Kể từ ngày Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên rơi xuống Đoạn Tu Đài cũng đã trôi qua đi bốn trăm năm.
Thẩm Nhan sau khi sự việc đó xảy ra trở nên giống như người mất hồn, hắn lúc nào cũng chỉ ngồi một chỗ thần thờ nhìn phía xa. Tuy rằng Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên sau khi rơi xuống sẽ không bị làm sao nhưng mà thiên đình không tìm ra được vị trí mà bọn họ bị rơi. Mỗi người sau khi rơi xuống đều có thể tìm được vị trí chỉ có hai người họ là không tìm được. Có thể là do hệ thống can thiệp cho nên phía thiên đình cũng không thể nhúng tay vào, mà hệ thống cũng không nói cho hắn biết.
Hắn khổ sở nhiều ngày, khóc lóc nhiều ngày cuối cùng hệ thống mới phải nói cho hắn biết sẽ có ngày gặp lại. Chỉ cần hắn thăng quan tiến chức, tiền đồ vô hạn đi lên đỉnh cao thì Văn Minh Ngọc và Thẩm Mộc Miên tự nhiên sẽ xuất hiện.
- Thật là mệt a!
Thẩm Nhan thở ra một hơi, hắn đã ở Duyên Thần Điện này hơn ba trăm năm, nghe không biết bao nhiêu là lời cầu nguyện của các thiếu nữ, cũng như các đôi tình nhân.
Hắn năm đó sau khi nghe hệ thống nói như vậy liền tích cực làm nhiệm vụ, trừ yêu, trừ tà, giúp đỡ dân chúng cho nên sau vài năm cuối cùng cũng được phi thăng. Mà thiên đình bởi vì hắn mất đi hai mối nhân duyên cho nên quyết định bù đắp tinh thân cho hắn, để cho hắn làm một vị thần kết duyên, se tơ hồng cho các cặp đôi.
Này còn gọi là bù đắp mà được sao? Nhìn thấy hắn mất đi tình duyên liền bảo hắn đi kết duyên cho người khác, bảo hắn cả ngày đọc những lời cầu nguyện về tình duyên thì có khác nào giết chết hắn không?
Thẩm Nhan sau khi phi thăng thì chỉ định Cẩm Ngọc Nghiên, Lý Tư Mẫn, Tần Lệ Dung cùng với Trang Thu Vũ cùng phi thăng, nhưng mà Trang Thu Vũ đối với Cát Lĩnh Nam tình cảm sâu đậm không muốn rời xa cho nên theo y đến ma giới, cuối cùng làm việc cho Minh phủ. Cho nên chỉ còn lại ba người nữ nhân ở lại cùng hắn phụ việc se duyên cho người khác.
Hắn cứ mỗi ngày như vậy, chỉ mới qua đi hơn ba trăm năm mà tín đồ vô số, so với vị Đế Quân cao cao tại thượng kia còn muốn cao hơn. Đế Quân này tính tình rất không tốt, rất ít thượng triều còn thường xuyên không xem tín đồ của mình ra gì, nhìn thấu tấu thư chỉ tùy tiện nói duyệt hay không duyệt đã có người lo.
Người chăm chỉ muốn thăng quan tiến chức, cầu y y không duyệt liền cả đời thi không đậu. Người dũng mãnh uy phong cầu y đánh thắng trận mở rộng bờ cõi y không duyệt liền cả đời đánh trận nào thua trận đó. Còn rất, rất nhiều chuyện mà Thẩm Nhan chỉ bĩu môi không nói ra. Nếu không phải y quá mạnh thì thiên giới sớm đã đổi chủ.
Hắn được kể là vị Đế Quân này mấy ngàn năm trước lúc chỉ mới phi thăng bị người bắt nạt, y ghi hận trong lòng, qua đi vài trăm năm thực lực mạnh lên. Y san bằng thiên giới, người quy thuận giữ mạng, người chống đối liền giết luôn, quá mức tàn bạo. Nhưng mà y sau khi lên làm Đế Quân cũng không gây ra chuyện gì ác liệt, chỉ là hơi thất đức tùy tiện duyệt tấu thư hại người cả đời không ngóc đầu dậy nổi mà thôi.
- Ngọc Nghiên, muội đã xem xét hết số tấu thư ngày hôm nay chưa?
- Đã xong rồi, Nhan ca ca, ngày mai là đại lễ tuyển phi năm trăm năm diễn ra một lần của Đế Quân. Huynh phải đến đó, nếu không sẽ bị khấu trừ bổng lộc.
- Muội không nhắc là ta quên rồi!
Lý Tư Mẫn ở góc bên kia hai tay chống cằm nhìn qua.
- Đế Quân thượng vị cũng đã ba ngàn năm nhưng vẫn chưa có Đế Hậu, nhưng Trắc Phi, Thứ Phi cũng đã có rất nhiều rồi. Mỗi một lần tuyển cũng chọn đến bốn năm người.
- Muội nói đúng, nhưng mà ta có nghe qua cung nữ mấy ngày trước xì xào là Đế Quân chưa từng sủng qua người nào.
Thẩm Nhan gật gù, còn có cả chuyện như vậy. Không sủng phi tầng, chẳng lẽ Đế Quân này ăn chay hay sao? Tần Lệ Dung lại ra hiệu bọn họ im lặng.
- Chuyện như vậy không thể đem ra bàn tán được đâu! Nhỡ như có người nghe được, đến tai các vị trắc thất thì không được yên ổn đâu!
- Đúng đúng, Đế Quân không thể chọc vào, mà phi tần của y lại càng không, lòng dạ nữ nhân không thể nào đối phó được.
Thẩm Nhan nghe bọn họ tám chuyện mà chỉ cười cười không nói, hắn sắp xếp lại tấu thư đã duyệt rồi trở về nơi nghỉ ngơi. Hắn trong suốt bốn trăm năm qua chưa từng thấy được mặt của vị Đế Quân kia. Tuy rằng y vẫn thượng triều nhưng trên điện luôn có một tấm màn mỏng che lại, người này tính tình quái gở không thích người khác nhìn mặt của mình.
Đại lễ tuyển phi của Đế Quân rốt cuộc cũng tới. Thiên giới đâu đâu cũng là người đứng thành hai hàng ở ngoài thiên điện chừa ra một khoảng vô cùng rộng lớn. Không chỉ tiên nhân mà Hoàng thượng hạ giới cũng được đến dự, còn có cả những nhân vật chủ chốt ở Minh giới, Minh chủ Minh Vương điện cùng với mười vị Điện chủ Thập điện Minh Vương cùng đến.
Thẩm Nhan ấn tượng nhất là vị Minh chủ Minh Vương điện, vị Minh Vương này dáng người cao ráo, y phục chỉ độc một màu đen thêu hoa hải đường màu đỏ vô cùng nổi bật. Y trên mặt đeo mặt nạ màu đen che nửa bên mặt nhưng hắn lại không dám nhìn thẳng y, đôi mắt đỏ như lửa của y làm hắn cảm thấy không rét mà run.
Mà trùng hợp một điều là Đế Quân ngày hôm nay cũng đeo mặt nạ nửa bên mặt, mặt nạ của y làm bằng vàng ròng vô cùng xa hoa. Y phục màu vàng nhạt thêu chỉ nổi hình hoa hải đường nhìn giống như Mặt Trời sáng rực.
Thẩm Nhan đã từng nghe nói, vị Minh Vương này cùng với Đế Quân đấu đá nhiều năm, cứ mỗi năm đến đại lễ tuyển phi là sẽ đánh nhau một lần, không phân thắng bại.
Hắn không nghĩ tới là trên đời còn có một vị Đế Quân cùng với một vị Minh Vương lại như vậy, đánh rồi lại đánh.
Giống như Thẩm Mộc Miên và Văn Minh Ngọc, cũng đã nhiều ngày đấu đá tranh giành, bởi vì hắn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Nghĩ tới, hắn lại muốn rơi nước mắt.
Không biết là hắn còn phải cố gắng bao nhiêu lâu mới gặp lại được bọn họ đây?