Thẩm Bất Phàm nhìn ngắm đường đi, hết rừng núi lại đến thị trấn. Muốn về đến thôn Hồng Ký ít nhất cũng phải ba, bốn ngày đường, cho dù là đi xe ngựa cũng vậy. Xe ngựa của Cẩm Ngọc Nghiên và tùy tùng thân cận đi phía trước, xe ngựa của hắn và Văn Minh Ngọc đi phía sau. Đi thêm một đoạn thì mặt trời đã xuống núi liền lựa chọn ở trọ. Quận chúa là một người hào phóng, nàng chọn một nhà trọ lớn giữa trấn, bao luôn một gian lớn.
- Hai huynh muốn ăn gì cứ gọi.
- Ta muốn một vò nữ nhi hồng và đồ nhắm.
Thẩm Bất Phàm hùng hồn gọi món.
- Huynh biết uống rượu sao?
Cẩm Ngọc Nghiên gõ gõ bàn. Hắn cũng không phải là con ma rượu gì chỉ là từ khi xuyên qua đến giờ vẫn luôn muốn thử nữ nhi hồng mà trong bất kỳ phim kiếp hiệp nào cũng có rốt cuộc mùi vị ra sao. Tuy rằng tửu lượng hắn không tốt nhưng mà uống một chút vẫn không sao, hắn là một thanh niên hai mươi bốn tuổi làm sao lại có chuyện chưa từng thử qua rượu bia cho nên không có sợ bị say xỉn. Văn Minh Ngọc cũng không có can hắn.
- Cũng đã lâu chưa có uống, ta bồi ngươi.
Thẩm Bất Phàm gật đầu cười hì hì, hắn lại không hề hay biết trong đôi mắt như lang như sói của Văn Minh Ngọc đang âm mưu một chuyện không mấy tốt lành gì với hắn.
Không qua bao lâu thức ăn và rượu được đem lên, Cẩm Ngọc Nghiên chỉ gọi một bát mì còn một bàn đầy đồ ăn đều là Thẩm Bất Phàm gọi. Cẩm Ngọc Nghiên là quận chúa, giàu có như vậy chắc chắn sẽ không so đo với hắn, cho dù nàng so đo thì Văn Minh Ngọc cũng là một đại gia y còn có thể không trả nổi sao? Hắn rót ra cho y một chén rượu, cho chính mình một chén, nữ nhi hồng mùi thơm rất tốt, ngửi liền cảm thấy dễ chịu, chưa uống đã muốn say.
- Tiểu Phàm, nếu huynh đã cho phép Văn huynh đi cùng thì hẳn là người rất thân thiết với huynh, nếu vậy ta cũng không ngại nói thẳng.
Cẩm Ngọc Nghiên nhìn hắn nói.
- Nếu như huynh thật sự là ca ca ruột của ta thì huynh có trở lại hoàng cung hay không?
Thẩm Bất Phàm nuốt một ngụm rượu, đây cũng là chuyện mà hắn đã suy nghĩ suốt đường đi cho đến hiện tại vẫn chưa nghĩ thông.
- Ta không biết.
- Nếu huynh trở lại hoàng thất thì có thể đến Thiên Hoàng tu luyện, không cần phải ở trên núi cao như Cao Sơn phái nữa.
- Ta vẫn thích ở Cao Sơn, ta ở đây mười năm đã sớm xem đó là ngôi nhà thứ hai của mình.
- Ta tôn trọng lựa chọn của huynh.
Thẩm Bất Phàm cười cười lại rót rượu uống, hai mắt đã bắt đầu đỏ lên.
- Ừm, nếu ta thật sự là ca ca của quận chúa thì cũng thật tốt, có muội muội xinh đẹp như vậy thật rất vinh dự.
- Ca, huynh cũng rất đẹp mà.
Cẩm Ngọc Nghiên e lệ che miệng rồi lại liếc sang nhìn Văn Minh Ngọc, ánh mắt nhu tình lọt vào trong mắt Thẩm Bất Phàm. Cẩm Ngọc Nghiên vậy mà đã đổ Văn Minh Ngọc rồi, đúng là lớn lên anh tuấn là một lợi thế không cần nói gì đã có nữ nhân nguyện sà vào lòng. Thẩm Bất Phàm nhìn thấu tâm tư Cẩm Ngọc Nghiên lại không cảm thấy vui vẻ gì, hắn lại bưng chén rượu uống cạn, hắn không vui, hắn khó chịu.
- Ta sao có thể đẹp được.
- Huynh không tin thì hỏi Văn huynh đi, Tiểu Phàm rất đẹp, đúng không Văn huynh?
Nói một nam nhân đẹp có cảm thấy sai không chứ? Hắn không nghe Văn Minh Ngọc đáp lại liền quay mặt nhìn y, Văn Minh Ngọc vẫn là bộ dạng đạm mạc gật đậu với Cẩm Ngọc Nghiên. Hừ, liếc mắt đưa tình, một người e lệ một người giả bộ đoan chính như vậy để làm gì chứ! Còn khanh khanh ta ta, tình chàng ý thiếp như vậy cho ai xem! Thẩm Bất Phàm “Hừ” một tiếng rồi lại tiếp tục uống, chẳng mấy chốc đã đem vò rượu uống cạn mà đồ ăn thì vẫn chưa vơi đi bao nhiêu.
- Ngươi say rồi, đừng uống nữa.
- Ai nói ta say, ta muốn uống.
Thẩm Bất Phàm hai mắt lờ mò nắm lấy vò rượu đã cạn liền gọi.
- Tiểu nhị, thêm một vò!
Văn Minh Ngọc lại không cho là đúng liền phẩy tay bảo tiểu nhị không cần lấy sau đấy ôm vai Thẩm Bất Phàm đứng lên.
- Ta đưa ngươi về phòng.
- Ta muốn uống!
Thẩm Bất Phàm hai tay quàng lên cổ Văn Minh Ngọc, hai mắt phiếm hồng còn chảy ra một chút nước, hai cánh môi ướt át phà hơi lên cổ y làm y khó chịu muốn chết. Văn Minh Ngọc quay sang gật đầu với Cẩm Ngọc Nghiên rồi kéo Thẩm Bất Phàm lên trên gác, đem hắn vô phòng rồi đóng cửa lại.
- Đừng làm loạn.
- Ta muốn uống, Văn Minh Ngọc ngươi cản ta làm gì hả?
Thẩm Bất Phàm hai tay ôm cổ Văn Minh Ngọc bị y kéo lại tậm giường không chút lưu tình mà đè hắn nằm ngửa ra, mắt nhìn vào mắt. Thẩm Bất Phàm lúc này đã say, hai má hồng hồng làm cho đường nét khuôn mặt càng thêm kinh diễm.
- Nhìn ta như vậy làm gì?
Thẩm Bất Phàm nhìn chằm chằm người ở trên, miệng nhỏ mấp máy thở từng hơi.
- Ngươi đẹp.
- Ta đẹp sao, có bằng Cẩm Ngọc Nghiên hay không?
Thẩm Bất Phàm hai tay vẫn ôm cổ Văn Minh Ngọc lắc lắc, hắn lúc này đã say đến nỗi không còn biết bản thân đang làm gì rồi. Văn Minh Ngọc trả lời hắn.
- Đẹp, đẹp hơn Cẩm Ngọc Nghiên rất nhiều.
- Lý Tư Mẫn thì sao?
- Ngươi đẹp hơn.
- Tần Lệ Dung?
- Ngươi đẹp nhất.
- Ha ha…
Thẩm Bất Phàm cười ha ha, hắn nhướng người lên để mặt mình kề sát với mặt của Văn Minh Ngọc.
- Ta đẹp như vậy, ngươi muốn hôn ta hay là hôn bọn họ.
Văn Minh Ngọc không trả lời mà trực tiếp phũ môi xuống, cuốn lấy cái lưỡi đang không ngừng trốn tránh của Thẩm Bất Phàm, cắn mút hai cánh môi ướt át của hắn. Thẩm Bất Phàm bị hôn đến mức không thở nỗi cho đến khi rời ra vẫn không chịu được mà thở dốc từng hơi.
- Minh Ngọc… H…hạ lưu!
- Vậy sao, ta lại thấy ngươi rất thích.
Văn Minh Ngọc lại hôn tới, y thích Thẩm Bất Phàm, từ nhỏ đã thích. Thích muốn chết đi được nhưng không hiểu tại sao mỗi lần đến gần hắn đều giống như bị thứ gì cản lại, mỗi lần nói ra lời đều là mắng hắn, đánh hắn. Y không cách nào tự chủ được. Nhưng không hiểu sao từ sau khi Thẩm Bất Phàm leo lên vực Cao Sơn hái Hồng lan bị rơi ngã xong thì y có làm chủ được chính mình, lúc đến gần hắn y không có giống như bị ma nhập mà bắt nạt hắn nữa. Thẩm Bất Phàm là một đứa nhỏ hoạt bát, là người mà y luôn muốn đem để vào trong lòng mà yêu thương chiều chuộng, yêu cả đời cả kiếp.