Trịnh Tử Lộ miễn cưỡng vui cười, miễn cưỡng chào hỏi Dụ Tả Kim.
Nụ cười cứng đờ còn khó coi hơn cả khóc.
Mà Dụ Tả Kim vẫn sừng sững như núi đứng trước mặt cậu ta, ngăn trở ánh sáng mặt trời trên bầu trời cao ngất.
Trịnh Tử Lộ khóc không ra nước mắt.
Bầu trời của cậu ta sẽ không bao giờ sáng lên nữa!!!
Lần này trong tay cậu ta không có sách, Dụ Tả Kim định đánh thứ gì?
Chẳng lẽ muốn đánh gãy đầu cậu ta?
Trong đầu Trịnh Tử Lộ nổi lên cơn gió bão, cậu ta vội vàng hoảng hốt kéo cặp sách đang đeo sau lưng đến trước người, mở khóa cặp lấy mấy cuốn sách ra ôm trong tay.
Thở phào nhẹ nhõm.
Cái đầu của cậu ta đã được bảo vệ rồi.
Trịnh Tử Lộ ngẩng đầu, Dụ Tả Kim vẫn chăm chú nhìn cậu ta y như lúc nãy.
Trịnh Tử Lộ:...
Tình cảnh hiện tại không khỏi khiến Trịnh Tử Lộ nhớ tới một nửa câu nói trong của Tư Mã Thiên.
Ai cũng có một lần chết...
Nhưng cậu ta không muốn chết!
Trịnh Tử Lộ mãnh liệt khát khao được sống, cố tìm kiếm con đường cứu vớt chính mình thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
Mau nghĩ ra cách đi, mau nghĩ ra cách đi.
Trịnh Tử Lộ cuống cuồng đến độ mồ hôi trên trán đều chảy xuống.
Cuối cùng tầm mắt của cậu ta dừng trên chiếc áo khoác bóng chày đầy sắc màu vui sướng của Dụ Tả Kim.
"Bạn học Dụ, cậu mới mua chiếc áo này đó hả, đẹp ghê đó".
Nét mặt Dụ Tả Kim hơi biến đổi, hàng lông mày giãn ra một chút.
Có hi vọng!
Trịnh Tử Lộ lớn mật mở đài.
"Bạn học Dụ, bộ quần áo này thật xứng với cậu, cực kì phù hợp!"
"Đẹp quá, quá ngầu.
Bạn học Dụ, bạn mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một chiếc".
"Bạn học Dụ, bạn nói địa chỉ cho tôi đi, tôi cũng muốn có cùng phong cách với cậu".
Trong từng tiếng từng tiếng khen ngợi hâm mộ của Trịnh Tử Lộ, Dụ Tả Kim động đậy.
Cất bước dự định rời đi.
Nội tâm Trịnh Tử Lộ mừng như điên.
Tiếp tục hướng gương mặt tươi cười về phía hắn: "Bạn học Dụ~~~"
Bốp ——
Đám sách cậu ta cầm trên tay ào ào rớt xuống.
Trịnh Tử Lộ:...
Bạo lực học đường!!!
Mặc kệ chuyện này đã xảy ra đến vài lần, cậu ta vẫn sợ hãi run rẩy hai chân.
Cũng may mắn thay, sau khi cuốn sách rớt xuống đất thì cậu ta có thể bảo vệ cái đầu của mình.
Trịnh Tử Lộ cúi đầu nhặt sách, Dụ Tả Kim đã sớm đi xa.
Cậu ta ôm sách, thở phào một hơi dài thật nhẹ nhõm.
Lại nhớ tới tin đồn Dụ Tả Kim từng ném người từ trên tầng cao xuống, cả người run rẩy lông tơ dựng đứng.
Trịnh Tử Lộ vội vàng ôm sách chạy tới lớp học.
Cậu ta nhớ rõ.
Dụ Tả Kim chuyển tới trường trung học phổ thông số một là bởi vì đã từng đánh thầy cô.
*
Trên diễn đàn trường học ——
[Kinh ngạc! Các bạn học ơi! Hôm nay lúc tôi đến trường đã trông thấy một thân trang phục cực ngầu].
[Trông thế nào? Gửi lên xem với].
[*Ảnh x7* nhìn thấy ở ngoài cổng trường đấy].
Đó là mấy tấm ảnh chụp bóng lưng.
Chiếc áo bóng chày màu đỏ phối hợp với màu xanh lá cây lọt vào trong ống kính.
Tỷ lệ cơ thể xuất sắc cũng không thể che giấu nổi lực tác động của trang phục.
[Đậu má! Sự kết hợp hai màu sắc này suýt chút nữa đã chói mù mắt tôi].
[Khó coi chết mất thôi].
[Mắt tôi cứ như mới bị cái áo này vỗ độp một cái].
[Hóa ra thật sự có người yêu thích màu đỏ kết hợp với màu xanh lá cây!]
[Quê mùa chết thôi, thẩm mỹ kiểu gì vậy?]
[Á~~~ Ghét bỏ.jpg]
Một giây sau, tấm ảnh chụp trước mặt Dụ Tả Kim được đăng lên.
[Đệt! Đệt! Đệt!!! A a a a a a, tôi mới nói cái gì vậy!!!]
[Ban nãy tôi không hề chế nhạo nhá! Tôi không cười nhá!]
[Tôi đã tự vẽ dấu thập lên trước ngực mình rồi].
(*Amen)
[Do tôi mắt chó không thấy Thái Sơn, chiếc áo này quá đẹp]
[Những lời chê khó coi ở bên trên không liên quan gì tới tôi hết, tôi vừa mới ấn vào xem bài đăng này thôi].
[Chủ bài viết can đảm ghê, dám chụp cả Dụ Tả Kim cơ đấy].
Chủ bài viết: [Lúc gặp phải người tôi cũng sợ đến choáng váng].
May mà khi ấy Dụ Tả Kim đang đi ra khỏi cổng trường, một ánh mắt cũng chẳng thèm tặng.
Lúc trước không biết được bộ mặt thật nên lời nói xấu nào cũng đã nói ra, sau khi khủng hoảng qua đi họ cảm thấy cùng lắm thì chết nên cuối cùng các bình luận trên bài đăng đã thật sự nghiêm túc thảo luận về chiếc áo trên người Dụ Tả Kim.
[Tôi không nói dối đâu, sau khi khuôn mặt anh Dụ xuất hiện, tôi cảm thấy chiếc áo này rất đẹp mắt].
[Đẹp thật, mua ở đâu vậy?]
[Ai lớn gan đi hỏi đường link mua đồ đi nào, chỉ cần giúp tôi chuyện này, sau này tôi nhất định sẽ trả ơn!]
[Trả ơn thế nào?]
[Tết Thanh Minh sẽ nhớ hóa vàng mã cho người đó].
[...]
[Tôi biết tôi không nên, nhưng mà...!*xì xụp*...]
[Lầu trên big gan! Bà có biết bà đang thèm muốn ai không hả?]
[Chị em ơi, người điên thường thường thì còn có thể, kẻ này là một người cực kỳ điên cuồng đấy.
Trên mạng thì còn có thể nhưng đây là hiện thực, cho nên là, hãy chạy ngay đi!!!]
[Tao cảm thấy mình mặc chiếc áo này cũng sẽ rất đẹp].
[Chiếc áo đó không tệ].
[Mua ở cửa hàng nào vậy, để tôi tới thử xem].
Tiếng chuông tan học vang lên, lớp 6 yên ắng như hoang mạc bắt đầu ồn ã, tiếng người nói sôi trào.
Lớp 6 có thể không học hành nhưng khi vào tiết học thì không được phép phát ra âm thanh làm phiền tới người khác.
Thịnh Uyên đã trở thành đại ca của trường trung học phổ thông số một, ai cũng phải nể mặt cậu.
Đừng nói tới trong lớp, ngay cả trong trường học cũng không mấy khi xảy ra chuyện đánh nhau.
Trong giới thiếu niên bất lương có quy định: người mạnh nắm giữ toàn bộ quyền lên tiếng.
Sau tiết học tiếng Anh, Thịnh Uyên đan chéo hai tay, lòng bàn tay lật ra bên ngoài, vận động mu bàn tay và ngón tay.
[Hệ thống: Nhiệm vụ phản diện: Dẫn đầu nhóm đàn em trốn tiết tự học tối nay.
Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 15 điểm sinh mệnh, 35 giá trị bất lương.
Nhiệm vụ thất bại khấu trừ số điểm tương ứng].
Thịnh Uyên lười biếng hỏi: "Giá trị sinh mệnh hiện giờ của tôi còn lại bao nhiêu?"
[Hệ thống: 535 điểm].
Lần trước sau khi đánh bại Chử Vệ Thiên, điểm sinh mệnh và giá trị bất lương của Thịnh Uyên tăng vọt.
Cộng thêm giá trị sinh mệnh trước đó thì cho dù cậu không làm nhiệm vụ cũng có thể sống sót hết mùa đông năm nay.
Càng đừng nói đến chuyện mỗi ngày Dụ Tả Kim luôn đúng giờ trở về ký túc xá lại tặng thêm cho cậu một ít điểm sinh mệnh.
Thật Nỗ Lực có dự cảm xấu.
[Hệ thống: Cậu sẽ không đi làm nhiệm vụ, có phải không?]
Thịnh Uyên: "Ở cùng anh lâu rồi có khác".
[Hệ thống:?]
"Cậu đã trở nên thông minh hơn rồi đó".
[Hệ thống:...]
Thằng chó!!!!
Thật Nỗ Lực tận tình khuyên bảo, muốn Thịnh Uyên bỏ đi suy nghĩ làm Thống Thống nhỏ bé sợ hãi này.
[Hệ thống: Tại sao tôi lại phải giao nhiệm vụ cho cậu? Không phải tôi đang muốn cậu sống thêm vài ngày đó à? Chẳng lẽ thân thể cậu là của tôi à? Tại sao cậu không biết quý trọng sinh mệnh, chẳng lẽ mạng chó không phải là mạng?! Cậu hãy trân trọng chính mình đi! Trân trọng chính bản thân mình đó, có biết không hả!]
Thịnh Uyên: "Nói tiếng người".
[Hệ thống:...!Nếu cậu không làm nhiệm vụ, đám Thống Tử khác sẽ cười tôi].
Đám Thống Tử khác thông báo nhiệm vụ dẫn dắt ký chủ, tuy không thể nói chúng luôn thuận buồm xuôi gió nhưng hai bên cũng luôn nương tựa vào nhau.
Còn nó thì sao?!
Nó thật may mắn, nó gặp được một thằng chó!!
Có phải hiểu cho nó không, ánh sáng không thể hiểu được bóng tối của màn đêm, không ai có thể hiểu được bi thương trong lòng Thống Tử.
Nó không mong cầu Thịnh Uyên là người lương thiện, nó chỉ mong cậu hãy làm con người.
Lương tâm Thịnh Uyên trỗi dậy: "Được rồi, tối sẽ làm nhiệm vụ cho cậu".
Thật Nỗ Lực không nghĩ cũng biết, lời hứa hoàn thành nhiệm vụ của đối phương chính là rời khỏi lớp học 5 phút trước khi tiết tự học kết thúc.
Nhưng có vẫn còn hơn không.
Từ khi Hạ Chi Kỳ kể chuyện ước mơ muốn trở thành nhà ngoại giao lớn với gia đình, sau khi nhận được muôn vàn lời khen, bà của cậu chàng cứ ra ngoài mua thức ăn gặp người liền nói: Cháu của bà rất ngoan, sau này nó muốn làm một nhà ngoại giao lớn.
Trong nhà Hạ Chi Kỳ chỉ có người già, bà luôn yêu chiều cháu hết mực, cho dù trước kia cháu mình không học hành không nghề nghiệp thì cậu chàng vẫn luôn là đứa cháu ngoan của bà.
Nhưng đêm hôm đó sau khi nói xong, Hạ Chi Kỳ đi ra khỏi phòng rồi quay đầu nhìn lại bỗng thấy bà lặng lẽ lau nước mắt, thì thầm bằng âm thanh già nua: "Học tốt là được, không bị đánh là được".
Trước kia cháu trai đi học luôn mang theo vết thương trở về nhà, bà cụ vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, hiện giờ cháu trai quyết tâm học hành trong lòng bà đương nhiên rất vui vẻ.
Thần kinh Hạ Chi Kỳ thô đến mấy cũng hiểu được nỗi lòng bà, gần đây luôn một mực theo chân Thịnh Uyên học hành tử tế.
Đương nhiên không còn cuộc sống kích thí.ch lúc trước đó nên cậu chàng cũng cảm thấy rất ngột ngạt, nhàm chán đến mức sắp mọc rêu.
Hạ Chi Kỳ cầm cuốn sách bài tập tiếng Anh đến hỏi bài Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên giảng xong đề liền liếc mắt nhìn cậu chàng một cái: "Tối nay dẫn cậu đi ăn kẹo hồ lô nhé, có đi không?"
Đêm mùa thu chính là thời điểm thích hợp để ăn kẹo hồ lô ngào đường.
"Phải ăn chứ", Hạ Chi Kỳ: "Anh Thịnh, tan học chúng mình cùng đi ạ?"
Thịnh Uyên mỉm cười lắc đầu.
Nụ cười mang ý nghĩa sâu xa.
Miệng Hạ Chi Kỳ há to, cậu chàng vội vàng lấy tay che miệng lại, nét mặt hớn hở, dáng vẻ giống như chuẩn bị đi trộm gà.
"Anh Thịnh, chúng ta trốn tự học tối à?"
Thịnh Uyên không trả lời, chỉ hỏi lại: "Đi không?"
"Chắc chắn rồi!!!"
Còn có cả chuyện tốt như thế này sao!
Tự học buổi tối quá mợ nó nhàm chán!
Trước kia Hạ Chi Kỳ không thể nào ngồi lại trong trường.
"Trước khi giờ tự học tối tan 15 phút".
"Không thành vấn đề".
Trốn được phút nào hay phút đó.
Lúc này bên cạnh vang tới một âm thanh: "Em cũng muốn đi".
Hạ Chi Kỳ quay đầu, lập tức đối diện với khuôn mặt khao khát của Kim An Châu.
"..." Hạ Chi Kỳ: "Mày có phải đàn em của anh Thịnh đâu, sao cái gì cũng muốn chen vào vậy?!"
Kim An Châu bị cậu chàng phun đầy mặt.
"Tớ không hỏi cậu", Kim An Châu quay đầu nhìn Thịnh Uyên: "Anh Thịnh, anh dẫn em theo với, em cũng muốn ăn kẹo hồ lô, lâu lắm rồi em không được ăn nó".
Hạ Chi Kỳ: "Đêm qua đứa ăn ầm ầm ở quán bán hàng rong không phải mày hả?"
Kim An Châu:...
Kim An Châu đầy mặt khát vọng nhìn Thịnh Uyên: "Anh Thịnh, anh dẫn em theo đi.
Em biết trèo tường, nhất định sẽ không cản trở mọi người đâu.
Lần này anh dẫn em đi, khi trở về em nhất định sẽ học hành thật giỏi, lần sau sẽ giành được 100 điểm toán".
Thịnh Uyên: "Thật?"
"Thật ạ".
"Được".
Thấy Thịnh Uyên đồng ý, Kim An Châu bắt đầu vui vẻ.
Cậu ta nhìn sang phía Hạ Chi Kỳ: "Là là lá la~"
Hạ Chi Kỳ:...
Tiết tự học tối cuối cùng, Thịnh Uyên nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian vừa tới liền liếc mắt ra hiệu với hai người còn lại.
Hai cậu trai hiểu ý, theo chân Thịnh Uyên lẻn ra khỏi cửa sau lớp học.
Bóng đêm là sắc màu bảo vệ cho họ.
Ba người cùng đi đến một bức tường.
Kim An Châu nghi ngờ đặt câu hỏi: "Sao lại đến đây, sao không sang phía bên cổng Đông? Bên đó có một khu vực dễ trèo lắm".
Là lựa chọn hàng đầu cho hầu hết các học sinh muốn trốn học.
Thịnh Uyên: "Ba mươi năm tường Đông, ba mươi năm tường Tây".
(*) Câu gốc: 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ.
Bạn Thịnh chế lời bày tỏ phải biết thay đổi địa điểm để thầy không tóm được.
Hạ Chi Kỳ: "Tối nào Đầu Sắt cũng nằm vùng bên cổng Đông tóm người".
Kim An Châu hiểu.
Thịnh Uyên: "Hai cậu lên trước đi, tôi chặn hậu".
Hạ Chi Kỳ đứng mũi chịu sào, hai ba hồi đã trèo lên được đầu tường.
Cậu chàng nhẹ nhàng nhảy lên, bày ra dáng pose vận động viên thể dục dụng cụ Olympic rơi xuống đất.
"Mười điểm".
"Nhảy đẹp lắm".
Hạ Chi Kỳ đắc ý: "Vậy sao?"
?
Ai đang nói chuyện?
Quay đầu, cái mặt to của thầy chủ nhiệm giáo dục đập thẳng vào mắt.
Hạ Chi Kỳ:!
Không tốt! Bọn anh Thịnh còn ở phía sau!
Hạ Chi Kỳ vừa định hô lên thì Kim An Châu đã thở hổn hà hổn hển bò đến, rơi bịch xuống mặt đất.
Cậu ta đứng dậy phủi bụi đất trên quần, vừa trông thấy thầy chủ nhiệm giáo dục đã bày ra gương mặt chính nghĩa: "Thầy chủ nhiệm cũng ở đây ạ, trùng hợp quá, ban nãy em bắt gặp bạn học Hạ Chi Kỳ trốn học nên cố ý chạy ra bắt cậu ấy!"
Hạ Chi Kỳ:!
Hay cho Lửa Rừng nhà mày, mày bán đồng đội đúng không?!
Thầy chủ nhiệm giáo dục: "Thật sao?"
Kim An Châu điên cuồng gật đầu: "Thật ạ, thật ạ".
Ngay sau đó đầu cậu ta ăn một cú vả, Kim An Châu ôm đầu, thầy chủ nhiệm giáo dục nói: "Em cho rằng tôi sẽ tin em sao!"
Đúng lúc này, Thịnh Uyên cũng nhảy xuống.
Thầy chủ nhiệm giáo dục: "Thịnh Uyên, sao em lại ở đây?!"
Nét mặt Thịnh Uyên thản nhiên: "Bắt hai người bọn họ ạ".
Kim An Châu, Hạ Chi Kỳ:...
- -
Lời tác giả:
Kim Lửa Rừng: Anh Thịnh mời mình ăn kẹo hồ lô~~~
Đừng, đừng nói nữa, để Ba Lạp nghe thấy sẽ lại nổi giận đó..