Hoàng An Xung tông mạnh vào ghế ngồi nhanh chóng đứng lên, nhưng chỉ một thoáng chốc trôi qua hành động của cậu ta đã dừng sững lại, thân thể mấp mé trên khung ghế, tựa như muốn ngồi lại giống không định ngồi.
Hai mắt cậu ta trợn tròn như muốn nứt ra, biểu cảm trên gương mặt đã xuất hiện vết rách, có thứ gì đó trong đầu cậu ta đã sụp đổ.
Hoàng An Xung duy trì tư thế này nhìn về phía Thịnh Uyên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai người đối mặt với nhau, cảm xúc trong đôi mắt loại hoàn toàn khác biệt.
Mí mắt Hoàng An Xung run rẩy, hàm răng cắn chặt, quai hàm mỏi nhừ, từng lỗ chân lông trên người đều dựng đứng kêu gào, chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay Thịnh Uyên.
Dường như cậu ta đang phải ngồi ở trong một thang máy lên tới giữa không trung lại bỗng đột ngột rơi xuống, sự kích động quá lớn khiến cho đầu óc của cậu ta bắt đầu trở nên choáng váng, cổ họng nổi lên cơn buồn nôn muốn nôn hết mọi thứ ra ngoài,
Thịnh Uyên thu hết mọi biểu hiện của cậu ta vào trong đáy mắt, lúc này dường như cậu đã trở thành chúa tể của thế giới trong lòng Hoàng An Xung, nắm giữ vận mệnh của cậu ta vậy.
Hoàn toàn sụp đổ hay có thể xây dựng lại tất cả đều chờ vào suy nghĩ trong chớp mắt này của cậu.
Hai con mắt của Hoàng An Xung trợn to, cho dù tố chất tâm lý của cậu ta có tốt đến đâu thì cũng chẳng thể nào làm nên chuyện bởi vì bầu trời của cậu ta đã sắp sụp đổ rồi.
Có thể xuất hiện ở trong trại huấn luyện mùa đông này và tranh giành được suất tuyển thẳng vào trường đại học Thanh Bắc đã chẳng phải một chuyện dễ dàng.
Cậu ta vùi đầu học hành hết ngày dài lại đến đêm thâu, vừa phải chịu đựng sự buồn tẻ không thú vị đọc sách bên bàn học lại vừa phải cắn răng vượt qua áp lực để học thuộc lòng.
Trong những khoảng thời gian học tập với cường độ cao thoáng nhìn qua thấy người khác đã vượt trước mình thế nhưng nội tâm chưa từng có khoảnh khắc nhụt chí, chỉ có thể nuốt khổ vào trong bụng liều mạng chạy đuổi theo.
Người khác có thể tại sao mình lại không thể, lời thôi miên tra tấn này lặp đi lặp lại trong đầu, không ngừng đầu độc bản thân.
Học tập đâu phải chuyện nhẹ nhõm thậm chí đôi khi chỉ gặp phải một bài toán không tìm ra mạch suy luận đã có thể khiến mình vội vã đau đầu toát mồ hôi.
Hoàng An Xung đi một quãng đường rất xa, vất bỏ tất cả những khó khăn vất vả mình gặp phải ra phía sau gáy chính vì một kết quả, hoặc nói khác đi tất cả chỉ vì một khoảnh khắc có được kết quả này.
Sau khi có kết quả, mục tiêu mới sẽ được mở ra, lại một chu kỳ nữa tiếp tục bắt đầu, vòng đi vòng lại.
Có thể thi đỗ cuộc thi lần này phải bỏ ra bao nhiêu gian khổ lòng Hoàng An Xung biết rõ, cậu ta đã phải vùi đầu khổ học cả ngày lẫn đêm, Thịnh Uyên cũng rõ.
Cậu biết việc học tập vất vả chua xót chẳng dễ dàng, cậu biết kiên cường cố gắng không phải chỉ là một lời nói quyết chí tiến lên nhẹ nhàng thoải mái, trăm cay nghìn đắng khó khăn vất vả, liệu có biết bao nhiêu con người có thể cắn răng kiên trì? Cậu rõ chuyện đó mà cũng chính vì cậu quá rõ ràng nên ngày hôm qua cậu mới cho Hoàng An Xung thêm cơ hội lựa chọn.
Hoặc là tới xin lỗi Dụ Tả Kim, hoặc là tự làm tự chịu.
Làm người nên để cho người khác đường lui, cậu cũng chẳng có niềm vui sướng ác độc nào khi ép người ta tới chân con ngõ cụt.
Nhưng hết lần này đến lần khác Hoàng An Xung chẳng cần nó.
Hoàng An Xung nói cuộc đời cậu ta sẽ do chính cậu ta lựa chọn, không một ai có quyền đưa ra sự lựa chọn thay.
Nhưng hôm qua Thịnh Uyên đã cho cậu ta cơ hội.
Hoàng An Xung hoảng sợ nhìn điện thoại di động trong tay Thịnh Uyên, đôi môi run rẩy.
Cậu ta không biết Thịnh Uyên đã ghi âm được những gì, ghi âm bao nhiêu nhưng một khi đoạn ghi âm này được phát ra thì chắc chắn cậu ta sẽ toi đời, nỗ lực toàn bộ thời học sinh của cậu ta đã chẳng còn lại chút gì nữa.
Thậm chí...!cậu ta không dám nghĩ hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào, với thời đại tốc độ thông tin nhanh chóng như hiện nay thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ bị người người đồn đại.
Cậu ta nhìn Thịnh Uyên, ánh mắt hoảng hốt dâng đầy lời cầu khẩn, đôi môi mấp máy nói với cậu rằng.
"Xin cậu".
"Xin cậu hãy bỏ qua cho tôi".
Cuộc đời của cậu ta sẽ chấm dứt.
Nhưng còn cuộc đời của Dụ Tả Kim, tính cách của hắn, cách đối xử với những người khác của hắn, con người lễ phép yên tĩnh ngoan ngoãn và cuộc sống sinh hoạt thời cấp hai của hắn đã hoàn toàn bị Hoàng An Xung phá hủy.
Hắn biến thành một con người bạo lực không biết khống chế cảm xúc, không biết lúc nào sẽ lên cơn điên đập phá đồ đạc thậm chí đôi khi còn đi tấn công người khác, nhổ tận gốc dây thần kinh lý trí, cho dù đó chẳng phải bản tính của hắn nhưng lại khiến hắn cảm nhận được niềm vui sướng quái đản.
Hoàng An Xung đã đem một Dụ Tả Kim vốn có khiếm khuyết về mặt sinh lý hóa thành một bệnh nhân tâm thần không thể nào níu giữ được lý trí, gia đình và cuộc sống sinh hoạt không ngừng chèn chặt khiến cho hắn đau đớn không thôi.
Thịnh Uyên không hiểu được bệnh tật của Dụ Tả Kim nhưng cậu có thể cảm nhận được trong cơ thể cao lớn cường tráng đó luôn có một cậu trai dịu dàng hết mực.
Hoàng An Xung chật vật cầu xin cậu.
"Cầu xin cậu".
Một lần lại một lần.
Cầu xin cậu bỏ qua cho cậu ta.
Nhưng Thịnh Uyên không tiếp tục nhìn cậu ta nữa, nhấn xuống phím mở đoạn ghi âm.
[Dụ Tả Kim đã từng bị cậu bắt nạt như thế nào?]
Ong-----
Tiếng vang dài xẹt qua tai, xuyên qua cả não bộ.
Hai mắt Hoàng An Xung mở to quá độ, tất cả mọi thứ xung quanh đều như đã tách rời khỏi cậu ta, vứt bỏ cậu ta ở nơi vạn vật không hề tồn tại.
Đầu óc cậu ta lúc này giống như bánh răng bị rỉ sét, không thể nào vận chuyển thậm chí cũng không thể nghĩ ra phương pháp đối phó.
Rõ ràng mọi chuyện đều có dấu vết để tìm ra khởi nguồn nhưng vẫn cứ mang đến sự đột ngột như vậy.
Các học sinh và giáo viên trong hội trường đều ngẩn ngơ không hiểu được tình huống.
Mà giây tiếp theo, tiếng cười nhạo giễu cợt của Hoàng An Xung đã vang ra từ điện thoại di động.
[Cũng chẳng bắt nạt như thế nào cả, mày để tao nghĩ lại xem đã nào].
[Chuyện quá nhiều nhớ không nổi].
Trong chớp mắt, Hoàng An Xung đã biến thành trung tâm sự chú ý của tất cả mọi người.
Không...
Tay chân cậu ta run rẩy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đã thay đổi, đây là ánh mắt cậu ta chưa từng phải nhận, là ánh mắt bất ngờ chán ghét ghê tởm, có cả những ánh mắt hoảng hốt không thể tin đang không ngừng tấn công về phía cậu ta.
Từng đôi mắt đó như đang nói: "Không ngờ cậu lại có thể làm ra chuyện như vậy".
Não bộ Hoàng An Xung chết lặng, con ngươi run rẩy.
Không...!không phải....
"Không phải thế!" Hoàng An Xung gào to, đột ngột bật ra khỏi chỗ ngồi lao về phía Thịnh Uyên.
Đôi chân bàn tay cậu ta run run, ngã nhào xuống bậc thang rồi vội vàng vừa lăn vừa bò tới sân khấu nơi Thịnh Uyên đang đứng.
Ngay khoảnh khắc cậu ta xông lên sân khấu thì cả hội trường đã trở nên hỗn loạn.
"Ôi đệt, không ngờ cậu ta lại là một kẻ bạo lực học đường".
"Bình thường tôi thấy cậu ta rất tốt bụng, hóa ra sau lưng lại là một đứa thối nát như vậy".
"Mẹ kiếp, đời này tôi hận nhất chuyện bạo lực học đường! Hoàng An Xung, cậu cút đi!"
"Tại sao người như cậu ta có thể nhận được suất tuyển thắng chứ! Hủy thành tích đi!"
"Hủy thành tích!"
"Hủy thành tích!"
Các học sinh trong hội trường đồng thanh gào to, từng tiếng từng tiếng nói khác nhau cùng xếp chồng chất chính là sự phẫn nộ đang đòi trừng phạt Hoàng An Xung.
Cậu ta đã biến trở thành mục tiêu bị công kích.
Hoàng An Xung còn đang muốn leo lên sân khấu thì thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng đã cản bước chân.
Thầy giận dữ không kiềm chế được: "Hoàng An Xung! Chuyện gì thế này?"
Mấy giáo viên khác cũng xông tới, Hoàng An Xung đã bị kích động mất đi lý trí, điên cuồng chửi bới Thịnh Uyên, cuối cùng gào khóc thành tiếng.
Cậu ta kêu khóc chửi bới, ra sức chỉ trích Thịnh Uyên hết câu này đến câu khác.
"Lúc này mày đang vui sướng lắm nhỉ! Mày có biết để đạt kết quả hôm nay tao đã phải cố gắng thế nào không?! Mày có biết tao đi được đến bước đường này khó khăn thế nào không?!"
"Phá hủy thứ người khác nỗ lực trân trọng chắc hẳn mày hạnh phúc lắm nhỉ? Mày vui vẻ sung sướng lắm nhỉ!!"
"Thịnh Uyên, cuộc đời của tao! Cuộc đời của tao đã bị mày hủy hoại!!"
"Tất cả đã bị mày hủy hoại!"
Hoàng An Xung khàn giọng kiệt sức, cuống họng như cái giẻ rách đã bị xé nát nhừ.
Thịnh Uyên đứng trên sân khấu nhìn xuống, tâm trạng chẳng có một chút nào dao động.
Vui sướng thoải mái phẫn nộ đều không có.
Đáy lòng cậu bình tĩnh giống như một trang giấy trắng, chẳng thể nào vui vẻ cũng chẳng thể nào giận dữ.
Hoàng An Xung tự tạo nghiệp thì không thể sống yên nhưng quãng đường gian truân của cậu ta là sự thật, Thịnh Uyên đã một tay hủy diệt đi hy vọng của người khác...
Cậu dời ánh mắt khỏi gương mặt Hoàng An Xung.
Cậu đã từng nói rồi, cậu cho cậu ta cơ hội, tại sao cậu ta không chịu nắm chặt?
Những nỗ lực của Hoàng An Xung không thể bù đắp cho sai lầm trước đó cậu ta đã phạm phải.
Hết thảy hậu quả chốn này đều do cậu ta đáng đời.
Thịnh Uyên không hề dao động vì đây là cái giá Hoàng An Xung nên nhận được.
Ghi âm dừng ở chỗ Dụ Tả Kim đã có một người yêu rất tốt, là người mà Hoàng An Xung cả đời này sẽ không thể với tới được.
Hội trường hoàn toàn biến hóa thành một cái chợ bán đồ ăn, một phần giáo viên chia ra giải tán học sinh rời khỏi, để lại thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng, Đầu Sắt và các vị lãnh đạo đơn vị tổ chức cuộc thi.
Hoàng An Xung vẫn gào to không ngừng nghỉ, ánh mắt cậu ta cực đáng sợ, chỉ hận không thể giết chết Thịnh Uyên.
"Thịnh Uyên, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng quá khó thở, nắm tay kéo cậu ta ra: "Hoàng An Xung, em định làm gì hả! Em muốn làm gì?"
"Đoạn ghi âm trong điện thoại là thế nào? Chuyện trước kia em bắt nạt bạn học rồi đổi trắng thay đen có thật không?"
Thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng nhìn Hoàng An Xung, hận không thể vả cho cậu ta hai cái.
Đoạn ghi âm trong điện thoại vẫn còn vọng ở bên tai, thầy không hiểu một đứa trẻ mới có mười sáu mười bảy tuổi sao lại ác đến chừng đó, ngay thời còn đang học trung học cơ sở đã bắt đầu bắt nạt, rốt cuộc những người bố những người mẹ như thế nào mới có thể nuôi dạy con cái thành thế này?
Bản chất con người thầy chủ nhiệm giáo dục tư thục Thường Đằng giống với Đầu Sắt, thầy luôn một lòng muốn tốt cho học sinh.
Tuy bề ngoài các thầy tỏ ra mình không thấu hiểu tâm tình nhưng luôn một mực chăm lo bảo vệ.
Mới nửa tháng trước thầy còn tìm mọi lý lẽ tranh cãi về chuyện đánh nhau giữa hai cậu thiếu niên, hiện giờ thầy vô cùng thất vọng với Hoàng An Xung, một tấm chân tình của thầy đã vứt cho chó ăn mất.
Các lãnh đạo của cuộc thi không thể nào không biết đến mức độ nghiêm trọng của chuyện bạo lực học đường, theo thống kê họ nhận được, gần như không có một trường học nào không tồn tại tình trạng này.
Bạo lực học đường đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự trưởng thành của thanh thiếu niên, có những người đã trưởng thành vẫn chẳng thể thoát khỏi bóng ma của bạo lực, thậm chí không ít học sinh xuất hiện dấu hiệu trầm cảm và tự tử, người bị chứng bệnh tâm thần cũng chiếm một con số khá lớn.
Giảng viên đại học Thanh Bắc càng thẳng thắn hơn: "Trường chúng tôi không thể nhận một học sinh như vậy".
Hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng Hoàng An Xung đã hoàn toàn sụp đổ, cậu ta kêu khóc ầm hội trường, tiếng vọng lọt đến tai, Thịnh Uyên đứng cách một đám đông nhìn về phía đó.
Lời nói "Thịnh Uyên, mày chẳng qua cũng chỉ có thế" hôm trước đã biến thành trò cười.
Hoàng An Xung vẫn tưởng rằng mình giành được chiến thắng.
Cậu ta chơi một ván cờ cùng Thịnh Uyên, cậu ta nắm hết thế trận, ăn tướng của đối phương.
Nhưng mọi thứ đã đảo ngược.
Thịnh Uyên lần nữa học theo dáng vẻ cậu ta, sử dụng khẩu hình im ắng nói với cậu ta rằng:
"Xin lỗi nhé, phản tướng lần này là một quân cờ bên cậu".
Hoàng An Xung đã bị tước đoạt suất tuyển thẳng, thay thế chỗ trống này ắt hẳn là bạn học đứng thứ tư.
Đứa con trời chọn, thế giới chỉ còn có một cậu bạn xếp hạng tư này điên cuồng vui mừng.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, các bạn học đều đã có thể rời khỏi trại huấn luyện mùa đông.
Ngày hôm nay vừa hay là ngày thứ bảy, học sinh khối 12 khó lắm mới kiếm được một kỳ hiếm hoi mà bởi vì trò cười náo loạn của Hoàng An Xung nên họ được rời khỏi trại huấn luyện mùa đông sớm hơn dự định.
Ai nấy đua nhau ra khỏi hội trường lập tức quay về ký túc lấy vali hành lý chuẩn bị trở về nhà.
Lúc rời đi cùng thầy chủ nhiệm giáo dục, Thịnh Uyên thoáng quay đầu liếc mắt qua chỗ Hoàng An Xung.
Ánh mắt kia oán hận cậu vô cùng nhưng chẳng có thể gây ra được chuyện gì lợi hại, Thịnh Uyên làm bộ như chưa từng nhìn thấy.
Chẳng bao lâu sau, chuyện khôi hài trong hội trường trại huấn luyện mùa đông đã nhanh chóng xuất hiện khắp các diễn đàn, diễn đàn trường tư thục Thường Đằng càng thêm cuồng loạn.
[Sốc! Trước đó Dụ Tả Kim đánh người điên cuồng trong trường như vậy bởi vì từng bị bạo lực học đường!]
[Mẹ ơi! Hoàng An Xung này dám bắt nạt cả Dụ Tả Kim cơ á?]
[Nghe kể bắt nạt từ thời cấp hai cơ, ông trời ơi!]
[Mẹ nó chứ, loại người chẳng bằng heo chó, chẳng trách Thịnh Uyên đánh nó! PS: Thịnh Uyên là thiếu niên bất lương mà sao chính nghĩa quá vậy, đã học giỏi còn biết hướng thiện diệt ác.]
[Thiếu niên bất lương là thiếu niên bất lương, bắt nạt là bắt nạt.
Bình thường thiếu niên bất lương đánh nhau chỉ hạ chiến thư thôi, có đám chó má mới thích chơi trò đánh lén.]
[Lần trước tôi còn nói giúp Hoàng An Xung cơ, hiện tại tốt rồi, trong ngoài đều không phải dạng người, Hoàng An Xung kia, cậu còn định phát biểu lời gì nữa không vậy?]
[Trên đời này tôi ghê tởm nhất chuyện bạo lực học đường, tất cả đám bắt nạt đều die hết đi!]
[Bạo lực học đường cút khỏi Trái Đất! Đám bắt nạt bạn học mau cút khỏi Trái Đất!]
[Sống chỉ tổ lãng phí không khí!]
[Ấy, nhưng Dụ Tả Kim cũng có đối tượng rồi cơ à?]
[Mẹ ơi, rốt cuộc là đứa nào dám yêu đương với nó thế?]
[Không phải đã nghe hết rồi hả? Người dáng chuẩn vóc đẹp học giỏi nhân phẩm tốt...]
[Tầm mắt Thịnh Uyên cao lắm đấy nhá, đối tượng có thể khiến cậu ấy đánh giá đến tầm đấy thì thằng oắt Dụ Tả Kim kia à, cậu có phúc lắm đó nha].
[Đám nội gián trung học số 1 đi ra đây kể tí xem nào].
[Xin lỗi! Nhưng tôi muốn ngắm đối tượng của Dụ Tả Kim quá!]
[+1, xin lỗi, cho tụi này ngắm đối tượng của Dụ Tả Kim với nào].
Học sinh trung học phổ thông số 1:???
Bên cạnh Dụ Tả Kim không có một cái bóng của con gái, đối tượng chui chỗ nào ra?
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Mình là nhà gái đó.
(nói đùa thôi).