yêu đương, càng đừng nói đến việc trông nom trẻ con, không lẽ ngài ấy hoàn toàn không biết cách chăm sóc người khác ư?
Ngay cả chính bản thân mình cũng là một hệ thống mới đó thôi, nó trầm mặc, còn có chút tự kỉ.
_____
Hơn mười phút sau, bọn họ đã tới nơi.
Sau khi dừng xe, Thẩm Thần Uyên là người xuống xe đầu tiên, sau đó mở cửa ra giúp Kiều An đi xuống.
Lần đầu tiên Kiều An ngồi trên xe nên không quá thành thạo, khi xuống xe cậu bỗng nhiên ngã vào trên người Thẩm Thần Uyên, bàn tay vô thức túm chặt lấy quần áo của đối phương.

Sự tiếp xúc này khá thân mật đối với người vừa mới gặp mặt, cả hai bọn họ đều sửng sốt trong phút chốc.
Kiều An bị dọa sợ, cậu vội vàng đứng dậy, có chút căng thẳng, ấp a ấp úng nói: "Xin, xin lỗi."
Với dáng vẻ này của cậu, Thẩm Thần Uyên cũng không biết rốt cuộc là ai đang chăm sóc ai nữa.
"Không sao." Thẩm Thần Uyên cúi đầu, nở một nụ cười dịu dàng với cậu, lúc ngẩng đầu lên, lại vô tình nhìn thấy Tư Kỷ đang nhìn về phía bọn họ.
Vẻ mặt của đối phương có hơi không đúng lắm, như thể đã chịu k1ch thích gì đó rất lớn.
Mặc kệ người nọ lại đang suy diễn lung tung cái gì, Thẩm Thần Uyên gật đầu ra hiệu với hai người, sau đó chuẩn bị dẫn Kiều An rời đi.
Kiều An nhìn Thẩm Thần Uyên, rồi lại nhìn đám người Nghiêm Thuật, bắt chước dáng vẻ nghiêm trang của Thẩm Thần Uyên mà gật đầu với họ, tuy rằng cậu cũng không hiểu hành động này có ý nghĩa gì.
Tư Kỷ bị cảnh tượng Kiều An và Thẩm Thần Uyên ôm nhau làm cho k1ch thích không nhẹ, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thần Uyên nữa, hắn ta rốt cuộc mới vui sướng nói một câu: "Má nó!"
Tư Kỷ lấy điện thoại ra tiếp tục gửi thêm vài tin nhắn, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, hắn ta quay đầu sang, phấn khích tám chuyện với Nghiêm Thuật, cuối cùng xúc động nói: "Giá như từ bây giờ mà Thẩm tổng quân vương bất tảo triều* thì tốt biết mấy."
(*) Quân vương bất tảo triều 君王不早朝: Đây là câu thơ được trích từ tác phẩm Trường hận ca của Bạch Cư Dị, kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi.

春宵苦短日高起
从此君王不早朝
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tùng thử quân vương bất tảo triều
Hai câu thơ này miêu tả lại sự việc Dương Quý Phi sau khi nhập cung được sủng ái, Đường Minh Hoàng say đắm sắc đẹp, dần phế bỏ chính sự.
Như vậy thì hắn ta có thể ngủ nướng.
Nghiêm Thuật bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không nỡ đánh vỡ mộng tưởng của đối phương, chỉ cười nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi."
Thẩm tổng ở biệt thự, còn bọn họ thì ở tiểu khu phía bên cạnh nên rất gần.
_____
Đâu là căn biệt thư gần công ty do Thẩm Thần Uyên đặc biệt mua, có diện tích rất lớn, từ cổng đến cửa chính cũng cách nhau một khoảng.
Kiều An bám sát theo sau Thẩm Thần Uyên, xung quanh chỉ có hai người bọn cậu.
Cô nam quả song...
Lắc lắc đầu, Kiều An nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ lung tung trong tâm trí.

Hệ thống nói với cậu rằng ở thế giới này chỉ có nam và nữ, nên từ giờ trở đi cậu phải tự xem mình là nam mới được.
......!Hình như có hơi khó.
Kiều An mặc niệm "Mình là con trai, không phải song nhi", cậu ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua Thẩm Thần Uyên, đột nhiên cậu phát hiện rằng thật ra cũng có thể coi người giám hộ của cậu thành song nhi cũng được.
Chỉ là ngài ấy có hơi cao một tí.
Sau khi làm mới nhận thức, Kiều An trông thấy Thẩm Thần Uyên cũng có cảm giác an toàn hơn một chút.

Do tứ phía đều là khung cảnh xa lạ, cậu không nhịn được khẽ nắm lấy góc áo của đối phương.

Cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ bên hông, tuy Thẩm Thần Uyên có chút không quen, nhưng cũng không lên tiếng từ chối.

Kiều An nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cậu kéo gần khoảng cách với Thẩm Thần Uyên hơn.
Người giám hộ thật dịu dàng, vận may của cậu thật tốt.
Thẩm Thần Uyên lấy chìa khóa mở cửa ra, bật đèn rồi đi vào bên trong trước, sau đó đưa cho Kiều An một đôi dép lê.
Hắn không ở nơi này thường xuyên lắm, chỉ thi thoảng lúc nào tăng ca đột xuất thì mới đến thôi, còn những khi khác đều sẽ về nhà.

Thường ngày cũng chỉ thuê người giúp việc lúc nào đúng hạn sẽ đến đây quét dọn, vì thế nên bây giờ trong biệt thự không có người khác ngoài hắn và Kiều An.
Kiều An nhìn sàn nhà sáng bóng đến nỗi có thể phản chiếu được, cậu ngượng ngùng cởi chiếc giày rơm trên chân ra, rồi nhận lấy đôi giày từ Thẩm Thần Uyên.

Xúc cảm mềm mại trên chân khiến Kiều An ngây người, mơ màng theo hắn vào phòng.
Phòng khách vô cùng rộng lớn, ánh đèn trong phòng sáng ban ngày, trên vách tường được trang trí bằng những món đồ quý giá đắt đỏ......!Đây là lần đầu tiên Kiều An phát hiện rằng thì ra một người có thể giàu đến như vậy.
Để Kiều An ngồi trên sô pha, Thẩm Thần Uyên nhìn quần áo trên người của đối phương, cộng thêm vẻ ngạc nhiên mang theo chút biểu cảm mờ mịt, lần đầu tiên hắn có chút không nỡ ra tay.
Hắn đã suy nghĩ suốt cả quãng đường ở trên xe, hắn thật sự không biết nên chung sống với người nọ như thế nào.

Suy cho cùng, nếu xét về tuổi tác, thì hắn lớn hơn Kiều An tận một con giáp.
Thẩm Thần Uyên có thể lá mặt lá trái* với mấy kẻ trên bàn đàm phán, nhưng hắn lại hoàn toàn không hề có chút kinh nghiệm nào trong việc chăm sóc người khác.
(*) Lá mặt lá trái 虚与委蛇: Thành ngữ này được dùng để chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người.
Dù sao......!Cũng không có ai cần hắn chăm sóc.

Nhưng không có chuyện gì mà tiền không thể giải quyết được, Thẩm Thần Uyên vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại ra, trong đầu bỗng nhớ tới một âm thanh máy móc nhưng lại cố gắng làm cho thật đáng yêu sống động.
【 Không thể quăng đối tượng nhiệm vụ cho người khác chăm sóc đâu ~ Ký chủ phải đích thân lo liệu.

Phải! Đích! Thân! 】
【 Tại sao? 】
【 Chỉ khi nào ký chủ tự hoàn thành nhiệm vụ, thông qua đó tôi mới có thể hấp thu năng lượng được, tuy rằng có thể mượn sự trợ giúp từ bên ngoài lúc thích hợp, nhưng nếu trực tiếp quăng cho người khác là tuyệt đối không được đâu! 】
Thu tay về, Thẩm Thần Uyên suy nghĩ một lát, sau đó bật TV lên.
"Tôi có chút việc, cậu cứ ở đây xem TV trước đi nhé."
Kiều An gật đầu, thấy Thẩm Thần Uyên đã đi lên lầu, cậu mới quay sang tò mò nhìn cái bảng đen thần kỳ trên vách tường trước mặt mình.
Sau đó, cậu bị dọa sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Bên, bên trong nó có người!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó An An đập nát tivi của Thẩm tổng (bushi).