- Ngài không biết?
Minh Vương ở Minh phủ không biết còn có thể hiểu được nhưng mà Đế Quân là ở thiên giới, chuyện xảy ra ở địa phận thuộc thiên giới y sao có thể không biết?
- Chuyện này hẳn là ngài đã quên rồi, bốn trăm năm trước từng kinh thiên động địa như thế mà.
Thẩm Nhan nhìn ra phía xa, chuyện đó cả thiên giới đồn ầm lên mất mấy ngày mới chịu lắng xuống không phải sao?
- Bốn trăm năm trước…
- Bốn trăm năm trước ta cùng Thiên Miên lịch kiếp ở phàm giới, không biết chuyện này.
Thiên Miên, tên của Đế Quân? Sao có thể, còn trùng tên với Thẩm Mộc Miên nữa. Thiên Miên, chỉ họ của y thôi đã thấy được tương lai như thế nào, nhưng chữ Miên này, tên của Thẩm Mộc Miên là chỉ một loài cây bông gạo, nhưng tên của Đế Quân thì không có ý nghĩa tầm thường như vậy.
Hắn nghĩ nghĩ, vấn đề cũng không phải là ở đây mà là Đế Quân cùng Minh Vương bốn trăm năm trước lịch kiếp xuống ở chốn nhân gian, nhưng chẳng phải lịch kiếp khi trở về đều có thể nhớ được mọi chuyện sao? Chuyện của hắn cùng Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên chấn động lục giới không ai không biết, nên nói là chuyện của hắn không gọi là lớn gì, hoặc là không đủ để hai vị quân vương để tâm đến.
- Bốn trăm năm năm trước, hai người mà ta yêu nhất vì muốn cứu ta mà nhảy xuống Đoạn Tu Đài.
- A…
- Bị làm sao vậy?
Đế Quân cùng Minh Vương đột nhiên “A” lên một tiếng dọa Thẩm Nhan sợ hết hồn, Minh Vương nói.
- Chỉ là tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng mà thôi.
Đế Quân cũng gật đầu một cái, y lại nói.
- Chuyện qua rồi, nhân duyên của ngươi bây giờ là với chúng ta.
Này… Nghiêm túc một chút có được không, hắn vẫn ở trong cảm xúc đau buồn được chứ, Đế Quân này không cảm thấy hắn đang rất muốn khóc hay sao hả?
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản vương cùng Đế Quân không làm cho ngươi thấy thỏa mãn bằng hai tên kia hay sao?
Đây không phải là trọng điểm được chứ? Hai người bọn họ lúc này chẳng những không còn tranh giành đấu đá nữa mà lại đi so sánh với Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên. Chẳng lẽ là muốn đồng tâm hiệp lực đánh bại hai người kia rồi mới tính tiếp?
Này cũng quá đáng sợ rồi đi, hắn không muốn cùng hai vị quân vương này dây dưa đâu a!
"Hệ thống giao nhiệm vụ: Dỗ dành Thiên Miên và Thiên Minh khiến hai người họ vui vẻ.
Thưởng: Gặp lại Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc.
Phạt: Vĩnh viễn không gặp lại Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc nữa."
Âm thanh xa lạ mà quen thuộc này Thẩm Nhan đã gần bốn trăm năm mới được nghe lại. Hệ thống chết giẫm này sau mấy trăm năm tính nết vẫn như vậy, vẫn thích hố hàng hắn a!
Nếu hắn mà làm cho Thiên Miên và Thiên Minh vui vẻ có khác nào đi tìm chết, sau này cho dù gặp lại Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc thì hắn cũng không tránh khỏi cùng hai vị quân vương này có liên quan. Hắn phải chết như thế nào mới vừa lòng hệ thống đây a!!
Thẩm Nhan hai tay ôm đầu, hắn sau một chốc liền phát hiện ra có gì đó không đúng. Thiên Miên, Thẩm Mộc Miên. Thiên Minh, Văn Minh Ngọc. Bốn trăm năm trước, lịch kiếp xuống phàm giới, còn có…
- Hai người, bỏ mặt nạ xuống!
Đế Quân cùng Minh Vương theo lời hắn bỏ mặt nạ xuống, vẫn là khuôn mặt của Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc.
- Hai người xác định là không có xâm nhập mộng cảnh của ta?
Đế Quân cùng Minh Vương lắc đầu.
- Khuôn mặt này từ lúc sinh ra đã vậy rồi?
Minh Vương cùng Đế Quân gật đầu.
Thẩm Nhan rốt cuộc đã hiểu. Hệ thống này chơi hắn rất được, dám cải biên tác phẩm của hắn thành như vậy, dám biến hắn thành con lừa tự chui đầu vào khổ sở.
Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc là thân phận gì, rơi xuống Đoạn Tu Đài có thể chết được sao, bọn họ chính là Đế Quân cùng Minh Vương chính là đang trải nghiệm tình kiếp ở phàm giới a! Hắn vì cái qué gì đánh đổi trí nhớ của bọn họ để bây giờ thành như vậy! Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó hệ thống hàng dỏm!
“Hiếm khi thấy ký chủ thông minh như vậy hệ thống cũng rất tự hào. Nếu đã biết được thân phận thật sự của Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc vậy thì ký chủ hãy cố gắng lên nhé. Vì một ngày ôm được nam thần về nhà thì ký chủ cũng không cần phải giữ thân trong sạch, trong một ngàn lẻ một tuyệt chiêu cua trai thì dùng thân thể chính là hiệu quả nhất. Hệ thống chúc ký chủ đạt được ý nguyện, mỗi ngày lăn giường vui vẻ.”
…???
Mẹ nó a! Hệ thống này không phải là có tâm mà là muốn bán con trai được chứ, dù sao cũng đã ở bên cạnh hắn bốn trăm năm cũng không cần phải cho không hắn như vậy a!
- Thẩm Nhan, ngươi lầm bầm cái gì vậy?
Thẩm Nhan còn chưa kịp nói thì Minh Vương đã đáp lời thay.
- Là nhìn thấy ta và ngươi lớn lên anh tuấn cho nên động lòng rồi.
Được rồi, Thẩm Nhan không tin tưởng được đầu óc của hai kẻ thích tự luyến này đâu. Lớn lên anh tuấn cũng không phải là mấu chốt được chứ, mấu chốt là hắn làm như thế nào để hai người bọn họ nhớ ra hắn được đây?
Lăn giường, ký ức ùa về?
Thôi khỏi đi, cách thức đau mông như vậy hắn còn khuya mới làm, cũng không có khoa học nào chứng minh lăn giường sẽ làm cho người mất trí nhớ nhớ lại tất cả.
Thẩm Nhan nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định trở lại Cao Sơn một lần nữa, bọn họ chắc chắn sẽ từng chút một nhớ ra nơi này!