Dụ Tả Kim để trần, vùi đầu trong áo Thịnh Uyên, cả người đè lên trên người cậu.
Cánh tay của hắn ôm lấy lưng cậu, phần áo trắng trên người Thịnh Uyên cũng bị hắn kéo đến biến hình.
Thịnh Uyên bị hắn đè lên không thể nhúc nhích nổi, chỉ cảm nhận được một cái đầu nặng trịch đang đặt trên người mình.
Mặt Dụ Tả Kim chôn trên eo của cậu, nói thật cái tư thế này vừa kỳ quái lại vừa biến thái.
Làm cho Thịnh Uyên có chút xấu hổ.
Hai phút trôi qua, Dụ Tả Kim cử động, chui ra khỏi áo cậu, Thịnh Uyên nhẹ nhõm thở ra.
Nhưng một giây sau, Dụ Tả Kim đã lại lật áo của cậu lên trên, làn da cậu tiếp xúc với không khí, phần áo chất đống trên ngựcThịnh Uyên, dồn lại vùng dưới xương quai xanh một đoạn.
Nếu không phải cánh tay cậu vẫn còn ở trong áo thì chắc hẳn áo đã bị kéo lên đến tận cổ.
Thịnh Uyên đứng bật dậy, ngủ thì ngủ đi, ít động tay động chân hộ anh cái.
"Làm gì thế hả?"
Đôi mắt đỏ tươi của Dụ Tả Kim nhìn cậu, hắn nửa quỳ trên giường, tay còn kéo áo của Thịnh Uyên không cho nó rơi xuống, bả vai rộng lớn đến mức có thể bao trọn Thịnh Uyên lại, eo hẹp căng đầy, dáng người tam giác ngược.
Hắn nhìn phần thân trên trắng bóng của cậu, như một con sư tử đực phủ phục chờ con mồi trong bóng tối, chỉ nói ra hai chữ.
"Khó chịu."
Vùi đầu vào không gian nhỏ của chiếc áo nên khó chịu.
Nói xong hắn lại tiếp tục xốc áo Thịnh Uyên lên, Thịnh Uyên giơ tay đập xuống.
Dụ Tả Kim: "Tôi cũng cởi rồi."
Nói xong còn tiến sát lại gần mặt người ta hơn nữa.
Cậu xem đi.
Thịnh Uyên:...
Cậu vừa phải thôi nhé.
Thịnh Uyên buông áo xuống, Dụ Tả Kim ở bên trơ mắt nhìn.
Sau đó sụt sịt.
Thịnh Uyên: "Không có nước mắt, bớt giả vờ đi."
Dụ Tả Kim:...
Không dùng được rồi.
Căn phòng trở về với yên tĩnh, đệm chăn gối trên giường lộn xộn, Thịnh Uyên thu dọn qua một chút, muốn để Dụ Tả Kim ngủ dễ chịu hơn.
Lúc cậu thu dọn đã phát hiện ra không ít bình bình lọ lọ đặt trên đầu giường, số lượng không nhỏ, đều là thuốc Dụ Tả Kim phải uống.
Đường Tĩnh đã nói cho cậu nghe về bệnh tình của Dụ Tả Kim, cậu đã hiểu ra lý do hắn không từ mà biệt, bởi vì hắn lỡ tay làm tổn thương cậu cho nên hắn mới chọn rời đi.
Lúc cậu nghe được bệnh tình của Dụ Tả Kim, tất cả hiểu lầm trong đầu được giải đáp khiến cậu bừng tỉnh, cũng may mắn tình huống không phải cậu bị người ta đá, nhưng bây giờ khi nhìn thấy số thuốc này, trái tim Thịnh Uyên đau đớn như bị khoan đục xuyên qua.
Giọng điệu nói chuyện của cậu hiếm khi bị cảm xúc điều khiển: "Đám thuốc linh tinh gì thế này chứ, uống nhiều vậy ăn cơm làm sao?"
Mỗi một lọ phải uống đến mấy viên, nói chi tới chuyện phải uống toàn bộ.
Thịnh Uyên đau lòng không chịu nổi, Dụ Tả Kim lại không cho cậu nhìn, muốn kéo cậu đi ngủ.
Lần này Dụ Tả Kim chạm vào cậu thế nào Thịnh Uyên cũng không mắng hắn nữa, nhưng Dụ Tả Kim không còn muốn cởi áo của Thịnh Uyên, cậu không thích, hắn sẽ tạm thời không động, hắn chỉ thăm dò muốn kéo cậu nằm ghé vào trên người hắn.
Hắn ôm lấy Thịnh Uyên, giống như món đồ quý báu hắn đã mất đi lại tìm được về, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Đây là giấc ngủ ngon hiếm thấy trong suốt mấy ngày nay của hắn, Thịnh Uyên dậy sớm đi tìm đồ trong văn phòng giáo dục cũng hơi buồn ngủ, hiện giờ chưa tới mười giờ sáng, vừa hay có thể ngủ lại.
Hai người họ ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều, chờ khi Thịnh Uyên mơ hồ tỉnh lại liền phát hiện có thứ gì đó không đúng, món đồ nào đó đang chống lên bắp đùi cậu.
Thịnh Uyên:...
Tình huống hơi xấu hổ, cậu định xuống khỏi người của Dụ Tả Kim, nhưng cậu vừa mới động thì người dưới thân cũng tỉnh giấc.
Hai người nhìn nhau, Dụ Tả Kim hơi ngẩn ngơ.
Hình tượng nữ sinh trung học ngây thơ trong sáng sắp chuẩn bị chắp cánh bay xa.
Tiếng nói khàn khàn của Dụ Tả Kim lại vặt trọc đôi cánh này trước một bước, giải thích một lời hoàn mỹ cho tình trạng trước mặt này: "Tại uống thuốc."
Thịnh Uyên:...
Nếu lúc cậu nói lời này cái tay không ở trên mông tôi thì tôi sẽ tin cậu.
Thịnh Uyên xuống khỏi người hắn: "Tự vào nhà vệ sinh xử lý đi."
Cậu nói xong cũng hơi đỏ mặt.
Nhưng Dụ Tả Kim vẫn nhìn cậu không nhúc nhích.
Thịnh Uyên:?
Một giây sau, hắn nâng hai cánh tay đầy băng vải.
Thịnh Uyên: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cứ đợi như thế?
Dụ Tả Kim nhìn về phía ngón tay Thịnh Uyên, yết hầu lên xuống một vòng, lần trước hắn đã từng cắn vào nơi đó.
"Tôi nghĩ..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"..." Dụ Tả Kim lớn mật phát biểu: "Ngày nào tôi cũng rửa sạch mà."
Thịnh Uyên che miệng hắn lại.
Được rồi, đừng nói nữa.
Đôi con ngươi màu đen của Dụ Tả Kim không nhìn Thịnh Uyên nữa, hắn quay lưng lại, để sống lưng rộng lớn đối diện với cậu, nhìn qua...!chẳng hề đáng thương chút nào.
Thịnh Uyên định đi lấy đồ ăn cho hắn nhưng đối phương không thèm liếc mắt một cái.
Giỏi lắm, giận dỗi tuyệt thực cơ đấy.
Thịnh Uyên không đánh lại hắn, vòng tới trước mặt hắn.
Dù sao hôm trước Dụ Tả Kim cũng vừa mới phát bệnh, hôm nay còn khóc, cảm xúc không ổn định, cậu yêu thương hắn nhiều hơn chút vậy.
Thịnh Uyên: "Một lần."
Dụ Tả Kim không nói gì, Thịnh Uyên kéo lưng quần hắn, có thứ gì đó bắn ra ngoài, đã quyết tâm thì phải làm, cậu bắt đầu tuốt sắt.
Toàn bộ quá trình Thịnh Uyên đều không nhìn xuống nhưng âm thanh của Dụ Tả Kim cứ một mực vọng bên tai cậu, hơi thở của hắn nặng nề hơn, bàn tay một mực lôi kéo cậu vào trong thân thể hắn.
Dụ Tả Kim chăm chú nhìn cậu.
"Đầu lưỡi."
Mẹ kiếp, quá nhiều yêu cầu.
Da đâu Thịnh Uyên tê dại, cậu ngửa đầu há miệng.
Quá nửa tiếng sau cuối cùng Dụ Tả Kim cũng chịu ăn cơm, Thịnh Uyên ở trong nhà vệ sinh rửa tay nhiều lần cho đến tận khi không còn mùi vị nào mới đi ra.
Lòng bàn tay cậu đỏ bừng, vừa rồi quả thực cậu đã bị mỡ heo che mắt làm đầu óc mê muội.
Thật Nỗ Lực ngoi lên từ trong đầu cậu.
[Hệ thống: Sao giờ tôi mới được thả ra?]
Một lần che đậy vài giờ đã qua, bé Thống nhỏ nó đây cô đơn phải biết.
Thịnh Uyên tùy tiện tìm cớ: "Tôi ngủ nên muốn chặn cậu."
[Hệ thống: Cậu ngủ thì chặn tôi làm gì?]
"Cho cậu nghỉ ngơi một lát."
Thật Nỗ Lực nghe thế, uốn éo.
[Hệ thống: Không ngờ con người cậu còn tốt như vậy.]
Thịnh Uyên:...
Thịnh Uyên bảo hắn ăn cơm, Dụ Tả Kim ngoan ngoãn cầm thìa ăn hết tất cả mấy phần đồ ăn bê vào lúc trước.
Nhìn phần ăn đã trống không.
Thịnh Uyên: "Đủ chưa?"
Dụ Tả Kim: "Đủ."
Nói xong nhớ đến cái gì, hắn lại nói thêm một câu: "Tôi ăn không nhiều lắm."
"..."
Hiện giờ cảm xúc của Dụ Tả Kim đã ổn định, nhưng một khi bệnh tình tái phát hắn sẽ lại hoàn toàn không khống chế được mình, biện pháp tốt nhất là ra nước ngoài trị liệu.
Lúc trước Đường Tĩnh đã nói chuyện với hắn, bảo hắn nếu như không nỡ xa Thịnh Uyên thì có thể hỏi xem cậu có muốn đi với hắn hay không, hoặc không thì mỗi tháng về một lần cũng được, chỉ cần bệnh của hắn có thể đỡ hơn, chuyện gì Đường Tĩnh cũng có thể nhún nhường.
Nhưng Thịnh Uyên có cuộc sống của riêng mình, cậu không thể ra nước ngoài với hắn, vậy nên câu chuyện này tạm dừng lại ở đó.
Lòng Dụ Tả Kim vẫn còn sợ hãi chuyện xảy ra hôm ở phòng 408.
Mâu thuẫn đối lập đụng độ, lòng hắn phiền loạn không thôi.
Thịnh Uyên cũng biết chuyện Dụ Tả Kim sẽ phải ra nước ngoài trị bệnh, bởi vì lý do bệnh tật nên Thịnh Uyên không hề cảm thấy bất an, chẳng qua lòng cậu khó tránh khỏi hơi mất mát.
Nhưng Dụ Tả Kim có thể trở về mỗi tháng một lần, xem như vẫn ổn, chỉ là họ không thể mỗi ngày ở cùng nhau giống như lúc trước.
Cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
"Dụ Tả Kim."
Dụ Tả Kim ngước mắt.
"Cậu có muốn về nhà với tôi không?"
Cánh tay Thịnh Uyên đè lên lưng ghế dựa, tươi cười nói với hắn: "Trước khi cậu ra nước ngoài thì cứ đến nhà tôi ở luôn nhé, chờ khi cậu trở về cũng đến ở nhà tôi."
Dụ Tả Kim trợn to hai mắt, đáy mắt của hắn như mượn ánh sáng yếu ớt qua khe hở rèm cửa, chiếu ra sắc màu của mùa xuân.
Buổi chiều hôm đó Dụ Tả Kim đeo túi xách, theo chân Thịnh Uyên về nhà.
Hắn vội vàng muốn đi.
Đường Tĩnh lo lắng tình trạng tinh thần của hắn nên không ngăn cản.
Nhà Thịnh Uyên ở trong một khu chung cư, Dụ Tả Kim đứng trước cửa mặt không biểu cảm, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Nữ sinh trung học ngây thơ trong sáng phải biết rụt rè, hắn không được bày tỏ mình quá khát vọng.
Thịnh Uyên lấy chìa khóa mở cửa ra.
"Con về rồi."
Hôm nay Thịnh Thành Công bị đau thắt lưng không sang cửa hàng, đang ngồi trên ghế sofa.
Chú nghe được tiếng nói của Thịnh Uyên lập tức nhìn ra phía cửa, trông thấy được một dáng người trẻ tuổi lạ lẫm.
Gương mặt này chú đã từng gặp, trước đó Thịnh Uyên còn đưa ảnh chụp cho chú xem.
Thằng bạn trai đã mê hoặc con chú thần hồn điên đảo.
Điều khiển từ xa trên tay Thịnh Thành Công rơi xuống đất.
Dẫn về thật kìa!
Trong thoáng chốc chú đã quên đi cái eo bị đau của mình, đứng lên kéo Thịnh Uyên: "Không phải con bị đá rồi hả?"
Thịnh Uyên: "...!Xin bố đừng tự tưởng tượng nữa."
[Hệ thống: Nhưng lúc đó trông cậu giống bị đá lắm...]
"Cậu cũng đừng tưởng tượng nữa."
Thật Nỗ Lực:...
Thịnh Thành Công nhìn Dụ Tả Kim người to dáng cao đứng bên cửa, gương mặt đẹp trai, con ngươi đen như mực, hai bên tai đeo bộ phận máy móc của ốc tai điện tử, khí thế mạnh mẽ.
Chú không khỏi thầm líu lưỡi.
Dáng dấp hình người dáng người, sau lưng lại đi quyến rũ đàn ông.
Cậu con trai trong mộng ban đầu của chú nháy mắt cái đã không còn thơm nữa.
Nếu như đây là con nuôi chú, chắc chắn chú sẽ rất thích, nhưng đối phương không phải con nuôi, mà còn muốn đè con trai chú.
Dụ Tả Kim đổi giày đi vào nhà.
"Cháu chào chú."
Thịnh Thành Công bày ra dáng vẻ của phụ huynh: "Chào cháu, ngồi đi."
Dụ Tả Kim đeo túi ngồi xuống ghế sofa, Thịnh Uyên đi đường khát nước vào trong chỗ tủ lạnh lấy nước trái cây uống.
Thịnh Thành Công nói với Dụ Tả Kim: "Xách cả túi đến đây à."
Dụ Tả Kim trả lời đúng một chữ: "Vâng."
Thịnh Thành Công nhìn chiếc túi thể thao màu quýt với phông chữ sáng màu: "Cái túi này do Tiểu Uyên mua tặng cháu nhỉ."
Dụ Tả Kim nhìn về phía chú, giống như muốn hỏi sao chú biết.
Chiếc túi này là chiếc túi Thịnh Uyên mua cho hắn ở cửa hàng bán đồ dùng thể dục thể thao hôm trước.
Thịnh Thành Công không nói gì, chỉ vươn tay lấy chiếc quần dài màu cam hoa xanh lá con trai có hiếu mua về cho chú.
Cùng chung số mệnh nên hiểu lòng nhau.
Dụ Tả Kim:...
Hai bên cùng câm lặng.
Thịnh Thành Công nâng ấm trà: "Uống nước không?"
Dụ Tả Kim: "Không uống ạ."
Tiếng nói của hắn cứng nhắc, hắn cảm thấy không ổn lắm, lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn chú."
Thịnh Thành Công nhìn túi xách của hắn: "Mang theo túi đến là định ngủ lại đây đúng không."
Thiết lập hình tượng của hắn buộc hắn phải rụt rè.
Dụ Tả Kim đáp lời chú, hai mắt đến chớp cũng chẳng chớp: "Không, tối sẽ đi ạ."
Thịnh Thành Công bất ngờ: "Thật hả!"
Thế thì quá tốt rồi, quá tốt, quá tốt rồi.
Quả thực tưởng cùng đường bí lối mà hi vọng bỗng chợt hiện.
Thịnh Thành Công mừng rỡ.
Thịnh Uyên quay trở về: "Áo khoác đồng phục của tôi ở trong túi của cậu có phải không?"
Dụ Tả Kim kéo khóa túi thể thao ra tìm kiếm, bên trong có quá nhiều đồ, hắn phải bỏ ra ngoài một chút.
Cáp sạc điện thoại, khăn tắm, đồ ngủ...
Thịnh Thành Công:...
Này, có thật tối nay cháu định đi không vậy?!
Thịnh Thành Công im lặng, ngay cả tình tiết máu chó của bộ phim chú thích xem nhất hiện giờ cũng không thể vào đầu.
Rõ ràng chú nuôi con trai nhưng sao chú vẫn có cái cảm giác trộm chui vào nhà.
Thịnh Uyên trở về phòng thay quần áo.
Thịnh Thành Công thấy con trai đi, tiếp tục đặt câu hỏi: "Đêm nay cháu định ở đâu?"
Dụ Tả Kim không rẽ không ngoặt tiến thẳng tới: "Phòng của Thịnh Uyên ạ."
Thịnh Thành Công suýt chút nữa bị một câu làm lên cơn nhồi máu cơ tim.
Nó quá phách lối.
Chú hắng giọng hỏi: "Có thích hợp không nhỉ?"
Dụ Tả Kim: "Quan hệ của chúng cháu tốt ạ."
Dụ Tả Kim không nói nhiều lời nhưng Thịnh Thành Công lại như phảng phất nghe được cái gì đó.
Này lão già, ngày nào tôi đây cũng sẽ ôm con trai lão đi ngủ, ngủ rất ngon lòng cực đắc ý..