Thẩm Bất Phàm về vừa tới Cao Sơn thì đã thấy nơi này loạn thành một đoàn, đệ tử chạy tới chạy lui, các vị trưởng lão cũng chen nhau mà nói. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hắn nhìn một lượt đống đổ nát ở sân lớn, phòng của một vài đệ tử bị làm cho sập một góc, cây cối bị chặt đổ. Hắn kéo Lý Tư Mẫn từ trong đám đông đi ra hỏi chuyện.
- A Mẫn, xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn chỉ mới đi thôn Hồng Ký cả đi cả về còn chưa đến bảy ngày mà Cao Sơn đã thành như thế này rồi, trong nguyên tác hắn cũng đâu có viết a!
- Ta cũng không biết nữa. Thu Vũ sư huynh từ sau khi ở Tích Kiếm sơn trở về thì luôn như vậy, đuổi đánh Cát Lĩnh Nam, ai cũng không ngăn nổi.
- Sao lại như vậy?
Thẩm Bất Phàm nhìn Văn Minh Ngọc cầu giải thích, dù gì y cũng trên thông thiên văn dưới thông địa lý thấu hiểu lòng người, Cát Lĩnh Nam còn là huynh đệ tốt của y nữa. Văn Minh Ngọc nhướng mày không nói, không phải là không nói mà là thông linh trả lời hắn.
”Muốn biết thật sao?"
“Ừm.”
Văn Minh Ngọc lại không trả lời hắn ngay.
“Tối nay sang phòng ta, ta nói cho ngươi biết.”
“Vậy thôi.”
“Ha ha…”
Nhìn Văn Minh Ngọc cười lại không làm hắn thấy chán ghét, nhưng chỉ một chút chuyện như vậy mà muốn hắn đến phòng của y thì còn lâu. Lúc trước hắn là sợ y đánh, hiện tại lại sợ y giở trò gì không tốt đẹp. Nếu không thể hỏi thì cứ tìm Trang Thu Vũ là sẽ rõ, đâu cần phải mạo hiểm thân mình làm gì.
Thẩm Bất Phàm tuy là nghĩ vậy nhưng hắn cũng không có dại mà đi tìm hai kẻ đang đánh nhau long trời lở đất kia, hắn đi về phòng cất tay nải rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Đã nhiều ngày rồi hắn không có được một ngày yên tâm mà ngủ, Văn Minh Ngọc luôn muốn ngủ chung làm hắn khó chịu muốn chết, từ nhỏ cho đến lớn hắn luôn ngủ một mình cho nên có người ôm liền không quen.
Thẩm Mộc Miên hắn đã gửi cho Bàng quản sự an bài, giúp y tìm một sư phụ tốt. Thẩm Bất Phàm khẽ thở dài một hơi, không nghĩ chỉ vì hắn xuyên qua mà câu chuyện lại có thay đổi lớn đến thế. Hắn lại sờ lên cổ, mặt dây chuyền lành lạnh chạm vào tay hắn làm hắn run lên, cả Văn Minh Ngọc cũng không còn là Văn Minh Ngọc như trong nguyên tác nữa rồi. Thẩm Bất Phàm nghĩ nghĩ một hồi lại ngủ quên luôn, có người đẩy cửa vào phòng cũng không hay biết. Người này đi đến cạnh giường, nhìn thấy tay hắn nắm chặt miếng ngọc khắc chữ “Minh” kia mà không khỏi nghiến răng một cái.
- Ta trở về rồi, Thẩm Bất Phàm, dùng thân phận của ta cũng thoải mái vậy sao?
Thẩm Bất Phàm cựa người, hắn không biết trong mơ thấy gì mà lại mở miệng cười, dung nhan non nớt lại đẹp vô cùng. Người nọ siết chặt nắm tay.
- Hừ. Sớm hay muộn ta cũng sẽ lấy lại tất cả.
Người nọ đi ra, cửa đóng lại, Thẩm Bất Phàm vẫn không biết gì mà càng ngon giấc cho đến khi hắn thức dậy đã là buổi tối. Hắn bụng đói không chịu nổi liền lò mò đi xuống bếp, ở đấy đã có sẳn một người.
- Miên Miên, đệ sao lại đi ăn khuya như vậy.
- Ngủ quên.
Thẩm Mộc Miên không nhìn hắn, y chăm chú ăn cơm, bộ dạng cũng không mấy quan tâm. Khóe môi Thẩm Bất Phàm giật giật, trong nguyên tác hắn không có viết sâu về đứa nhỏ này, nhưng y vẫn là một đứa nhỏ hoạt bát giống ca ca vậy mà tại sao lớn lên lại khó ở như vậy?
- Miên Miên, ta biết đệ vẫn còn rất buồn nhưng mà phụ thân, mẫu thân và muội muội cũng không thể sống lại. Đệ phải phấn chấn lên.
- Ta không buồn.
Thẩm Mộc Miên ăn xong thì đứng lên muốn đi.
- Ta biết đệ hận ta… Bởi vì thân phận của ta cho nên…
- Phải, ta hận ngươi. Cho nên sau này gặp ta chỉ cần không đến bắt chuyện thì ta sẽ bớt hận ngươi đi một chút.
Thẩm Bất Phàm không còn biết nói gì nữa mặc cho Thẩm Mộc Miên đi qua, hắn không phải là Thẩm Bất Phàm nguyên bản, là bởi vì sự xuất hiện của hắn cho nên phu phụ Thẩm Lục mới mất. Thẩm Mộc Miên đáng lẽ sống cả đời an nhàn thì lại trở thành một người mất nhà, mất cha, mất mẹ, mất muội muội, ngay cả người sẽ là ca ca ruột lại trở thành không có huyết thống gì. Hắn cũng không còn tâm tình ăn cơm nữa liền trở về. Trên đường về lại gặp Văn Minh Ngọc đang đi tới.
- Trời tối rồi, huynh lại đi đâu vậy?
- Ta thấy hơi đói bụng nên sang phòng tìm ngươi cùng đi ăn nhưng lại không thấy.
Thẩm Bất Phàm gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì bụng đã kêu lên, hắn xấu hổ cúi mặt.
- Còn chưa ăn gì sao?
- Không có tâm tình.
- Đi, ta đi với ngươi.
Văn Minh Ngọc không cho Thẩm Bất Phàm có cơ hội từ chối liền kéo hắn đi vào nhà bếp, y mở nắp từng nồi rồi mắng một tiếng.
- Lũ tham ăn, một chút cũng không để lại là thế nào.
Văn Minh Ngọc lầm bầm mắng rồi quay sang nhìn hắn.
- Ngươi chờ một lát.
Văn Minh Ngọc lục trong tủ ra một bọc bột mì, y nhìn một lúc rồi lấy đá ra đánh lửa nấu một nồi nước sôi, bột mì thì đem nhồi với nước, động tác vô cùng thuần thục. Thẩm Bất Phàm nhìn y làm mà không nhịn được đi lại gần, hai tay Văn Minh Ngọc thon dài trong lớp bột trắng mới thấy y thật sự so với bột mì còn muốn trắng hơn, trắng trắng hồng hồng, nếu hắn mà được cắn một cái chắc chắn là chết không hối tiếc.
A a a, Thẩm Bất Phàm lắc đầu liên tục, hắn sao lại có ý nghĩ xấu xa như vậy đối với y, y là đang làm đồ ăn cho hắn ăn a!
- Làm sao vậy?
Thẩm Bất Phàm lắc đầu cười cười lại tiếp tục nhìn Văn Minh Ngọc, y dằn bột thành miếng mỏng rồi thái thành sợi, cho vào nồi nước sôi nấu qua. Trong nhà bếp cũng không còn gì nhiều chỉ có rau củ buổi sáng mua còn lại, y nấu một nồi nước chan, không có thịt tanh nhưng mùi lại rất thơm.
- Huynh thật giỏi đó, Minh Ngọc!
- Ta giỏi như vậy có phải ngươi yêu ta muốn chết đi được có phải không?
- Cút đi!
Văn Minh Ngọc sao lại vô liêm sỉ như vậy! Y vớt sợi mì ra cho vào tô rồi thêm nước chan, còn có rau củ thêm vào nhìn rất ngon làm cho Thẩm Bất Phàm vừa thổi vừa húp cuối cùng ăn hết hai tô lớn. Không có thịt nhưng so với mì thịt còn muốn ngon hơn, mẹ nó, Văn Minh Ngọc còn cái gì là không biết nữa hay không? Tại sao nhân vật chính là hắn lại cảm thấy quá thua kém như vậy, rõ ràng Thẩm Bất Phàm trong nguyên tác mới là người đem tài nấu ăn đi cua gái tại sao hiện tại lại thành hắn mới chính là người bị đồ ăn dụ dỗ. A a a, hắn hình như thích Văn Minh Ngọc thêm một chút, là thích đồ ăn y nấu có được không, không phải thích y đâu a!