Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

Chương 49




Thẩm Nhan đưa lại giỏ bánh cho Uyển Lăng lại nhờ nàng nói với Thẩm Mộc Miên buổi chiều ra sau trường học gặp hắn. Hắn không phải là đi liều mạng, nhưng mà nếu không biết gì cứ ngây ngây ngô ngô để y tùy ý xoay chuyển chẳng phải là phiền phức sao, hắn phải biết được y muốn làm gì, nhỡ đâu một ngày y ra một đòn chí mạng mà hắn thì lại ngây ngô không biết tại sao lại chết.

Nơi hắn hẹn gặp Thẩm Mộc Miên là thác nước phía sau khu dạy học, bởi vì hắn đã bị ngâm dưới ao sen, cũng từ đó mà thành công nghịch thiên chuyển hoán số mệnh cho nên nước không thể làm hại được hắn nữa. Nếu Thẩm Mộc Miên lại đem hắn ném xuống dưới hắn chắc chắn sẽ không chết lần nữa.

Khi ánh hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Thẩm Mộc Miên theo lời hẹn đi tới. Y lúc này đã cao hơn, so với hắn còn muốn cao hơn một cái đầu, đúng là tuổi trẻ lớn thật nhanh chẳng bù cho hắn tập luyện bao nhiêu vẫn cứ là thấp bé. Thẩm Nhan không dám nhìn thẳng, chỉ lướt qua nhưng cũng thấy được trên khuôn mặt đó vẫn còn ẩn ẩn dấu bầm chưa kịp mờ đi.

Qua đi một lúc mà Thẩm Mộc Miên vẫn không nói gì làm cho Thẩm Nhan sợ muốn chết, y là đang suy nghĩ nên giết hắn bằng cách nào hay sao?

- Sao ngươi lại không nói gì?

Thẩm Mộc Miên nhìn hắn, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt làm cho dung nhan lãnh đạm non nớt thêm phần ngạo nghễ.

- Là huynh hẹn ta ra đây, ta có thể nói được gì?

Thẩm Nhan chột dạ cúi mặt rồi lại ngước lên, hắn nên thẳn thắn đối mặt, nếu Thẩm Mộc Miên muốn đánh y thì cứ để cho y đánh là được rồi, chỉ cần không đánh chết là được.

- B…bánh ngươi đưa… Là có ý gì?

Thẩm Mộc Miên lại im lặng một chút rồi bước tới một bước làm cho Thẩm Nhan run lên bước lùi một bước, tuy là hắn nói đánh thì đánh nhưng không đánh vẫn tốt hơn chứ! Hắn là sợ đau!

- Ta thích huynh.

- …

Là Thẩm Mộc Miên nói nhầm đúng không, thích… cái gì chứ?

- Muốn tán tỉnh huynh.

- …

- Muốn ôm huynh.

- …

Thẩm Nhan đứng như trời trồng nhìn Thẩm Mộc Miên nhanh như chớp đi tới chỗ hắn, ôm lấy hắn, y rất nhanh phũ môi xuống làm hắn cái gì cũng không kịp phản ứng. Hắn giống như đã hóa đá, Thẩm Mộc Miên nói cái gì, thích hắn, mẹ nó, ác ma thích hắn!

- Muốn thượng huynh!

Thẩm Mộc Miên vừa dứt lời cũng là lúc Thẩm Nhan bị đè ngửa xuống tảng đá lớn dưới chân, hắn lúc này mới hoàn hồn trở lại, hai tay hắn bị y cố định lại không thể cử động. Hắn quắt mắt nhìn lên, Thẩm Mộc Miên ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, dưới ánh chiều tà làm hắn có chút nhìn không rõ.

- Thẩm Mộc Miên, ngươi bị điên sao?

Thẩm Mộc Miên siết chặt hai tay hắn, hai chân y tách hai chân của hắn ra, áp hắn càng chặt. Mẹ nó có ai vừa mới tỏ tình liền muốn thượng người ta như vậy không?

- Huynh… ghét bỏ ta sao?

- …

Hắn không phải là ghét bỏ mà là sợ được chứ? Mộc Miên ca ca, Mộc Miên đại thần, là ngươi đem ta ném chết ta có thể không sợ mà được sao?

- Ta xin lỗi, ngày đó đem huynh hại chết là ta sai rồi. Ta chỉ là… chỉ là… tức giận mà thôi! Ta chỉ là… hận huynh chiếm lấy thân thể của ta, hận huynh đem tất cả những thứ tốt đẹp của ta lấy đi hết. Nhưng mà, sau này khi nhìn thấy huynh vẫn còn sống, ta thật sự không thấy hận ý như trước nữa. Ta… ta… thích huynh cũng không được sao?

- Ngươi tại sao lại biết ta là linh hồn bên trong thân thể Thẩm Bất Phàm?

Thẩm Mộc Miên này một hơi nói nhiều như vậy làm mặt hắn hết xanh rồi lại đỏ, sợ đến nỗi cả người tê cứng. Y úp mặt lên vai hắn, nói thật nhỏ.

- Ngày đó khi rơi xuống Cao Sơn, ta xuất hồn khỏi cơ thể kia đã nhìn thấy huynh nhập vào. Chính là khuôn mặt này. Sau khi đến Chúc Tiên ta có vài lần đến thôn Tịnh Liên, biết được ngày huynh xuất hiện ở đó trùng khớp ngày mà ta đem huynh ném xuống ao sen. Lúc đó ta đã biết là huynh.

- Sau đó… thích ta?

Này cũng quá dọa người rồi, sao không có chút gì làm hắn thấy cảm động vậy?

- Nhìn nhiều một chút, thấy huynh vừa mắt… rất thích huynh!

Nhưng hắn không thích được chứ, một tiểu ác ma mới lớn hắn không có muốn dây vào đâu. Hơn nữa người hắn thích là Văn Minh Ngọc.

- Mộc Miên, ngươi buông ta ra trước đã. Chuyện thích hay không để sau hẳn nói có được không?

- Huynh ghét bỏ ta sao?

- Ta không có.

Có quỷ mới dám ghét bỏ cái tên tu la nhập thể này, ngày hôm đó đánh hắn muốn chết luôn rồi, ra tay nặng như vậy. Thẩm Mộc Miên cứ nhần chừ không chịu buông làm hai tay hắn cũng tê lại, y hôn hôn lên cổ hắn.

- Không ghét bỏ ta, vậy tại sao phải bảo ta buông. Huynh… không muốn cùng ta sao?

Thẩm Nhan nheo mắt nhìn Thẩm Mộc Miên đang mở to hai mắt nhìn hắn, y từ bao giờ lại hóa thân thành thỏ như vậy? Người ngoài không biết còn bảo là hắn bắt nạt y, lúc lầm lì đánh người đâu có như vậy.

- Người ta thích là Văn Minh Ngọc.

Thẩm Nhan không chần chừ nói ra, hắn chính là không muốn cùng Thẩm Mộc Miên dây dưa. Hắn nghe trong chốc lát hai tay bị siết lại, y trợn mắt nhìn hắn, rồi lại rũ xuống.

- Ta không ngại cùng Văn Minh Ngọc chia sẻ.

Này… hắn là một người rất có giá luôn đó, xem hắn là cái gì mà chia với sẻ chứ!

- Huynh đừng có trợn mắt với ta như vậy, ta đã nhượng bộ đến như vậy rồi! Dù như thế nào ta cũng không để huynh đi khỏi ta, chết cũng phải chết trong tay ta.

Thẩm Nhan nhếch nhếch khóe môi, Mộc Miên đại thần, sao ngươi tự dưng lại giở thói côn đồ vậy hả? Y lại nói.

- Huynh đã lấy đi trong sạch của ta rồi còn muốn chạy sao, huynh không sợ ta chết rồi hóa thành lệ quỷ ám huynh hay sao?

Đừng! Mộc Miên ca ca, ngươi như thế này so với lệ quỷ cũng quá đáng sợ rồi, đừng có hù dọa tâm hồn mỏng manh của hắn nữa được chứ? Hắn quay mặt ngượng ngùng nhớ lại sự việc ở ao sen lúc trước.

- Lần đó… chỉ là sự cố. Độc kia…

- Ta không quan tâm, chẳng lẽ trúng độc liền không cần trách nhiệm!

Thẩm Nhan cứng miệng không đối lại được. Sự thật đúng là hắn đã lấy đi trong sạch của Thẩm Mộc Miên, đâu thể chỉ vì trúng độc mà không truy cứu trách nhiệm. Nếu mà là nữ nhân khác sợ rằng chỉ nhìn hai bàn chân, nhìn vai trần thôi đã bị nữ nhân nhà người ta ép cưới rồi. Huống chi hắn với Thẩm Mộc Miên đã… Nhưng mà người hắn yêu là Văn Minh Ngọc, sao có thể ở bên cạnh Thẩm Mộc Miên được. Nhưng mà… hắn với Văn Minh Ngọc sẽ có cơ hội sao? Nạp Lan Thanh Phong mới là đạo lữ tốt nhất dành cho y không phải sao?

Thẩm Nhan thở ra một hơi.

- Ta… sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!