Thật Nỗ Lực vừa dứt lời, một người một thống im lặng nhìn Dụ Tả Kim ở dưới sàn.
Thật Nỗ Lực hòa hoãn tình hình trước.
[Hệ thống: Ký chủ, cậu đừng sốc quá].
[Hệ thống: Cậu ta là thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương thì sao có thể là loại người tốt đẹp cho được].
Thịnh Uyên:...
Cảm ơn cậu nhé hệ thống nhỏ, không có cậu thì tôi sẽ mơ mơ màng màng bị lừa, cả đời này cũng không hiểu được.
Nhưng khí thế của Thịnh Uyên vẫn không giảm, hiện giờ mà tắt cơn giận thì quá mất mặt, nỗi xấu hổ trong lòng mới được khơi dậy chưa có nổi câu trả lời thích đáng, Thịnh Uyên xách cổ áo Dụ Tả Kim đang nằm trên mặt đất.
Lúc nãy mặt hắn đã ăn một cú đấm của cậu, gò má hơi đỏ.
Thịnh Uyên không định tiếp tục đánh xuống.
Nhưng cậu sẽ không từ bỏ ý định.
Thịnh Uyên từ trên cao nhìn xuống: "Biết sai chưa?"
Dụ Tả Kim để mặc cho cậu đè hắn xuống đất, không hề phản kháng.
Thật ra hắn chỉ cần khẽ động chân, cơ thể Thịnh Uyên sẽ mất cân bằng ngã quỵ ngay.
Gương mặt Thịnh Uyên đỏ bừng, đôi mắt đẹp đẽ như hận không thể xé xác hắn ra.
Hắn nhìn cậu chằm chằm, cuống họng khàn khàn mang theo âm điệu khó phân biệt.
"Sai rồi".
Sờ cũng đã sờ, ngoan ngoãn nhận lỗi chẳng đáng là gì.
"Cậu cam đoan sẽ không có lần sau đi, nói!"
Dụ Tả Kim đối mặt với Thịnh Uyên, con mắt đen đặc mang theo chân thành.
"Trại huấn luyện mùa đông có gì vậy?"
Thịnh Uyên:...
Thằng oắt, ít đánh trống lảng với tôi thôi.
Cuối cùng dưới sự tra tấn về ngôn từ của Thịnh Uyên, Dụ Tả Kim mới miệng bằng lòng tâm chẳng nhớ đưa ra lời hứa không có lần sau.
Thịnh Uyên nằm trở lại giường của mình, liếc mắt cảnh cáo Dụ Tả Kim: "Trung thực nằm trên giường cậu đi, cậu mà tới đây tôi sẽ đạp cậu thêm một cú".
Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng.
Thịnh Uyên thắt chặt dải rút quần đồng phục thể thao, cho dù lão Thiên Vương có tới mượn quần cậu thì cũng phải theo đường cũ mà về.
Dụ Tả Kim không nói gì thêm, buồn bực nằm lên giường, trên người tản ra hơi thở ngoan ngoãn thành thật.
Nhưng ngoan ngoãn thành thật không hề phù hợp với ngoại hình và khí chất của hắn nên càng làm cho người ta có cảm giác hắn đang giả vờ giả vịt.
"Trại huấn luyện mùa đông có gì vậy?"
Thịnh Uyên mở mắt ra, sắc mặt hơi bất ngờ.
Lúc nãy khi hai người họ tranh chấp Dụ Tả Kim đã hỏi câu đó, Thịnh Uyên còn tưởng rằng hắn đang đánh trống lảng, không ngờ đối phương thực sự rất quan tâm đến trại huấn luyện mùa đông.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đã nói đại khái tình huống cho cậu biết.
"Cũng không có gì, chỉ là một cuộc thi khép kín khá quan trọng thôi, không khác gì cậu ở trong ký túc xá, nửa tháng nữa tôi sẽ về".
Cuộc thi trong trại huấn luyện mùa đông không cần học sinh nộp bất cứ lệ phí gì ngoài lệ phí đăng ký, toàn bộ chuyện ăn ở được bao trọn, lúc không thi cử thì chỉ đơn giản là các học sinh của trường khác nhau giao lưu kiến thức và chung sống hòa bình.
Trong trại huấn luyện cũng có siêu thị, muốn mua đồ ăn vặt, vật dụng hàng ngày hay văn phòng phẩm đều có thể.
Nếu như học sinh muốn mua món đồ đặc biệt nào đó không có trong trại huấn luyện cũng có thể nói với giáo viên để nhờ giáo viên ra bên ngoài mua giúp.
Đối những vật dụng đồ dùng cần nhờ giáo viên đi mua ở bên ngoài thì học sinh phải tự bỏ tiền để mua bởi vì chúng không nằm trong phạm vi miễn phí của trại huấn luyện mùa đông.
"Lúc nào đi?"
"8h sáng ngày kia ngồi xe bus ở cổng trường mình đi đến đó".
Thịnh Uyên dứt lời không lâu đã ngủ say.
Nửa tháng, hai tuần lễ, đối với bạn học Dụ mà nói, khoảng thời gian đó nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn.
Hắn nhìn Thịnh Uyên đang nằm ngủ trên giường, nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, cầm điện thoại đi tới bên người cậu, cúi người đưa ống kính tới.
Trong màn ảnh, thiếu niên lười biếng ngủ say, hàng mi như lông vũ đen nhánh buông xuống, miệng hơi mím.
Thịnh Uyên có một thói quen khi đi ngủ, đó là giơ cánh tay đặt lên bên cạnh gối đầu.
Hình ảnh chụp lại, Dụ Tả Kim cong môi mỉm cười, cất điện thoại di động đi.
Nghỉ trưa kết thúc, Dụ Tả Kim quay trở về lớp học, vừa đi vào đã trông thấy người ngồi bên cạnh mình đang đau lòng khóc thút thít.
Cậu bạn cố hít từng hơi giống như không thể thở nổi, vô cùng khổ sở.
Bạn học cùng lớp ngồi bên cạnh vỗ về an ủi cậu ta.
"Đừng khóc nữa, cậu chỉ mất đi một người không yêu mình thôi mà, có gì đáng đau lòng đâu.
Người tổn thất phải là cô bạn đó mới đúng, cô nàng đã mất đi một người yêu mình rồi".
Lớp trưởng hít nước mũi, ngẩng đầu: "Lời khuyên của cậu khác người quá đấy".
Bạn cùng lớp:...
Ồ, thế thì cậu cứ khóc đến chết tiếp đi.
Lớp trưởng tiếp tục đau lòng khóc lóc, cảm thấy bầu trời đã sụp đổ, không thể nghi ngờ đây chính là một sự đả kích lớn hủy diệt cậu ta, một đám bạn tốt trong lớp đi đến bên hỏi.
"Lớp trưởng, sao thế, khóc đau lòng quá vậy?"
Lớp trưởng không nói nên lời, bạn học bên cạnh đáp hộ: "Bạn gái yêu xa của cậu ta nói lời chia tay rồi".
"Lớp trưởng có bạn gái á!"
Lớp trưởng ngửa đầu gào to: "Bây giờ không còn nữa!"
Không còn! Không còn! Không còn nữa!
"Cậu đừng đau lòng quá, khoảng cách xa xôi thường khiến tình cảm phai nhạt".
Dụ Tả Kim nhìn tờ đề trên bàn, hai mắt chăm chú nhưng đề không vào đầu.
Mấy người bạn tốt trong lớp của lớp trưởng chỉ chiêu cho cậu ta.
"Với những trường hợp yêu xa thế này thì mỗi lần chia tay cậu phải biểu hiện thêm một chút, tặng cho bạn ấy ít đồ, tốt nhất là những món đồ bạn ấy phải dùng lâu dài và giúp đỡ được cuộc sống của bạn ấy.
Như thế mỗi lần bạn ấy nhìn thấy nó đều có thể nhớ tới cậu, nhớ tới những điểm tốt của cậu".
Nước mắt lớp trưởng ngừng rơi: "Đúng nha, đó đúng là một cách tốt".
Bạn học bên cạnh cắm đao: "Nhưng cậu có lần sau nữa đâu".
Lớp trưởng:...
Cậu là ma quỷ sao?
Thời gian chia tay nhanh chóng tới nơi.
Sáng sớm Thịnh Uyên rời giường, bên cửa phòng đã đặt sẵn vali hành lý tối hôm qua cậu thu dọn xong.
Quần áo phải sử dụng trong nửa tháng, đồ dùng vệ sinh cá nhân và khăn mặt, đêm qua sau khi kiểm tra lại đã không còn thấy thiếu món đồ gì.
Cậu kéo vali bước ra khỏi phòng, trông thấy Thịnh Thành Công xách một túi đồ ăn tới.
Một túi bánh nướng lớn.
Thịnh Uyên: "Gì thế bố?"
Thịnh Thành Công: "Con cầm đi ăn đi, không thì những ngày tới con ăn cái gì?"
Cậu chỉ đi thi chứ có phải ra trận xa đâu, Thịnh Uyên cầm một cái nhét vào miệng coi như cho qua chuyện.
"Không cần nữa đâu bố, bên kia có bao cơm".
"Chỗ bánh này do bố con thức đêm làm đấy".
"Bố".
"Sao vậy?"
"Đêm qua con thấy chú đầu bếp trong tiệm làm bánh rồi".
Thịnh Thành Công:...
Đáng ghét, chú đang định diễn chút tình cảnh bố con bịn rịn lưu luyến chia tay.
Phùng Quyên đi tới tiễn con trai: "Còn quên gì không?"
"Không ạ".
"Sang bên đó nhớ phải ăn uống đầy đủ, đi ngủ đúng giờ nhé".
"Vâng".
Thịnh Uyên chào tạm biệt Phùng Quyên đi ra cửa, cậu mang theo vali không tiện đi lại nên bắt taxi chạy tới trường.
Lúc đến nơi thời gian vẫn còn sớm, xe bus chưa tới, thầy chủ nhiệm giáo dục và Quách Cương cũng không thấy đâu.
Bây giờ đang là thời gian tự học sớm, các học sinh đều ở trong phòng học nhưng bên cổng trường lại xuất hiện một bóng người.
Dụ Tả Kim.
Thịnh Uyên kéo vali đi qua, không cần hỏi cũng biết hắn đang chờ cậu.
Mặc dù ánh nắng đang phủ đầy cổng trường thì buổi sáng mùa đông cũng không ấm áp.
"Chờ bao lâu rồi?"
Dụ Tả Kim không trả lời mà kéo Thịnh Uyên sang bên cạnh mình.
Cơn gió thổi ào tới mặt lập tức biến mất, không còn cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương.
Dụ Tả Kim chắn bên phải của cậu, gió thổi tung những lọn tóc đen trước trán hắn, ngón tay Thịnh Uyên vô thức cuộn tròn.
Hai người cùng im lặng, Thịnh Uyên đang định nói lời nào đó để phá tan bầu không khí kỳ quặc này thì đối phương lại mở miệng ra trước.
"Sau khi cậu trở về cậu còn yêu tôi nữa không?"
Thịnh Uyên:...!Gì cơ?
Lần gần nhất lời thoại này xuất hiện là lần Thịnh Uyên nghe thấy nó từ trong bộ phim truyền hình máu chó lúc tám giờ tối từ tận thời học tiểu học.
Thịnh Uyên: "Cậu học được nó từ đâu vậy?"
Dụ Tả Kim không đáp lời, chỉ một mực chờ câu trả lời của cậu.
Thịnh Uyên đột nhiên cảm thấy sự ấu trĩ của hắn hơi buồn cười, câu hỏi một đằng cậu lại trả lời một nẻo: "Vậy tôi còn phải suy nghĩ thêm chút nữa đã".
Quả nhiên, dùng mắt thường cũng trông thấy được Dụ Tả Kim đột ngột căng thẳng hẳn.
"Cậu định thích ai khác sao?" Giọng nói của hắn giống như chỉ hận không thể xé nát người khác.
Thịnh Uyên giả bộ suy nghĩ: "Khó nói lắm".
Dụ Tả Kim liều lĩnh nắm lấy tay Thịnh Uyên: "Cậu không được thích người khác".
Thịnh Uyên: "Tại sao?"
Dụ Tả Kim buồn bực không nói lời nào bởi vì hắn không thể tìm được lý do.
Thịnh Uyên nhìn hắn nở nụ cười, hai mắt cậu thiếu niên cong cong, cả người đón ánh nắng xán lạn rực rỡ: "Được rồi, không trêu cậu nữa, sẽ không đâu".
Dụ Tả Kim nhìn Thịnh Uyên, rõ ràng lòng chẳng tin.
Thịnh Uyên ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng: "Tình yêu của anh đây luôn trong sáng, không có chuyện hai lòng".
Dụ Tả Kim: "Vậy cậu hôn tôi một cái đi."
Thịnh Uyên:...
Này thằng nhóc, cậu đang nhân lúc cháy nhà mà xông vào hôi của đúng không?
"Không được, có người."
Nhưng khi nhìn lại bốn phía, ngoại trừ chú chim trên cột điện ra thì đừng nói người đến con sâu cũng chẳng có.
Dụ Tả Kim: Nhìn chằm chằm...
Thịnh Uyên:...
Dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, Thịnh Uyên nhẹ nhàng chạm vào má Dụ Tả Kim.
Rõ ràng cái thơm này đã đủ để hắn vui lòng, Dụ Tả Kim siết chặt tay Thịnh Uyên, khóe miệng cầm lòng không được khẽ cong cong.
Ngoại trừ trước mặt Thịnh Uyên, hắn chưa bao giờ cười như vậy với người khác.
"Tôi sẽ nhớ cậu".
Gương mặt hắn mang theo ngây thơ không phù hợp với khí chất và ngoại hình.
Thịnh Uyên cũng hơi đỏ mặt, rời mắt đi: "Biết rồi".
Không bao lâu sau, từ con đường không thấy được điểm cuối xuất hiện một chiếc xe bus hai tầng đang từ xa tiến lại.
Thầy chủ nhiệm giáo dục cũng mang theo Quách Cương đến cổng trường tụ họp với Thịnh Uyên.
Lúc trông thấy Dụ Tả Kim, thầy chủ nhiệm giáo dục hỏi: "Nhóc con, sao em lại ở chỗ này?"
Còn chưa đợi hắn trả lời, thầy đã nói tiếp: "Đưa tiễn?"
"Vâng".
Câu trả lời chỉ có một âm tiết.
Thầy chủ nhiệm giáo dục hiểu rõ: "Được rồi, thầy biết rồi, đừng nhớ thương thầy quá, hơn nửa tháng thầy sẽ về thôi."
Ba cậu thiếu niên:...
Lúc Thịnh Uyên xách vali đi lên xe bus cậu còn quay đầu nhìn Dụ Tả Kim một cái.
Đối phương đứng im tại chỗ không nhúc nhích cũng đang nhìn cậu.
Đến tận khi xe bus hoàn toàn biến mất, bóng dáng ở cổng trường mới rời đi.
Thịnh Uyên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ bên phải, từ nơi này đến trại huấn luyện mùa đông cần tới ba tiếng đồng hồ, cậu dự định nhân lúc đó ngủ một giấc.
[Hệ thống: Có cái gì thòi ra từ túi áo cậu kìa].
Thịnh Uyên cúi đầu xuống xem, trông thấy một xấp giấy đỏ rực, lấy ra ngoài thì mới phát hiện đây là một xấp tiền trăm tệ.
[Hệ thống: Nhà cậu cho tiền?]
Không có.
Lúc Thịnh Uyên ra cửa túi áo vẫn trống không, tất cả đồ có giá trị đều nhét trong vali.
Cậu chỉ cầm mấy trăm đồng lẻ từ nhà đi để tiêu vặt nhưng số tiền trong tay xấp xỉ hai ngàn.
Là...!Dụ Tả Kim nhân lúc cậu không chú ý nhét vào trong.
[Hệ thống: Chắc cậu ta sợ cậu đến trại huấn luyện không có tiền để tiêu đấy].
Thịnh Uyên nhìn số tiền trong tay, đáy lòng như mặt hồ phẳng lặng bắt đầu gợn sóng.
Ba tiếng sau, xe bus đi tới trại huấn luyện mùa đông.
Thầy chủ nhiệm giáo dục dẫn Thịnh Uyên và Quách Cương xuống xe.
Chiếc xe này là xe bus đón học sinh các trường công lập, học sinh trường tư thục có xe đưa đón riêng nên đã tới sớm hơn họ một tiếng đồng hồ.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đưa hai học sinh tới ký túc xá, "Phòng trong ký túc sắp xếp ngẫu nhiên, hai đứa phải sống hòa thuận với các bạn khác đấy nhé".
Thịnh Uyên nhận chìa khóa, xách vali đi vào trong ký túc.
Số phòng được gắn trên chìa khóa: 209.
Thịnh Uyên đẩy cửa ra, trong phòng đã có người tới.
Phòng ngủ chung cho hai người, đối phương đương nhiên cũng là học sinh nam.
Người ở trong phòng không quá cao, khoảng tầm 1m75, đeo kính, híp mắt, cười lên rất thân thiện.
Lúc trông thấy Thịnh Uyên tới, cậu ta nhiệt tình tới xách hành lý hộ cậu: "Xin chào, cậu đến từ trường nào vậy?"
"Xin chào".
Thịnh Uyên lễ phép trả lời: "Trung học phổ thông số 1, còn cậu?"
"Tôi tới từ tư thục Thường Đằng, cậu tên là gì?"
"Thịnh Uyên".
"Tên của tôi là Hoàng An Xung"..