“Ha ha! Hoàng hậu, nàng có ngờ được không? Hy Chấn thế mà lại đánh bại được hoàng tử Ỷ Long bên Mã Hoa không? Nó không ngừng khiến trẫm bất ngờ!”
Tình vương vui vẻ gắp miếng óc khỉ nhấp miệng, ánh mắt vui sướng nghiêng qua nhìn Từ Phi vẫn ôn tồn ăn cơm.
“Từ Phi, nhi tử của nàng quả thật là một báu vật quý giá. Thứ lỗi cho trẫm, trẫm đã không nhìn thấu sớm hơn.”
“Vâng, bệ hạ không cần phải áy náy. Chính thần thiếp cũng không nhận ra được tiềm năng của Hy Chấn.”
Từ Phi chậm rãi nhấp trà, trong mắt chỉ còn sự lạnh nhạt và thờ ơ. Ngay cả cái tên Hy Chấn kia cũng không phải do nàng đặt, đến tận bây giờ nói ra vẫn thấy chưa quen miệng.
“Đúng thế, Hy Chấn bây giờ đã 17, chỉ còn vài tuần nữa đã 18 tuổi. Thanh niên như hoàng tử ở độ tuổi này đều đã kết hôn với thiên kim tiểu thư nào đó rồi, ấy vậy mà sao hoàng tử giờ vẫn không có ai?” Hoàng hậu im lặng nãy giờ mở miệng, trong chất giọng từ tốn ấy mang vài phần khó chịu. “À, thần thiếp quên mất, bất cứ tiểu thư nào đến bên hoàng tử đều gặp chuyện, thật không hay.”
Này, chẳng khác nào nói Hy Chấn thực sự bị nguyền rủa?
“Hoàng hậu, nàng đừng nói lung tung.” Tình Vương giận dữ hô lớn, điều này cũng khiến ông buồn phiền vô cùng.
Rất nhiều tiểu thư danh gia đài các muốn được thân cận với Hy Chấn. Các nàng đều không ngại quá khứ mơ hồ của y, tất cả đều đến với lòng ái mộ thiên tài độc nhất vô nhị của Đại Việt. Thế nhưng, bất cứ cô nương nào xuất hiện đều không thể dậy nổi hứng thú của Hy Chấn, mặc cho ông thay mặt khuyên can thế nào. Từ đó, mỗi người đều gặp tai nạn hoảng sợ đến mức cầu xin về nhà.
Người thì qua một đêm quỷ dị bị mẩn đỏ toàn thân. Một người thì suýt nữa bị đứt ngón tay khi hái đào. Một người đang đi dạo ban đêm thì bị hại đến gãy chân. Người khác thì đang ăn trái cây suýt cẳn phải mảnh kiếng ẩn giấu bên trong,…
Và tất cả đều xảy ra khi các nàng thân cận với hoàng tử.
Vì thế, cái danh xưng hoàng tử bị nguyền rủa có vẻ vẫn không thể kết thúc được, ông đã cố gắng hết sức truy tìm thủ phạm nhưng mãi vẫn không tìm ra đầu mối, hỏi Hy Chấn y cũng chẳng hé răng nửa lời.
Từ Phi khẽ ghé mắt, nhịn không được tiếng thở dài.
Tất nhiên thủ phạm không thể tìm được, vì người đó chính là thằng con quý hóa của nàng đây. Nàng biết, vẻ ngoài nghiêm nghị lạnh lùng của Hy Chấn chỉ là lớp vỏ, bản chất thực sự của y còn tàn bạo và độc ác hơn nhiều.
Nếu như y được làm như những gì mình muốn mà không phải lo nghĩ về hình tượng hoàng tử của mình, y nhất định sẽ làm những điều tồi tệ còn hơn thế nữa. Nhìn đôi mắt của y khi bị đám cô nương ấy vây lấy, chỉ thấy sự chán ghét đến cùng cực, sát khí không hề bị y chế phục mà thoải mái lan tỏa, như thách thức bất cứ ai đến gần. Các cô nương trẻ tuổi phần lớn đều bị dọa sợ, một số còn lại thì gặp tình cảnh trớ trêu, quá sợ hãi phải bỏ về.
Nhưng sớm thôi, Hy Chấn sẽ không còn sợ gì nữa. Y trở thành thống lĩnh của quân đội triều đình, thậm chí còn được tướng quân Lê Hách tự thân tiến cử. Như vậy, Hồ Hàn Kiếm coi như bớt một đối thủ, nhưng những hoàng tử còn lại cũng đâu chịu ngồi yên. Suốt năm qua, nàng đứng ngoài nhìn bọn họ đấu đá nhau như lũ khỉ, và tất nhiên cuộc chiến phải có kẻ thắng người thua.
Võ Phi bị hại chuốc mê hương, cùng với tên cận vệ bày ra cảnh dâm mỹ thư hương trước mắt Tình Vương. Thiên Phi bị hủy dung, con trai ngây thơ bị lừa săn lợn rừng bị húc chết. Dạ Phi với hoàng tử thể hàn bị kẻ xấu đẩy xuống ao giữa mùa đông, hôn mê sâu đến giờ chưa tỉnh. Thậm chí, có người thâm độc đến nỗi ra tay hạ độc với gia đình của Ý Phi, buộc nàng từ bỏ tranh giành ngôi vương.
Chốn hoàng cung, vĩnh viễn là chốn ăn thịt người thảm khốc nhất.
Với một kẻ coi trọng mặt mũi như Tình Vương, những sự tình xấu xí kia được giấu rất kĩ, nhưng chính ông tâm trạng cũng bứt rứt khôn nguôi. Giờ đây lại có thêm vấn đề của Hy Chấn, có thể nói sự bình tĩnh của ông đang dần bị bào mòn.
“Thực ra, ta thấy sự tình cũng không ổn lắm, nên tự mình tiến cử một người. Hoàng thượng cũng nghe đến tiểu thư Vũ Lương Nhi của tể tướng Vũ Khải chưa? Thiên kim cành vàng lá ngọc nức tiếng một vùng, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, cùng với Hy Chấn thực sự là một đôi trai tài gái sắc.”
Tình vương vuốt râu gật gù. “Trẫm đã thấy vị tiểu thư đó, quả nhiên rất thích hợp. Nàng đã mời Vũ Lương Nhi vào cung?”
“Phải, thực chất tiểu thư đã đi đến cung của hoàng tử rồi, họ chắc sẽ gặp nhau sớm thôi.”
“Được được, ta mong Hy Chấn sẽ có hảo cảm với cô nương này. Haizzz, nó thật khiến ta mệt não mà.”
Từ Phi lặng lẽ nhấp trà, mặt không đổi sắc nhìn hai người trước mặt trò chuyện rôm rả với nhau, Tình vương thậm chí đã mường tượng một đám cưới xa hoa bậc nhất, sánh với cường quốc bốn phương. Nàng chỉ biết cười mỉa mai, vị tiểu thư này làm sao có thể khác biệt gì với những người trước chứ?
Chỉ mong lần này, kết cục của cô nương ấy không quá thảm thôi.
———————————————————
“Nô tài kia, tiểu thư nhà ta muốn hỏi ngươi một câu.”
Một giọng nữ the thé vang bên tai Hy Dương, khiến hắn dừng việc tưới cây lại. Vừa quay người thì bắt gặp một thiếu nữ thướt tha duyên dáng với bộ váy màu hồng nhạt, mỗi bước đi nhẹ nhàng tựa như lướt trên mây, mỗi động tác như mang theo ma lực đặc biệt chỉ những tiểu thư quyền quý mới có. Mái tóc đen dài được cố định bằng những chiếc trâm cài đẹp đẽ, khuôn mắt thanh tú đúng chuẩn hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, khiến đối phương không thể dời mắt được.
Rất tiếc, Hy Dương trùng hợp lại là gay, vẻ đẹp này chỉ để ngắm chứ chả ăn được.
“Tiểu Mỹ, không được bất lịch sự như vậy.” Vũ Lương Nhi mỉm cười nhìn Hy Dương, từ tốn nói. “Ta là tiểu thư Vũ Lương Nhi, nhi nữ của tể tướng Vũ Khái, hôm nay đến với nguyện vọng được diện kiến hoàng tử Hy Chấn. Ta biết ngươi, ngươi là nô tài thân cận nhất đối với hoàng tử, phiền ngươi chuyển lời đến hoàng tử được chứ? Cùng ta uống một buổi trà chiều trong hoa viên, được chứ?”
Người đẹp đến giọng cũng đẹp, vị cô nương này đầu thai cũng tốt quá đi.
“Vâng, thần sẽ chuyển lời đến hoàng tử.”
Bỗng nhiên, vị tiểu thư ấy sờ lên gò má của hắn xoa nhẹ, còn mỉm cười rất tươi nữa. “Ngươi nhìn cũng đáng yêu lắm, hay là đi theo ta đi, ta hứa sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Hy Dương méo mặt, suýt tí thì ngã ngửa ra đất.
“Thứ lỗi, thần chỉ trung với một mình hoàng tử.”
“Chậc, ngươi chẳng thú vị gì cả. Ta cũng chỉ muốn trêu ngươi chút thôi. Nhớ chuyển lời giúp ta, đa tạ.”
Nhìn bóng dáng của cô nương xinh đẹp ấy dần khuất xa, Hy Dương chỉ biết thở dài. Nàng ta không sợ mình gặp tình cảnh như những người trước sao? Trong cái chốn hoàng cung nhiễu nhương mà tai ương còn khuyến mại này, sao nàng ấy không lựa chọn cách tránh xa khi có thể nhỉ?
Chẳng biết làm gì ngoài việc ca ngợi cho sự can đảm của nàng ta thôi, vì ông đây cũng đách sợ chồng bị nàng hớp hồn nhé.
Nhưng đến lúc hắn truyền lời lại cho Hy Chấn, đối phương lại không chần chừ mà đồng ý.
Nà ní?
Diễn biến này có chút sai sai.
Đáng lẽ y nên từ chối không muốn đi, để hắn phải lựa lời năn nỉ rồi dỗ dành đủ kiểu lợi tức chứ? Đừng nói là chồng hắn từ cong chuyển thành thẳng nhé!
Gân xanh ẩn hiện trên bờ trán, chẳng đợi hắn thốt ra câu thứ hai liền bị Hy Chấn ôm chầm vào lòng. Đối phương cũng đã gần 18 tuổi, thế mà đã cao hơn hắn cả một cái đầu, dưới lớp trang phục có thể cảm nhận rõ những đường nét cơ bắp cùng hương thơm nam tính đặc trưng, hormone giống đực lan tỏa không chút giấu giếm.
Hy Dương phải cố lắm mới không đỏ mặt, luôn phải nhắc nhở bản thân phải giả bộ cho màn hắc hóa sau này của nam chủ.
“Đừng ghen tị, ta chỉ muốn ba mặt một lời với tiểu thư đó thôi. Ta không có hứng thú gì với cô ta cả.”
“Ai thèm ghen tị chứ? Ta còn mong ngươi sớm yên bề gia thất sớm đây!”
Đéo. Nếu có thì với ông đây thôi.
“Dương ca… Ta đã sớm nói muốn ở cùng ngươi mãi mãi, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi ta đi sao?” Giọng của Hy Chấn mang vài phần ấm ách.
“Chứ sao nữa, ta sớm đã thay đổi vận mệnh của ngươi rồi. Bây giờ ngươi lớn lên khỏe mạnh, là thiên kiêu chi tử vạn người ngưỡng mộ, được vạn cô nương chào đón và nắm trong tay cả một quân đội trung thành với người. Giờ ngươi muốn làm vua, khó có ai có thể ngăn cản được ngươi. Nhiệm vụ ta coi như hoàn thành rồi, ta đã có thể trở về, nhưng vẫn muốn ở lại đảm bảo an toàn cho ngươi, ta tốt quá còn gì.”
Nghe vậy, Hy Chấn có cảm giác như sét đánh ngang tai.
Hắn vừa nói gì cơ? Hắn có thể trở về? Có thể tùy thời rời y mà đi?
“Ngươi… Dương ca… Không thể nào…”
“Ngươi lắp bắp ngạc nhiên thế là sao? Ta chẳng phải đã nói trước rồi sao? Ngươi cũng đã trưởng thành, không còn là đứa con nít ta phải đi theo chăm sóc nữa.”
Hy Dương vừa nói xong cả người liền bị nhốt vào vòng tay chắc chắn của Hy Chấn, cảm nhận được lực đạo ghê người của đối phương. Hắn có thể thấy y đang run rẩy, giam hắn chặt đến mức hít thở không thông, tưởng chừng như muốn xương thịt của hắn hòa làm một với y.
Đây là tình tiết sắp hắc hóa đây, Hy Dương nhịn cười vô cùng khó khăn.
“Chẳng lẽ không còn cách nào giữ ngươi lại sao? Ta không muốn ngươi đi, tuyệt đối không muốn! Ngươi muốn về đến vậy sao? Ngươi không muốn ở cùng ta nữa sao?”
“Ngươi nổi điên cái gì? Đừng ích kỷ như thế, ta vốn là thần, trở về là đúng, vậy mà còn nguyện ý ở đây cho đến khi ngươi hoàn toàn cứng cáp là đã nhân nhượng lắm rồi đó. Chỗ quen biết nên ta nói, thần có thể ở lại nhân gian, nhưng một khi đã ở lại là không thể về. Đó là khi thần giao phối với con người, không cần biết yêu hay không, chỉ cần đúng một lần là vĩnh viễn bị tước đi năng lực thần thánh, không thể trở về trời nữa, ở lại nhân gian sinh sống như một con người với đủ sinh lão bệnh tử. Nhưng mà ta cả đời toàn tâm toàn ý chăm sóc ngươi, thời gian đâu đi kiếm cô nương nào chứ.”
“Này, ngươi có nghe không đó?”
Hy Chấn nghe Hy Dương nói xong, trong đầu oang một tiếng, chết lặng.
“Dương ca… Ngươi… Đối với ta là tình cảm gì?”
“Hửm? Ngươi hỏi gì kì thế? Ngươi là đứa trẻ ta cất công nuôi lớn và dạy dỗ, là người thân nhất của ta.”
“Không phải… Dương ca, ta không muốn ngươi chỉ có vậy… Ngươi có yêu ta không? Như một người đàn ông?”
Đến rồi!
“Hy Chấn, ngươi nhăng cuội gì thế? Không nói đến địa vị chúng ta hoàn toàn khác nhau, hai chúng ta đều là đàn ông, sao có thể ở bên nhau. Ngươi đừng nhầm lẫn tình cảm gia đình với tình cảm yêu đương, vẫn là cô nương nào đó vẫn tốt nhất.”
Hy Chấn thô bạo đẩy Hy Dương ra, hai tay bóp chặt hai bờ vai mảnh khảnh của hắn. Đôi mắt của y tăm tối và đỏ ửng, như chực chờ muốn khóc nhưng lại uất nghẹn không ra lời, như thể trách móc hắn quá vô tâm.
Hy Chấn biết chứ, biết tình cảm của mình không bình thường.
Nếu chỉ đơn thuần là yêu quý người dưỡng dục ra mình, có ai lại mơ thấy mình đè người ấy dưới thân mà ra sức đưa đẩy? Có ai lại chỉ đơn thuần ngửi thấy mùi người ấy lại có thể cứng lên? Có lại lại lấy đồ của người ấy ra mà tự “an ủi” cho mình?
Không, dù y còn trẻ, nhưng y biết rõ mình đối với Hy Dương không chỉ là tình cảm giữa người thân với nhau.
Đó là thứ nhục dục, là sự khát cầu cả cơ thể và linh hồn của đối phương, muốn đối phương yêu mình và ở bên mình trọn đời.
“Dương ca, ta không muốn ngươi đi, ta yêu ngươi, yêu ngươi đến điên rồi. Đừng nói với ta còn non dại bị nhầm lẫn, vì ta hiểu rõ bản thân mình muốn gì. Ta muốn ngươi, cả về thể xác lẫn tâm hồn, ta không muốn ngươi rời ta mà đi. Ta tuyệt đối không cho phép!”
“Không thể! Hy Chấn, hai ta đều là nam, và tình cảm của ta với ngươi không phải như vậy! Mau buông ta ra!”
“Buông? Buông để ngươi biến mất sao? Đó chính là nỗi sợ lớn nhất của ta, nếu ngươi bỏ đi ngươi biết ta sẽ điên dại đến mức nào không? Ngươi tốt nhất đừng nên tưởng tượng ra viễn cảnh đó. Là nam thì sao, trái tim ta chỉ rung động vì ngươi, dục vọng của ta chỉ khơi lên vì ngươi, chỉ vì ngươi mà thôi. Nếu như thế giới không chấp nhận nam thê, ta sẽ chống lại thế giới. Ta có thể làm mọi thứ vì ngươi, và cũng có thể dùng mọi thủ đoạn để ngươi không thể rời khỏi ta! Xin ngươi đấy, Dương ca, hãy ở lại bên ta, hãy yêu ta.”
“Không thể. Hy Chấn, đừng bướng bỉnh như vậy, ngươi rồi cũng nhận ra hết thảy chỉ là bồng bột tuổi trẻ mà thôi!”
“Dương ca, đừng bắt ép ta… Ta đã nói rồi, ta có thể làm mọi thứ vì ngươi, trừ việc cho phép ngươi rời đi… Làm ơn, ta chỉ có mình ngươi…”
Hy Chấn ôm đầu, bờ vai run rẩy tố cáo tâm lý bất ổn của y, giống như một con thú hoang đang sợ hãi.
“Không thể nói lý với ngươi được nữa! Ngươi ở trong phòng tĩnh tâm suy nghĩ đi, ta sẽ đi ra ngoài.”
Chưa kịp nhấc nửa bước, tay của hắn đã bị bắt lại, mạnh đến độ muốn bẻ gãy cổ tay của hắn.
“Hy Chấn!”
“Không cho phép… Ta tuyệt đối không cho phép ngươi rời khỏi ta. Nếu như cầu xin không thể, ta không còn sự lựa chọn nào khác.”
Như để chứng minh cho lời nói của mình, Hy Chấn kéo Hy Dương về phía mình, cưỡng ép hắn ngưởng cổ lên đón nhận nụ hôn của mình. Hy Dương bị tấn công bất ngờ như vậy, vô tình để thoát một tiếng kêu kinh hoảng, Hy Chấn cũng không chần chừ dùng đầu lưỡi cường ngạnh chen vào, mút mát cánh môi mà y khao khát bấy lâu nay.
Cảm giác còn tuyệt vời hơn những gì y từng tưởng tượng, tham lam mút lấy đầu lưỡi chống cự của Hy Dương như một tên bạo chúa đàn áp dân tình, đến độ mọi cố gắng của đối phương đều trở thành công cốc, cơ thể yêu kiều ấy dần mềm nhũn trong vòng tay y. Tiếng nước miếng giao hòa đánh động mọi giác quan của Hy Chấn, y như một con thú đói muốn ngày một nhiều, hai tay sàm sỡ vòng eo xinh đẹp cùng bờ mông chắc chắn của Hy Dương.
Dù là đàn ông nhưng mọi đường nét trên cơ thể hắn không làm y thấy kinh tởm tẹo nào, trái lại càng khơi lên dục vọng của y.
Dương ca thuộc về y, cho dù có phải dùng cách tiêu cực để giữ hắn lại y cũng không hối hận.
Thà để y hận mình còn hơn vô dụng ngồi nhìn đối phương biến mất vĩnh viễn.
“Không… Ha… Hy Chấn… Điều này là sai trái, ngươi không thả ta ra, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Ôi, Dương ca đáng yêu của y. Dù có là kẻ yếu thế nhưng vẫn mạnh miệng chống trả.
Thực đáng tiếc, y đã quyết định rồi.
Hy Dương chẳng kịp phản ứng, chỉ thấy trời đất tối sầm, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là nụ cười của Hy Chấn.
Tràn ngập nhu tình, nhưng cũng buồn bã và tuyệt vọng.
“Cầu xin ngươi, xin hãy yêu ta.”
———————————————————
Lời tác giả: Kể ra lúc viết thế giới này ad cũng nghĩ bay bướm lắm, nào là âm mưu cung đấu này nọ tích cóp được từ phim ảnh:)))
Cuối cùng, âm mưu âm miếc gì vào truyện chỉ bị tua đi hoặc nhắc đến, xét thấy truyện khoái xuyên mà, quan trọng nhất chính là tiến triển, một thế giới viết dài quá không được nên thôi. Lâu rồi mình mới viết lại, nếu xuống tay mọi người thông cảm nha.