Thẩm Mộc Miên kéo Thẩm Nhan vào trong phòng không nói hai lời liền áp hắn xuống giường, y cũng không để cho hắn có cơ hội kêu lên một tiếng nào liền hôn lên môi hắn, mạnh mẽ, áp bức không một kẽ hở.
Thẩm Nhan bị hôn đến hai mắt cũng mơ hồ chảy ra nước, chỉ mới có một năm trôi qua mà sức lực của y đã hoàn toàn trên cơ hắn rồi. Cái gì “Hệ thống trải nghiệm nhân vật chính nghịch thiên!” chứ, hắn một người ở trong thế giới này cũng không đánh lại được, hiểu chứ? Hắn bị hôn đến nỗi cả người mơ hồ lâng lâng, cho đến khi rời ra giữa hắn và Thẩm Mộc Miên còn vươn lại một sợi chỉ bạc mỏng manh gần trong gang tấc.
- Miên Miên…
- Ta đã nói không được gọi ta như vậy.
Thẩm Mộc Miên giữ lấy cằm Thẩm Nhan, y trợn mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút không phục. Thẩm Nhan hiểu là đứa nhỏ này lại tức giận rồi, y cho rằng gọi “Miên Miên” như vậy chẳng khác gì gọi một tiểu hài tử, y là nghĩ hắn xem y chỉ là đứa nhỏ. Nhưng mà, y nào biết được hắn đắc tội ai cũng có thể chứ Thẩm Mộc Miên thì không dám được chứ? Nhưng mà, Thẩm Mộc Miên này cũng không có dám nặng tay với hắn. Thẩm Nhan nheo mắt lại.
- Miên Miên đệ đệ, sao lại nổi giận rồi.
Thẩm Nhan rất không sợ chết lại chọc giận y, Thẩm Mộc Miên hết giữ cằm rồi lại bóp miệng hắn làm hai cánh môi nhu lên nhìn giống như một con heo. Cái người này lúc nào cũng thô lỗ, sao có thể là nam chính vạn nhân mê trong nguyên tác được.
- Đừng có ỷ được chiều chuộng rồi sinh hư!
Thẩm Mộc Miên có chiều chuộng hắn sao, hở một chút liền động tay động chân. Y không giống như Văn Minh Ngọc chậm rãi từ tốn mà ngay lập tức bứt đứt dây buộc thắt lưng của chính mình, trói luôn hai tay của hắn lại. Thẩm Nhan liếc mắt nhìn quần của y lỏng lẻo tuột xuống, tiết khố như có như không làm lộ ra mảng lông rậm rạp, đây mà là một thiếu niên mười bảy tuổi sao?
- Miên Miên, khoan đã, trước tiên nói chuyện một chút.
- Làm trước rồi nói.
Thẩm Mộc Miên không cho hắn cơ hội từ chối mà ngay lập tức cởi bỏ tiết khố, hung hăng đem đại điểu chỉ mới hơi cứng một chút nhét vào trong miệng Thẩm Nhan làm hắn có chút nghẹn. Khí tức khố gian nồng đậm xộc vào trong mũi hắn, là loại mùi hương giống đực nam tính làm bất kỳ một giống cái nào cũng sẽ dâng lên ham muốn, hắn trong giây lát liền cứng lên.
Thẩm Mộc Miên sau khi cho thứ kia vào trong miệng hắn cũng không có lập tức mạnh bạo mà chỉ tùy ý cắm rút, đỉnh đầu nhợt nhạt cạ trên lưỡi của hắn, nới rộng hết cỡ khoang miệng của hắn. Y hai chân áp hai bên đầu hắn không cho hắn chối bỏ, mà tay hắn lại đang bị trói cũng không cách nào trốn tránh được, tiếng nghẹn ngào cũng bị chặn lại trong cổ họng.
- Nhan… Huynh, không được bỏ rơi Mộc Miên đó có biết không?
Thẩm Nhan có chút đau đầu, ở trên thân của người ta, đem vật lớn đó thô bạo nhét trong miệng của người ta mà còn làm ra bộ dạng ủy khuất như vậy thì có hợp lý hay không hả? Hắn chớp chớp mắt biểu thị không có ý kiến, hắn cảm giác được vật trong miệng mỗi lúc một to lớn, trong chốc lát đã nong miệng hắn rộng ra hết cỡ. Y đỉnh tới, từng chút một đem đỉnh đầu to lớn nhét tràn trong cổ họng hắn làm hắn muốn nôn, một chút dịch vương lại trong cổ hắn chảy xuống dạ dày.
Thẩm Mộc Miên chỉ đỉnh tới lui một chút đủ thấm ướt rồi cũng rút ra, y dùng lực đem y phục trên người Thẩm Nhan xé làm hai mảnh, động tác vô cùng nhanh cởi bỏ luôn tiết khố của hắn. Thẩm Nhan thoát khỏi vật lớn kia liền nói.
- Chậm đã! Ta vẫn còn rất mệt!
- Hừ!
Thẩm Mộc Miên trừng hắn, vì cái gì mệt y có thể bỏ qua nhưng nếu vì ngủ với người khác mà mệt thì y nhất định luận tội đến cùng. Thẩm Mộc Miên không thèm nói gì nữa mà giữ lấy hai bắp đùi Thẩm Nhan, để hai chân hắn lên hai vai chính mình, chân Thẩm Nhan bị nâng cao như vậy cho nên chỗ nào muốn thấy đều có thể thấy được. Nơi thầm kín ẩn ẩn sau kẽ mông cũng vì vậy mà bại lộ ra ngoài, kịch liệt đêm qua làm cho nơi đó vẫn chưa kịp khép lại, Thẩm Mộc Miên nhìn đến nóng ngay sau đó liền cầm lấy đại điểu ngạo nhân một đường tiến vào.
- A… Đau!
Cũng không phải là đau nhưng mà Thẩm Mộc Miên đi vào quá đột ngột làm cho Thẩm Nhan rơi vào hốt hoảng, nơi đó đã từng trải qua xuyên xỏ cho nên bây giờ đi vào thật dễ dàng không một chút trở ngại nào. Thẩm Mộc Miên cúi người xuống, giống như áp luôn hai chân Thẩm Nhan luôn trên người hắn, độ khó của tư thế này phải nói là vô cùng khó chịu, áp đến nỗi làm hắn như muốn co luôn người lại.
- Miên Miên, nhẹ nhàng một chút.
Thẩm Mộc Miên nheo mắt nhìn hắn, y lại hôn xuống, dung nhan thập phần anh tuấn cùng với đôi mắt giống như chim ưng quét qua người hắn. Sau khi rời môi y liền hừ một tiếng nữa.
- Nhẹ nhàng, để huynh hư có đúng không?
Được rồi, Thẩm Nhan thừa biết cái tên Thẩm Mộc Miên này không nói lý lẽ, hắn hai tay vòng qua cổ y, cổ tay vẫn bị trói cho nên áp y vào càng gần. Thẩm Mộc Miên lúc này không lưu tình nữa mà bắt đầu đưa đẩy hông, mỗi động tác cắm rút đều là mạnh mẽ nhất.
Thẩm Mộc Miên lúc nào cũng như vậy, trực tiếp, chiếm giữ, không nhiều lời, sau khi xuống giường thì sẽ thành một con thỏ với hai con mắt to tròn ra vẻ vô tội. Thẩm Nhan bị y áp đến nỗi hông eo như muốn vỡ ra, chân cũng mỏi không chịu nổi, mãi một lúc mới chịu buông tha.
Y lúc này nằm ngửa ra giường để cho hắn ngồi lên trên bụng, tư thế này muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu, y hai tay giữ chặt hông hắn ép hắn xuống, đại điểu cứng rắn đi vào càng sâu, chạm đến điểm sâu thẳm nhất trong cơ thể hắn.
- Ưm… A!
Thẩm Nhan bất giác rên lên một tiếng, nơi bụng dưới dâng lên một trận nóng kịch liệt, c*n thịt của hắn ngay lúc này bắn ra làm cho một vệt bạch trọc một đường văng thẳng lên mặt Thẩm Mộc Miên. Y nhàn nhạt treo lên một nụ cười hạ lưu.
- Thích như vậy sao?
Thẩm Nhan không nói, hắn dường như đã bị rút mất hơi cái gì cũng không nói được, âm thanh hừ hừ khàn đặt trong cổ họng.
- Ta làm huynh thích hay là Văn Minh Ngọc làm huynh thích?
Thẩm Nhan lại không nói mà quay mặt đi, việc này sao có thể so sánh. Thẩm Mộc Miên là cốt của Thẩm Bất Phàm nam chính ngựa đực nguyên tác, mà Văn Minh Ngọc cũng là nhân vật phản diện một sống một còn đối đầu của y. Không luận tu vi chỉ luận năng lực trên giường đều làm cho bất kỳ một ai lĩnh hội qua đều không thể quên được.
- Nói, ai làm huynh thích!
Thẩm Mộc Miên không chút chần chừ đánh “bốp” lên mông hắn một cái, lại thêm một cái nữa, tiếng vang thanh thúy làm cho không khí trong phòng càng thêm d*m mỹ. Thẩm Nhan răng cắn lấy môi, nói như khóc.
- Đều thích… Đều muốn… cả!
- Hư hỏng!
Thẩm Mộc Miên vừa đánh vừa từ bên dưới thúc lên làm cho Thẩm Nhan rơi vào cục diện không thể chống đỡ, hắn nức nở rên lên, âm thanh càng lúc càng thêm yêu mị. Y ngừng lại trong chốc lát xoay người Thẩm Nhan nằm ấp sấp xuống, giống như chó đực mà tiếp tục làm.
- Miên Miên… Nhẹ chút… A!
Mà Thẩm Mộc Miên lại không hề có ý định nhẹ nhàng một chút nào, y hai tay luồn xuống dưới đùi Thẩm Nhan bế hắn đứng lên, hắn còn chưa kịp van xin thì y lại từ phía sau công tiến. Thẩm Mộc Miên là ở phía sau hắn, bế hắn lên làm cho hắn sợ bị rơi xuống mà ngược tay qua vai giữ lấy vai y, hai tay bị trói làm cho hắn giữ vô cùng khó khăn. Lưng hắn áp vào ngực y, mồ hôi thấm ướt dâng lên một cỗ tình ý nồng đậm, y cứ vậy ở bên trong hắn bế hắn đi lại bàn tư trang.
Thẩm Nhan cả ngươi co rúm lại, hai mắt ướt một tầng sương nhìn gương đồng ở trước mặt, Thẩm Mộc Miên hai tay uy lực bế hắn không chút gượng ép nào mà hắn thì lại giống như một đứa nhỏ sợ bị rơi. Bên trong gương đồng là hình ảnh t*ểu huyệt của hắn bị c*n thịt to lớn của Thẩm Mộc Miên xuyên xỏ, d*m thủy nương theo đùi hắn chảy xuống một vệt dài.
- Miên Miên!
Thẩm Nhan nức nở kêu lên một tiếng, những âm thanh sau đó đều bị tiếng rên rỉ nuốt mất, Thẩm Mộc Miên không chút lưu tình mà cắm rút, động tác mà hắn nhìn trong gương đồng càng rõ ràng. Y bên trong gương đồng nhếch môi lên.
- Nhìn thấy không, huynh nuốt lấy ta không muốn nhả ra như vậy. Là thích ta hơn!
Thẩm Nhan không còn sức mà cự cãi nữa mặt kệ Thẩm Mộc Miên muốn nói gì thì nói, y sau vài lần kịch liệt cuối cùng cũng bế hắn lại giường dùng tư thế nguyên thủy nhất mà làm hắn. Hắn nức nở không thành tiếng, dây trói trên tay lúc này được cởi ra làm hằn lên mấy vết vô cùng dữ tợn.
- Đệ… thật ác!
- Đối với huynh mạnh tay một chút thì huynh nói ta ác, chiều chuộng huynh thì huynh lại hư. Ta phải làm sao mới vừa lòng huynh đây hả?
Thẩm Mộc Miên hai tay đan vào tay Thẩm Nhan, tốc độ cắm rút càng lúc càng nhanh. Thẩm Nhan mờ mịt nhướng người hôn lên môi y, đón nhận từng đợt xâm nhập như cuồng phong kia, hắn không biết là bản thân đã xuất ra bao nhiêu lần, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Hắn hai chân quấn lấy eo Thẩm Mộc Miên từng trận run rẫy dâng lên, hắn siết chặt mấy ngón tay của y buông xuống một tiếng thở dốc rồi run rẫy bắn ra. T*ểu huyệt trong cơn cao trào cắn chặt đại điểu của Thẩm Mộc Miên làm cho y cũng không nhịn được mà cắm rút càng thêm kịch liệt, c*n thịt co giật đem tất cả tinh hoa trút đầy bên trong cơ thể Thẩm Nhan.
Y ôm lấy hắn thở dốc, nhìn hắn hai mắt mơ màng không nhìn rõ tiêu cự mà khóe môi nhếch lên một nụ cười vô cùng hạ lưu, đại điểu ngạo nhân vừa trút xuống tinh túy cũng thêm một lần nữa uy phong thức dậy.
- Đủ… đủ rồi!
Thẩm Nhan có ý muốn tránh nhưng cơ thể gần như đã không còn sức lực mặc cho Thẩm Mộc Miên thêm một lần nữa giày vò. Y ghé vào tai hắn thì thầm.
- Ca ca… Sao mà đủ chứ, Mộc Miên còn muốn cùng huynh… mỗi ngày.
Thẩm Nhan nghe xong lời kia, hồn lìa khỏi xác.