"Hô ba tiếng."
"Hô gì cơ?"
Đối mặt với yêu cầu vô lý như thế, nước mắt của Cầm Vũ Huyền nhất thời phanh gấp ngừng hẳn.
Con ngõ nhỏ vốn đã mờ mờ tối, người đi đến đứng ngược ánh sáng, trông qua dáng dấp một mảng đen kịt.
Bóng dáng hắn như bóng ma tới từ Địa Ngục vô cùng dọa người, cô bé không thể nhìn thấy những ngũ quan khác, chỉ trông được một đôi mắt lóe ra ánh sáng đỏ hồng đáng sợ.
Âm điệu khàn khàn quỷ dị giống như con quạ đen kịt đang đứng trên cành cây khô trước cổng vào của tòa thành ma quái, phối hợp với cảnh vật xung quanh, buff chồng buff kinh dị tràn đầy.
Vô cùng khủng bố.
Cầm Vũ Huyền sợ tới mức người run rẩy, giọng nói cô bé mang theo dư âm nghẹn ngào của trận khóc ban nãy, sợ hãi mở miệng hô.
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên".
Người mới xách cô bé dậy không hài lòng.
"Không nghe thấy".
Cầm Vũ Huyền:?
Cô bé ho khan một tiếng, ho tất cả những thút thít nghẹn ngào ban nãy còn kẹt trong cổ họng ra ngoài.
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên!"
"Lớn hơn chút".
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên!"
"Khỏe hơn".
"Cậu! Là bạn gái! Của Thịnh Uyên!!!!!!"
Tiếng hô hào như âm thanh phải tập luyện trong đợt huấn luyện quân sự dã man, Cầm Vũ Huyền không khóc, cô bé chỉ sụt sịt mũi, cô bé cảm thấy hơi khát rồi.
Dụ Tả Kim buông cô bé ra.
Cầm Vũ Huyền giẫm giẫm chân xuống mặt đất, xác định mình đã hạ cánh an toàn, không còn cảm thấy nơm nớp lo sợ nữa.
Cô bé tưởng rằng mình làm đối phương hài lòng rồi, cô bé có thể rời đi.
Nhưng một giây sau, âm thanh như bão cát ùa đến thỏ thẻ tựa ác ma.
"Dùng âm lượng ban nãy hô lại thêm ba lần".
Cầm Vũ Huyền:...
Giọng nữ to rõ thay thế cho bản giao hưởng thét gào trước đó, tấu vang trong con ngõ nhỏ.
Cô bé nho nhỏ mà khí thế nuốt trọn núi sông.
Định luật bảo toàn năng lượng trải qua bao nhiêu suy đoán tính toán đã được người ta chứng minh nó thực sự tồn tại.
Mấy gã bạn nãy đã kêu xong rồi giờ đến lượt cô bé phải kêu cho đủ.
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên!!"
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên!!"
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên!!"
Dụ Tả Kim khoanh tay đứng bên cạnh lắng nghe, cuối cùng còn lên tiếng ngắt câu hộ cô bé.
Cầm Vũ Huyền rụt cổ lại: "Đại ca ơi, em khát nước quá ạ".
Dụ Tả Kim không quan tâm cô bé, chậm rãi ung dung hỏi lại: "Tên gì?"
Cầm Vũ Huyền: "Cầm Vũ Huyền ạ".
"Cậu là bạn gái của Thịnh Uyên?"
Giọng điệu hỏi câu này rõ ràng không đúng lắm.
Cầm Vũ Huyền run lập cập.
Đại ca à, anh đừng căm hận em đến thế.
Đầu cô bé lắc như trống bỏi: "Không phải ạ".
"Vậy đó là ai?"
"Đại ca ạ".
"Hô lên".
"Dạ?"
Dụ Tả Kim liếc nhìn cô bé một cái: "Nói to lên".
Cầm Vũ Huyền đứng thẳng về tư thế chuẩn bị.
"Em không phải bạn gái của Thịnh Uyên! Đại ca mới phải!"
"Em không phải bạn gái của Thịnh Uyên..."
Tiếng thét cuối cùng của Cầm Vũ Huyền đã không còn đủ hơi đủ sức nữa, "Đại ca này, cho em uống miếng nước được không?"
Dụ Tả Kim móc móc trong túi, đưa tới cho đối phương 3 tệ.
Trong túi hắn chỉ còn bằng đó.
Nhưng đã đủ để cô bé đi mua nước.
Dụ Tả Kim không ở lại lâu, ném tiền rồi xoay người rời khỏi.
Cầm Vũ Huyền vội vã đuổi theo vài bước: "Đại ca, cảm ơn anh".
Mặc dù cô bé đã phải chịu đựng một hồi huấn luyện quân sự hô đến hỏng giọng nhưng đối phương đã thực sự ra tay cứu cô bé.
Trong bóng đêm, Dụ Tả Kim quay đầu.
Cầm Vũ Huyền lập tức đổi giọng: "Bạn gái của Thịnh Uyên! Cảm ơn bạn!"
"Không được kể lại chuyện này".
Cầm Vũ Huyền gật đầu: "Đã hiểu, đã hiểu".
Bạn gái của Thịnh Uyên thật nghĩa hiệp.
Dụ Tả Kim đi chưa bao lâu thì Thịnh Uyên đã đạp xe tới trường trung học phổ thông số 12.
Lúc cậu tới nơi vừa hay bắt gặp cảnh tượng bạn thân của Cầm Vũ Huyền đang kéo chú bảo vệ ra khỏi trường học.
Nghe nói Cầm Vũ Huyền đã bị lôi vào trong con ngõ nhỏ, sắc mặt Thịnh Uyên lập tức trở nên nghiêm túc, ba người vội vàng nhanh chân chạy tới con ngõ nhỏ bên kia.
Nhưng trong con ngõ đen nhánh không có một người nào.
Bạn thân của Cầm Vũ Huyền ngã ngồi trên mặt đất: "Đều tại tớ! Đều tại tớ!"
Nước mắt trào lên đầy hốc mắt.
"Nếu lúc ấy tớ dũng cảm một chút, xông thẳng vào trong thì Cầm Vũ Huyền sẽ không bị đám chúng nó đưa đi mất".
Lúc đầu gặp phải sự kiện bạo lực học đường, Cầm Vũ Huyền đã tìm đến chỗ giáo viên ngay nhưng vì giáo viên không tin, cô bé lại sợ liên lụy đến bạn nên đã tự kéo dài khoảng cách với bạn thân.
Tất cả những cuộc nói chuyện giữa hai người họ mấy ngày nay phần lớn đều ở trên Wechat.
Vì muốn lưu lại chứng cứ cho Cầm Vũ Huyền nên mấy hôm vừa rồi cô bạn thân luôn chụp lén đám người bắt nạt cô bé, chuẩn bị đăng lên diễn đàn.
Nhưng Cầm Vũ Huyền sợ bạn mình bị trả thù nên một mực không cho cô bạn đăng bài, hai cô bé không có chỗ dựa, nếu thật sự bị trả thù thì chẳng ai nói trước được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất gào khóc.
"Bạn ấy là người bạn tốt nhất của tớ!"
"Hai chúng tớ là bạn thân từ bé tới lớn!"
"Thế mà chút dũng cảm xông tới cứu bạn ấy tớ cũng không có".
"Nếu tớ dũng cảm hơn, nếu như tớ dũng cảm hơn một chút..."
Cô gái nhỏ ngồi trên mặt đất khóc thật to, Thịnh Uyên đi đến đỡ cô bạn dậy: "Chúng ta đi tìm bạn ấy thôi."
Dáng vẻ bất cần đời thường xuyên xuất hiện trên người Thịnh Uyên đã biến mất chỉ còn để lại phẫn nộ ngập tràn.
Cô gái nhỏ run run đứng dậy, lau nước mắt đi tìm người với Thịnh Uyên.
Vừa bước được mấy bước, cánh cửa ở cửa hàng bán quà vặt ở bên kia đường đột nhiên được kéo ra, chiếc chuông gió ở cửa leng keng một tiếng.
Cầm Vũ Huyền cầm chai nước bước ra khỏi cửa hàng, cô bé đang trong tình trạng cực khát nước, vội vã mở nắp bình.
Chiếc bình khẽ lắc lư, một cánh tay cô bé nâng chai nước, trình diễn một màn rồng tu nước òng ọc.
Cô bạn nhỏ:...
Chú bảo vệ: "Con gái các cháu hiện giờ uống nước đều hoang dã như thế hả?"
"Không phải đâu ạ, cái đó..."
Cô bạn nhỏ nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào, hết sờ đầu lại che mặt.
Tại sao người uống nước là Cầm Vũ Huyền mà người mất mặt lại là cô bạn vậy?
Bị bắt hô hào nửa ngày, Cầm Vũ Huyền sắp chết khát, cũng may người bạn gái của Thịnh Uyên không bị mất đi chút tình người cuối cùng còn ném lại cho cô bé ba tệ.
Cô bé "Ha" một tiếng đầy sảng khoái, lúc ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp ba người đang đứng bên kia đường.
Cầm Vũ Huyền:...
Hai bên đưa mắt nhìn nhau, không ai nói một câu gì.
Cầm Vũ Huyền hơi xấu hổ nhìn về phía ba người họ, chờ khi đường không còn xe đi lại cô bé mới băng qua.
Mất mặt thì mất mặt nhưng Cầm Vũ Huyền đã không có việc gì nên bạn thân của cô bé vẫn tiến lên ôm cô bé thật chặt.
"Tớ còn tưởng cậu đã bị đám người đó mang đi rồi, tớ sợ chết mất!"
Cầm Vũ Huyền: "Vừa rồi có người đã cứu tớ".
"Ai thế?"
Bạn gái của Thịnh Uyên.
Nhưng cô bé không thể nào nói ra lời như vậy mà đối phương cũng dặn dò cô bé không được nhắc tới.
Mới vừa rồi ở trong con ngõ nhỏ quá tối tăm, Cầm Vũ Huyền chỉ có thể mượn chút ánh trăng mờ ảo trông được phần nào gương mặt của người đến.
Tuy rằng dáng vẻ hơi hung dữ nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một anh chàng đẹp trai có tính cách nóng nảy.
"Một người tốt bụng".
Dụ Tả Kim đang trên đường trở về tiệm thịt nướng hắt hơi một cái.
Hắn còn định trở lại phía sau cửa hàng chờ Thịnh Uyên tới đón hắn.
"Nhưng sau này đám người kia chắc hẳn sẽ không dám tới tìm tớ gây phiền phức nữa đâu".
Cầm Vũ Huyền nhớ lại phong cách ra tay đánh người của Dụ Tả Kim, toàn thân run rẩy nổi da gà.
Cách đánh người của hắn hoàn toàn dựa vào suy nghĩ cá nhân, trông không khác gì muốn đánh người ta tới chết, mà dường như đối phương càng kêu gào thảm thiết hắn lại càng hưng phấn hơn.
Có chút biến thái.
"Vậy thì tốt quá, ngay bây giờ tớ sẽ lên diễn đàn trường phơi bày tất cả những gì Niên Tuyết và mấy tên học sinh trường nghề kia đã làm với cậu! Để tớ xem xem lần này còn ai dám che chở cho cô nàng nữa!"
Cầm Vũ Huyền trông thấy Thịnh Uyên đứng ở một bên, lên tiếng: "Đúng rồi, tớ còn phải làm sáng tỏ sự trong sạch cho bạn học Thịnh nữa".
Bạn gái của Thịnh Uyên vốn là một người hoàn toàn khác.
Lòng Cầm Vũ Huyền vẫn còn sợ hãi không thôi: "Thịnh Uyên, hai chúng ta có thể cùng chụp một tấm ảnh với nhau chứ? Như thế thì sau này đám người kia sẽ không dám trả thù tớ nữa đâu".
Một chuyện nhẹ nhàng tiện tay như vậy, Thịnh Uyên không từ chối.
Cầm Vũ Huyền không bị thương tổn gì, kết quả này tốt đẹp hơn so với bất cứ chuyện gì khác.
Cậu thiếu niên đứng ở chính giữa, hai thiếu nữ một trái một phải, chú bảo vệ khoa tay múa chân nửa ngày mới chụp được cho họ một tấm hình.
Trong tấm ảnh, thiếu niên thiếu nữ nở nụ cười xán lạn.
"Bây giờ tớ sẽ đăng hết chuyện đám Niên Tuyết đã làm lên trên diễn đàn".
Cô bạn nhỏ lòng đầy căm phẫn, dồn hết những tấm ảnh mình chụp Niên Tuyết và mấy gã học sinh trường nghề bắt nạt Cầm Vũ Huyền mấy hôm nay đăng lên diễn đàn của trường trung học phổ thông số 12, còn đi kèm theo đó là nguyên nhân và kết quả của sự kiện bạo lực học đường này.
Đoạn cuối cùng cô gái nhỏ viết [P/s: Chỉ là bạn bè bình thường với bạn học Thịnh Uyên của trường trung học phổ thông số một].
Bài mới được đăng lên chưa đầy hai phút, bình luận đã vượt quá 100.
[Cô nàng Niên Tuyết này thật không biết xấu hổ, sao mấy gã học sinh trường nghề kia không bị đánh chết luôn đi chứ!]
[Dẫn theo học sinh trường ngoài tới bắt nạt bạn học trong trường, cô ta tưởng mình là đại tiểu thư của trường trung học phổ thông số 12 chúng ta đó hả?]
[Bạn của chủ bài viết hiện giờ vẫn ổn chứ?]
[Giáo viên nào che chở cho Niên Tuyết? Nói thẳng tên họ giáo viên đó ra xem nào, tôi không tin lãnh đạo trường dám không điều tra sự việc].
[Đậu má! Cho dù cậu là bạn bè bình thường của Thịnh Uyên thì cậu cũng lợi hại lắm đó nha].
[Chủ bài viết là bạn của Thịnh Uyên thật hả? Hâm mộ quá!]
[Cô nàng Niên Tuyết này sao có thể ngông cuồng như thế?]
[Trước mặt mọi người thì giả vờ mình là gái ngoan, sau lưng lại là dân giang hồ, người hai mặt cuối cùng cũng đã bị người ta nhìn thấu!]
[Ọe, sao có thể tồn tại loại người này được cơ chứ?]
[Chứng cứ đã có, báo cảnh sát đi!]
[Là bạn của Thịnh Uyên thật kìa! Đậu má!]
[Người trong ảnh đúng là Thịnh Uyên!]
[Anh ấy đẹp trai ghê á, sao lại có người chụp cam thường cũng đẹp đến như vậy được].
[Phải tìm kế cưa đổ anh ấy thôi].
Thịnh Uyên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, cậu còn muốn quay lại đón Dụ Tả Kim tan làm.
"Tôi đi trước nhé, nếu sau này còn gặp phải phiền toái thì cứ liên lạc".
Hôm qua cậu đã kết bạn Wechat với Cầm Vũ Huyền.
"Cảm ơn cậu".
"Không cần cảm ơn, tôi cũng không giúp được gì".
Thịnh Uyên không ở lại lâu thêm, đón gió đêm rời khỏi.
Lúc đi đến cửa sau cửa hàng thịt nướng thì cậu đã đến trễ hơn mọi khi hai phút đồng hồ.
Dụ Tả Kim đứng ở đầu ngõ chờ cậu, hai tay nhét trong túi.
Ưu thế về tướng mạo và dáng người của hắn khiến người đi tới từ xa xa đã có thể nhận ra ngay.
Thịnh Uyên dừng xe trước mặt hắn.
"Đi thôi nào, anh đưa cậu về trường học".
Dụ Tả Kim nhìn chỗ ngồi sau xe của Thịnh Uyên, không nhúc nhích.
Thịnh Uyên:?
"Không ngồi".
Thịnh Uyên chớp chớp mắt.
Dụ Tả Kim lẩm bẩm: "Cậu có bạn gái rồi."
Giống như hắn vốn là người có chừng mực lắm.
Người bình thường sẽ không ai ngồi lên yên sau của người đã có bạn gái cả.
Hắn không lên xe Thịnh Uyên nhưng vẫn đứng im tại chỗ không chịu đi bộ.
Thịnh Uyên bật cười: "Ai bảo với cậu tôi đã có bạn gái?"
Dụ Tả Kim không đáp.
"Hôm qua tôi muốn giúp đỡ con gái nhà người ta, bạn ấy đang bị người khác bắt nạt cho nên tôi mới không phủ nhận, chúng tôi thực sự chỉ là bạn bè bình thường".
Thịnh Uyên dựng xe đạp cẩn thận, đi đến trước mặt Dụ Tả Kim.
"Thật đấy, cậu không tin à?"
Dụ Tả Kim không nhìn vào mặt Thịnh Uyên, lạnh lùng quay đầu đi nơi khác.
Hắn sợ hắn sẽ mềm lòng.
Thịnh Uyên cẩn thận quan sát sườn mặt của hắn, phát hiện nhan sắc của hắn rất đẹp trai.
Nếu xét tất cả những người cậu từng gặp, Dụ Tả Kim có lẽ phải là người đẹp trai xếp hạng đầu.
Bình thường Thịnh Uyên luôn đối diện thẳng với gương mặt của hắn, hôm nay nhìn nghiêng mới phát hiện ra lông mi của hắn dài hơn cả tưởng tượng của cậu.
Ngũ quan của Dụ Tả Kim đều rất sắc nét, đặt cùng một chỗ sáng sủa cả tầm nhìn, hiện giờ tách riêng từng bộ phận ra ngắm nghía mới cảm thấy từng thứ đều như được tỉ mỉ điêu khắc.
"Tôi đã đến tận đây đón cậu rồi, cậu vẫn không chịu đi cùng tôi hả?"
Hơi thở của Thịnh Uyên phả vào trong vành tai, Dụ Tả Kim gần như đã vô thức muốn cất bước theo cậu nhưng trong lòng vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn nỗi xúc động xuống.
"Cậu đến trễ".
Thịnh Uyên: "Thế nên cậu không muốn đợi tôi nữa hả?"
Cậu cố ý hỏi lại bằng giọng điệu thật đáng thương.
Sao có thể không muốn đợi?
Trái tim Dụ Tả Kim ngứa ngáy như bị khe khẽ cào lên.
Hắn không nhịn được, đáp lại một chữ: "Đợi".
Nói xong, sắc mặt hắn tối sầm, cảm thấy mình chẳng biết kiên trì gì cả.
Hôm nay Thịnh Uyên tới trễ hai phút bởi vì trước đó cậu đã đi sang bên Cầm Vũ Huyền.
"Cậu giận tôi vì tôi đến tìm bạn ấy trước cậu?"
Dụ Tả Kim không đáp, nhưng xem ra đáp án đúng như vậy.
Thịnh Uyên còn chưa hiểu tại sao hắn lại giận cậu vì một lý do ngây thơ như thế.
Rõ ràng bình thường hắn luôn rất lạnh lùng nhưng khi giận thì lại chẳng thể giải thích nổi lý do.
Thịnh Uyên khép hai bàn tay lại, ghé vào tai hắn bảo rằng:
"Tôi chỉ giả vờ thân thiết với bạn ấy, còn chuyện thân thiết với cậu thì là sự thật mà".
__
Lời tác giả:
Dụ Ba Lạp: Tôi muốn để cô bạn ấy biết rõ ai mới là người bạn gái chính thức.
__
Xoài: Hình như lại có chỗ lỗi, bé Thịnh hay đón bé Dụ lúc 10h10 đúng không nhỉ? Hôm nay sang bên 12 quay về lại mới trễ 2...
Tạm để thế, lúc nào rảnh tôi check lại raw xem tác giả có sửa chỗ nào không nha..