Hệ Thống Trang Bức Vả Mặt Tối Cường Tiên Giới

Chương 20: Uy lực của Bát Hoang Tứ Tượng trận




“ Ầm”

Một tiếng bạo phá, Từ Khuyết đi trên thiểm điện, lao thẳng tới tên trưởng lão thứ hai.

- Không tốt, mau lui lại.

Mấy người khác hoảng hốt, lập tức vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, bằng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, thân hình vô cùng chật vật cùng không chịu nổi.

Sau khi chạy ra được một đoạn, sắc mặt Lưu trưởng lão thay đổi, trừng to mắt kinh hô:

- Không tốt, sơn đạo trước mắt đã bị Huyền Vũ chặn, chúng ta không đi được rồi.

- Cái gì?

Mấy người đều luống cuống.

Đánh không lại coi như xong, thậm chí ngay cả đường lui cũng bị mất.

Chẳng lẽ tân tân khổ khổ tu luyện mấy trăm năm, hôm nay đều phải chết ở đây?

- Không được, tên tiểu tạp chủng kia mới chỉ là Kết Đang kỳ, chúng ta đường đường là Kim Đan kỳ, lại là trưởng lão của các phái, không có khả năng bại ở trong tay hắn.

Có người bị ép vào tuyệt cảnh, dục vọng sống bùng nổ, quát lớn.

Những người còn lại cũng giống như bị tỉnh lại, đã khôi phục một ít trấn định:

- Đúng vậy, đột nhiên tiểu súc sinh kia tăng cường thực lực, tất nhiên là vận dụng bí pháp, chỉ cần chúng ta kéo dài làm cho chân nguyên trong cơ thể hắn hao tổn, thì có thể trấn sát hắn.

- Nhưng mà tốc độ của hắn lại nhanh như vậy, chúng ta căn bản không thể tới gần hắn.

- Đúng rồi, tiểu tử này làm nhiều chuyện như vậy, kỳ thật chính là vì bảo hộ Bàn Sơn thôn, chỉ cần chúng ta khống chế những người phàm tục kia, hắn nhất định phải chết.

- Thì ra đám phàm nhân kia mới là điểm yếu của hắn, chúng ta liên thủ tiến lên, tốc độ của hắn có nhanh đi chăng nữa thì cũng là một thân một mình, xem hắn có thể cứu được mấy người?

Mấy người này không hổ là trưởng lão trong tông môn, có thể nói mỗi người đều là lão hồ ly, tìm được phương pháp rồi thì liền thay đổi hướng, lao về phía Bàn Sơn thôn.

Từ Khuyết nhìn thấy mấy người cử động như thế, vốn là một trận kinh ngạc, sau đó khóe miệng nhếch lên, trong lòng vui mừng mà nói:

- "Thấy vậy nhóm người này cũng không phải quá ngu, lại có thể muốn dùng thôn dân của Bàn Sơn thôn để áp chế ta.

- Đáng tiếc a, mới tiến vào gần Bát Hoang Tứ Tượng trận đã chết rất nhiều người, hiện giờ chui thẳng vào trân, không phải là tự chui đầu vô lưới sao? Bất quá như vậy cũng tốt, ta đỡ phải tốn chân nguyên lực đuổi giết bọn hắn.

Nghĩ vậy, Từ Khuyết không khỏi hãm lại tốc độ, ở phía sau cười to nói với đám trưởng lão:

- Tại sao các vị lại trốn nhanh như vậy, vội vàng đi đầu thai sao?

Cơ mặt mấy gã trưởng lão run lên, vẻ mặt vô cùng âm trầm.

Lấy thân phận địa vị của bọn họ, phóng nhãn cả Hỏa Nguyên quốc cũng được xưng tụng là có chút danh tiếng rồi.

Nhưng hôm nay bị một tên tiểu bối vô danh chỉ là Kết Đan kỳ như thế mà lại đuổi giết trào phúng, phật cũng có hỏa, bất khí tài quái.

Sắc mặt Lưu trưởng lão khó coi, nói:

- Các vị đạo hữu đừng vội, hắn đây là đang dùng phép khích tướng kích chúng ta trở về, hiện tại Tứ Tượng thần thú đã ở ngoài trận, là lúc trận pháp suy yếu rồi.

- Chỉ cần chúng ta tiến vào Bàn Sơn thôn, tên tiểu tử kia sẽ quỳ lạy trước mặt chúng ta.

Từ Khuyết ở phía sau nghe thế thì liền vui mừng.

Tên Lưu trưởng lão này quả thật là một nhân tài mà.

Nói thật, hôm nay nếu như không có Lưu trưởng lão ở đây tỏ ra mình thông minh thì Từ Khuyết cũng không thể làm mọi việc một cách thuận lợi như vậy.

Quan trọng hơn là ở thời khắc mấu chốt, Lưu trưởng lão đã trở thành một tên súp pọt hoàn mỹ, tự mình mang theo các đạo hữu đi gặp Diêm vương uống trà, thiếu chút nữa làm Từ Khuyết cảm động mà khóc nấc lên.

Hắn cảm thấy được Lưu trưởng lão này không chỉ là nhân tài, mà còn là một đáng anh hùng hào kiệt, trăm năm khó gặp, ngàn năm khó quên rồi.

Chẳng qua là nhân tài hay anh hùng hào kiệt gì thì cũng phải đi bán muối thôi, để ka kiếm điểm kinh nghiệm.

"Hắc hắc!"

Trong mắt Từ Khuyết xoẹt qua một tia giảo hoạt, quyết định phối hợp trêu đùa bọn hắn.

Lập tức tăng tốc đuổi theo bọn hắn.

Đồng thời khuôn mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, tê tâm liệt phế hét lớn:

- Các ngươi dừng lại cho ta, đừng ép ta dùng Hủy Thiên Diệt Địa Thức Thần Long Vạn Phật Quyền Chi Phong Ma Trảm, một chiêu này ngay cả bản thân ta cũng sợ nữa.

Hắn bắt đầu xạo quần, tìm ra một chiêu thức có cái tên thật trang bức.

Kết quả đám người Lưu trưởng lão sửng sốt hoảng sợ, sắc mặt đột nhiên kịch biến!

Trước đó đã thấy được sự kinh khủng của chiêu Long Đằng Cửu Biến rồi, đám người đã sớm như chim sợ cành cong.

- Chúng ta đã đoán đúng, đám phàn nhân kia là nhược điểm của hắn, nếu không thì hắn cũng không tức giận như vậy, chúng ta mau tiến lên.

Lưu trưởng lão hét lớn một tiếng, mấy tên trưởng lão khác nhất thời cũng tăng tốc lao thẳng về đích.

Bọn hắn rất rõ ràng, chỉ có bắt được đám thôn dân Bàn Sơn thôn mới có thể khống chế đượcTừ Khuyết.

Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, thưởng cho 20 điểm giá trị trang bức."

Từ Khuyết rất hài lòng về biểu hiện của đám người kia, nghe được trong đầu vang lên tâm thanh của hệ thống thì vừa đuổi, trong lòng vừa mừng thầm.

Mấy tức sau, đám người Lưu trưởng lão đã đứng trên không, bên dưới là Bàn Sơn thôn.

Đối mặt với tấm bình chướng của trận pháp, bọn hắn cũng chưa giảm tốc độ, dùng pháp quyết nhắm về phía đại trận.

“ Ầm”

Vô số hỏa diễm vờn quanh ở trước người bọn họ, đầu ngón tay vung lên, hỏa diễm vạn trưởng mở đường, nhắm về phía bình chướng kia.

- Sau khi tiến vào lập tức bắt đám phàm tục kia, xông lên.

Lưu trưởng lão là người xông lên trước, vung tay hô to, khí thế hùng hổ.

Mà vài tên khác cũng lộ ra nụ cười lạnh, bắt đầu tưởng tượng đến cảnh dùng tánh mạng của đám thôn dân bên kia để áp chế Từ Khuyết, dùng mọi cách để tra tấn Từ Khuyết.

Từ Khuyết thì ở sau đó khong xa, trên mặt nở ra nụ cười xán lạn, ngoắc tay, lớn tiếng hét:

- Đám tạp mao kia, lên đường bình an, kiếp sau nên đầu thai ở nhà nào tốt ấy, ha ha, không tiễn, chào thân ái và quyết thắng, toàn dân đại đoàn kết.

Mấy gã trường lão nhất thời sửng sốt.

Tình huống nào?

Tiểu tử đó vừa mới nói cái gì? Lên đường bình an?

Nguy rồi, vì sao lại có dự cảm bất tường?

“ Ầm”

Không đợi bọn hắn kịp phản ứng, hỏa diễm của bọn hắn phóng vào bình chướng thì đột nhiên tự động tiêu tán.

Sau đó, cả tấm bình chướng như yêu thú mở miệng, cái miệng khổng lồ nhắm về phía đám Lưu trưởng lão.

- Nâu…nâu….

Lưu trưởng lão đột nhiên kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn, vạn phần hoảng sợ hô to ra tiếng.

Nhưng hết thảy đều đã đã muộn!

Bát hoang Tứ Tượng trận được xưng " người xông vào trận giết không tha"!

Những lời này cũng không phải nói giỡn.

Trước đây đám người kia vẫn chỉ là ở ngoài trận, Từ Khuyết chủ động điều khiển trận bàn để tứ tượng thần thú công kích bọn hắn, uy lực vẫn có hạn.

Nhưng mà bây giờ mấy tên này lại tự động xông và chẳng khác gì là chui đầu vô lưới!o trận,

Bát Hoang Tứ Tượng trận không cũng chỉ có Tứ Tượng, uy lực của nó còn thể hiện ở bát hoang!

Mấy gã trường lão bị trận pháp hút vào, cảnh tượng trước mắt vặn vẹo, hóa thành từng hình ảnh vô cùng đáng sợ.

Bọn hắn lâm vào ảo cảnh, tu vi bị cả người bị trận pháp giam cầm, lấy xác phàm hành tẩu ở trong 8 loại đất hoang.

Có sa mạc khô héo nóng bức, có đầm lầy vô số độc trùng, cũng có băng tuyết lạnh lẽo…

Hết thảy đều giống như thật.

Tu vi bị trấn áp, cả người bọn hắn trở nên già nua, làm sao chịu được cảnh tra tấn này.

Còn chưa đi hết mảnh đất thứ 3, đã có mấy tên tinh thần hỏng mất, “ Ầm” một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình!

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết một gã tu sĩ Kim Đan kỳ, đạt được 5 vạn điểm kinh nghiệm cùng một miếng Kim Đan."

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết một gã tu sĩ Kim Đan kỳ, đạt được 5 vạn điểm kinh nghiệm cùng một miếng Kim Đan."

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" thăng cấp thành công, cảnh giới trước mắt là Kết Đan Kỳ tầng 4."

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết một gã tu sĩ Kim Đan kỳ, đạt được 5 vạn điểm kinh nghiệm cùng một miếng Kim Đan."

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết một gã tu sĩ Kim Đan kỳ, đạt được 5 vạn điểm kinh nghiệm cùng một miếng Kim Đan."