Thiên Vô Nhai nhìn Thẩm Nhan đang đứng yên tại chỗ không làm ra hành động gì mà khóe môi nhếch lên. Y đã ở cùng hắn trong suốt bốn trăm năm, nếu nói không có tình cảm thì là nói dối, nhưng mà chút tình cảm nhỏ nhoi như vậy làm sao có thể sánh với việc hồi sinh Thiên Vô Song. Để có thể hồi sinh được người mà y yêu nhất thì y có thể đánh đổi tất cả, ngay cả mạng của Thẩm Nhan cũng không hề gì.
- Thẩm Nhan, ngươi có biết là ta chờ ngươi đã rất lâu rồi hay không?
- Ngươi nói đi, ngươi muốn người như thế nào, dung nhan ra sao chúng ta cũng sẽ tìm cho ngươi. Ngươi cố chấp với Thẩm Nhan như vậy để làm gì chứ.
Lời Văn Minh Ngọc nói ra cũng là lời mà Thẩm Nhan muốn nói, hắn không biết là nếu y hồi sinh được Thiên Vô Song thì phần hồn của hắn sẽ đi về đâu, sẽ giống như y lưu lạc mấy trăm năm hay sao?
- Ha ha ha, ta đã làm đến như vậy ngươi nghĩ là ta sẽ buông tha sao? Các ngươi, con của ả tiện nhân đó, ta muốn các ngươi cũng phải chịu đau khổ khi mất đi người mình yêu thương là như thế nào!
- Nhưng bọn họ cũng là con của ngươi!
Thiên Vô Nhai và Thiên Vô Song là cùng một thể xác, cho nên Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên cũng là con của y kia mà. Thiên Vô Nhai lại cười, càng cười càng giống như muốn điên thì đúng hơn.
- Con của ta, ta không nhận! Ta không cần!
Thiên Vô Nhai đúng là bị điên rồi, chấp nhất của y đối với Thiên Vô Song đã làm y gần như muốn điên rồi. Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc lúc này thi triển lực lượng tạo ra một kết giới ngăn chặn lại để tránh Thiên Vô Nhai có ý đồ xấu, mà Thiên Vô Nhai giống như đã nhìn thấu liền cười khẩy.
- Các ngươi muốn hi sinh đám người này?
- Hi sinh thì hi sinh, ta cho dù có chết cũng không để Thẩm Nhan xảy ra chuyện.
Lời Văn Minh Ngọc nói ra làm cho Thẩm Nhan có chút vui vẻ trong lòng, nhưng nếu hi sinh những người đó, còn có cả Lý Tư Mẫn, hắn làm sao có thể an ổn mà sống được. Thiên Vô Nhai lại cười.
- Ha ha ha, các ngươi thật sự cho rằng ta là muốn đem đám người này đổi mạng Thẩm Nhan hay sao? Các ngươi đúng là quá xem thường ta rồi.
- Ý ngươi là s… ặc… khục!
Thẩm Mộc Miên lời còn chưa dứt thì một thanh kiếm từ phía sau đâm xuyên qua ngực y, Văn Minh Ngọc cũng bị giống như vậy không có sai lệch. Bọn họ ở giữa không trung gần như đứng không vững mà quỳ xuống, mặt biển đen ngòm phía dưới không ngừng kích động.
Thẩm Nhan trợn trừng mắt không tin vào những gì đang xảy ra, Thiên Vô Nhai có thể khống chế hắn, lại có thể khống chế được hắn lần nữa triệu Vô Ảnh kiếm phân thân ra đâm vào hai người Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên như vậy. Thiên Vô Nhai nhìn bộ dạng sững sờ của hắn mà bên mép treo lên một nụ cười nham hiểm.
- Lúc ngươi ở Thiên Ma Cung ta không thể khống chế được ngươi bởi vì ở đó đã được Thiên Minh và Thiên Miên bài bố kết giới ngăn chặn lực lượng liên kết của ta và ngươi.Thế nào, có phải là không ngờ có đúng không?
- Ngươi… ngươi bắt bọn họ là để dụ ta ra khỏi Thiên Ma Cung!
Thẩm Nhan rất muốn chạy lại xem thử vết thương của Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên nhưng tay chân giống như bị đông thành đá không thể cử động được.
- Đúng vậy, xem như ngươi cũng thông minh. Chỉ là quá muộn ha ha!
Thiên Vô Nhai lúc này giơ tay lên đem Thẩm Nhan hút lại gần, hắn bị y cố định giữa không trung, xung quanh là trận pháp ẩn hiện trong chốc lát khóa luôn tay chân hắn lại thành hình chữ đại (大).
- Thẩm Nhan!
Thẩm Mộc Miên xông lên muốn cứu hắn nhưng rất nhanh đã bị trận pháp kia đánh bật trở lại, máu miệng cũng hộc ra. Văn Minh Ngọc thi triển linh lực đánh tới, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đánh tới chỗ Thiên Vô Nhai nhưng chẳng mảy may tác động. Thiên Vô Nhai là hồn thể, muốn đánh trúng y quả thực rất khó, y chỉ trốn tránh thôi cũng đủ cho bọn họ tiêu hao lực lượng rất nhiều.
- Thiên Vô Nhai, ngươi muốn làm gì hả?
Thẩm Nhan cố hết sức mới có thể nói ra được một câu như vậy, cơ thể hắn giống như không còn là của mình nữa. Thiên Vô Nhai thi triển linh lực lên xung quanh hắn càng lúc càng mạnh mẽ, sóng biển giống như bị cái gì quấy phá mà sôi lên ùng ục. Điện lôi từ trên trời giáng xuống căn cản Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc muốn xông vào.
- Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.
Thiên Vô Nhai trả lời hắn. Quả như y nói, hắn rất nhanh đã bị những điện lôi kia điên cuồng đánh tới, hắn đau đến mức muốn ngất đi. Nói là đau lại không phải đau thể xác mà là đau trong linh hồn, còn thể xác hắn chẳng có chút đau đớn nào.
- Ngươi muốn trục hồn cũng không cần làm đến mức như vậy!
Thẩm Mộc Miên hét lên, y giống như đã điên đến nơi rồi, mặc kệ cả thân người cũng bị điện lôi đánh cho không nhìn ra hình dạng vẫn cố chấp muốn xông vào. Văn Minh Ngọc cũng giống như đã mất hết lý trí, so với hắn có lẽ bọn họ biết rõ việc như vậy xảy ra đau đớn đến như thế nào.