Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 57: Thế giới V: Đưa kẻ được bao dưỡng lên đỉnh nhân sinh (8)




Này…

Này…

Hãy nhớ lấy tên ta, là Bạch Kết Dương. 

Ta sẽ đem ngươi toàn vẹn trở về.

Đến lúc đó, ta muốn biết tên thật của người mà ta yêu.

Sẽ rất sớm thôi, hãy đợi ta…

———————————————————

Uông Lữ Thần bất ngờ choàng tỉnh, trái tim vẫn chưa thể bình tĩnh mà đập thùm thụp nơi lồng ngực. 

Giấc mơ đó là sao?

Người trong mộng, y không thể nào nhầm lẫn, chính là Dạ Châu. Tuy nhiên, cùng lúc đó lại xuất hiện nhiều khuôn mặt khác nhau mà y chưa từng gặp qua. 

Tuy nhiên, dù xa lạ đến vậy, nhưng tất cả những gương mặt ấy đều mang lại cho y cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như y đã quen biết họ từ lâu. 

Không, không chỉ đơn giản là quen biết, mối quan hệ phải sâu đậm hơn nhiều mới có thể khiến trái tim y kêu gào không ngừng nghỉ đến vậy. Thậm chí, dù những khuôn mặt ấy đều mang vẻ đẹp khác nhau nhưng đôi mắt phượng câu nhân kia đều giống Dạ Châu như đúc, như thể chúng đều thuộc về một người.

Còn nữa, người đó còn nói một cái tên… Là Dương thì phải…

Nghe cũng thật mơ hồ…

Đợi hắn… Tại sao phải đợi?

Uông Lữ Thần cúi nhìn Dạ Châu đang ngủ say bên cạnh mình, hàng lông mi dài rũ xuống cạ lên gối mềm. Đối phương lúc ngủ trông thật thư giãn, không hề mang nửa điểm yêu nghiệt như thường ngày, tựa như một thiên thần đang say giấc trên đám mây mềm mại vậy. Nhìn hắn lúc này gợi lên cảm giác trong sáng nhưng cũng rất yếu đuối, khiến cho người ta vừa muốn phủng hắn trong lòng bàn tay vừa muốn nhúng chàm vẻ đẹp tinh khiết ấy.

Uông Lữ Thần, có thể nói là đang đứng giữa ranh giới ấy.

Nếu kéo chiếc chăn xuống, những vết hôn vết cắn đầy chiếm hữu của y sẽ lộ ra trước ánh sáng. Làn da trắng của Dạ Châu rất thích hợp với màu đỏ, những vết hôn ngân y để lại cứ như hoa bỉ ngạn nở giữa tuyết trắng, đem lại mỹ cảm khó có thể chối từ. 

Đêm qua y làm có hơi quá, chắc nên chuẩn bị một chút trà mật ong cho hắn đỡ khàn giọng.

Uông Lữ Thần nở nụ cười sủng nịnh, ôm chầm lấy thân thể bé nhỏ của của Dạ Châu. Đây là hoạt động y yêu thích nhất sau mỗi lần làm tình. Y to lớn thế này, mỗi lần ôm lấy Dạ Châu cả người hắn liền lọt thỏm trong lòng y, cảm giác thích ý vô cùng. Nó tạo cho y lỗi giác rằng bản thân hoàn toàn giam cầm đối phương, lồng ngực của y chính là chiếc lồng vững chãi chặn đứng lối thoát của hắn còn đôi tay y chính là gông xiềng khóa chặt đối phương.

Chỉ có những lúc thế này y mới cảm thấy an toàn, không phải lo nghĩ về thân phận không thể với tới của đối phương nữa.

Còn về giấc mơ kia… Có lẽ Dạ Châu vẫn còn bí mật không muốn cho y biết. Y muốn biết những người đó là ai, tại sao lại quen thuộc với y đến thế? Họ có liên quan gì đến người này?

Y có thể kiên nhẫn chờ đợi đáp án cho đến ngày y tự mình lật đổ ngai vàng của Dạ Châu. Đến lúc đó y sẽ có được đáp án từ chính miệng của hắn.

Trước đây, tham vọng muốn chiếm hữu Dạ Châu vốn dĩ rất hoang đường, y luôn tự an ủi mình tập trung vào thứ mình thực sự đam mê – diễn xuất. May mắn làm sao, y đạt được một vai diễn xuất sắc và được mọi người tuyên dương, coi như bước đầu thực hiện ước mơ của bản thân.

Nhưng lòng tham của y vẫn chưa thoả mãn, không biết tự lúc nào cái mê lực vô hình của Dạ Châu đánh tan ý định ban đầu của y, đem y dấn sâu vào ái tình đơn phương. Y biết Dạ Châu chỉ coi y là bạn giường, chỉ sợ một phân tình cảm thật lòng cũng không có, và điều đó khiến dục vọng độc chiếm của y giận dữ thét gào.

Vì thế, tình yêu đơn phương của y cùng ham muốn xấu xí ấy như dọn đường cho phần suy nghĩ tăm tối của Dominik bước vào, rót vào đầu y những suy nghĩ cực đoan.

Y không muốn Dạ Châu chán ghét mình, nhưng nếu đó là cách duy nhất khiến hắn thuộc về y…

Y nhất định sẽ làm.

Giờ đây, cuộc trò chuyện với người cha lâu năm không gặp đã cho y hi vọng, ước muốn của y có khả năng sẽ không còn là viển vông.

Y sẽ lợi dụng ông ta triệt để. Đừng nói y ác, cứ coi như cái giá đắt mà ông ta phải trả khi bỏ rơi mẹ con y trước đây. Đóng vai một con cừu nhỏ trước mặt Dạ Châu cũng không khó, y sẽ đảm bảo đến lúc hắn muốn bay đi thì đã quá muộn.

Cái y cần chính là thời gian và sự kiên nhẫn.

Một nụ hôn thành kính đặt lên trán đối phương.

Tôi yêu ngài, Dạ Châu.

——————————————————— 

“Ngươi đừng tự đắc.” Kyler không biết đứng đợi ngoài cửa tự lúc nào, một tay chặn lại đường đi của Uông Lữ Thần.

“Xin hỏi ngài Kyler có ý gì?”

Kyler nhấc lưng khỏi tường, đứng đối mặt với Uông Lữ Thần. Đối phương đô con hơn gã rất nhiều, một khí thế bức người ẩn hiện vờn quanh y. Chỉ mới vài tháng trước đây y còn e dè khép nép, không dám nhìn thẳng gã, giờ đây y còn có can đảm mà cười sỉ nhục gã, thậm chí cố tình để lộ vết hôn ngân trên cổ để dằn mặt.

Tại sao chứ? Là gã đến trước, là gã yêu anh Dương trước, cớ sao tên này có thể vô liêm sỉ nẫng tay trên được chứ?

Nam chủ… Rốt cuộc ngươi là ai? 

Tại sao đến hệ thống của ta cũng phải dè chừng ngươi? Ngươi đã làm gì khiến nó muốn giết ngươi đến thế?

Tại sao ngươi lại muốn tranh giành người của ta?

“Ý trên mặt chữ. Ta nghĩ ngươi được sủng ái quá hóa rồ rồi. Đừng tưởng trước đây không có trường hợp nào giống ngươi, một bước muốn biến thành phượng hoàng. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngài ấy bằng bất cứ giá nào.”

Kyler nghiến răng, lớp băng trên mặt như nứt vỡ. Tuy nhiên, đối phương lại chẳng hề lay chuyển, nụ cười ngả ngớn kia cũng biến mất.

“Anh đây là đang ghen tị?”

“Phải, ta ghen tị, và cũng thắc mắc.” Kyler không hề chùn bước. “Ta thắc mắc vì sao ngài Dạ Châu lại đi nâng đỡ một con chó hoang như ngươi. Ta sẽ không bị lừa bởi vẻ mặt giả dối của ngươi đâu. Tham vọng của ngươi không tầm thường. Ta thực sự không biết nên nói ngài Dạ Châu biết con chó mà hắn nuôi rất sớm sẽ biết cắn người hay không, hay để ngài ấy tự mình hối hận và nhận ra chỉ có ta mới là bến đỗ an toàn của ngài ấy.” Hiện tại hệ thống của Bạch Kết Dương không ở đây, gã muốn tự mình đối đầu với tên khốn này.

Uông Lữ Thần tựa tiếu phi tiếu khoanh tay, một bộ khiêu khích. “Anh bắt đầu khiến tôi khó chịu rồi đấy. Ít nhất con chó tôi đây vẫn được ngài ấy nâng niu trong tay, hơn đứt một mối tình đơn phương vô vọng rồi nhỉ?”

“Ngươi!” Một bụng khí nghẹn lại trong lòng Kyler.

“Tôi? Tôi cái gì? Anh đừng lo, thương tổn Dạ Châu chưa bao giờ là ý định của tôi, tôi yêu ngài ấy còn không xuể ấy chứ.” Uông Lữ Thần hơi cúi người như thể cười nhạo sự thật rằng Kyler thấp hơn y. “Tôi cũng ngạc nhiên khi anh nhìn ra bộ mặt thật của tôi đấy, chắc cũng vì suy nghĩ chúng ta giống nhau nhỉ?”

“Đừng đánh đồng ta với thứ ghê tởm như ngươi. Ngươi nghĩ ta không tiết lộ bí mật của ngươi cho ngài ấy sao?”

“Thứ ghê tởm như tôi, cứ như ngài đang tự nói mình ấy nhỉ? Tôi cũng giống ngài, đều mang khát vọng muốn độc chiếm người kia, cũng đều cực đoan khốn nạn như nhau, nhưng phương thức của chúng ta có chút khác.”

“Tôi muốn có năng lực để hoàn toàn nắm được Dạ Châu trong tay, sẽ khóa chặt ngài ấy bên mình, vô hạn sủng nịnh ngài ấy. Tuy nhiên, nếu ngài ấy muốn chạy trốn tôi, tôi sẽ không ngần ngại tước đi khả năng đi lại của ngài ấy, giam cầm ngài ấy trong lồng son mà tôi tạo ra, sẽ “yêu thương” ngài ấy cho đến khi ngài ấy yêu tôi. Tôi sẽ bảo vệ ngài ấy khỏi mọi thứ xấu xa muốn tổn hại ngài ấy.”

“Bảo vệ khỏi thứ xấu xa? Không phải ngươi là kẻ nguy hiểm nhất sao?”

“Anh nói đúng, nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ Dạ Châu. Còn anh, bên trong vẻ ngoài đạo mạo đó cũng thối rữa không kém gì tôi đâu. Anh sẽ không thể yêu thương ngài ấy bằng tôi, không thể sủng ngài ấy bằng tôi, anh chỉ muốn độc chiếm vì anh sợ anh không có được ngài ấy. Nếu không thể hoàn thành nguyện vọng ấy, anh chắc chắn sẽ giết chết Dạ Châu để không ai có thể chạm vào ngài.”

“Còn tôi ư? Tôi sẽ không bao giờ có can đảm để làm chuyện đó.”

“Sẽ là tôi chết để bảo vệ ngài ấy, chứ không bao giờ giết ngài ấy để thỏa mãn sự độc chiếm dục của bản thân.”

“Tôi cũng không sợ nếu anh nói cho ngài ấy biết. Chỉ không biết là ngài ấy có tin anh hay không.”

Uông Lữ Thần tự biết mình là kẻ đạo đức giả. Suy nghĩ u ám của y cũng đồi bại không kém, nhưng yêu thương của y là thật. Nếu là trước đây y chắc chắn sẽ không có đủ can đảm để nói ra những lời này, nhưng thời gian đã thay đổi mọi thứ. Càng ở gần Dạ Châu, y lại càng không thể ngăn những cảm xúc yêu thương lưu luyến tràn ra ngoài, tựa như y và hắn cùng một chỗ là chuyện đã được ước định từ trước. Cộng thêm giấc mơ đêm qua, y và hắn có mối liên kết quái lạ hơn nhiều, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Dạ Châu là định mệnh của y, đây là sự thật mà trái tim y không thể chối bỏ.

Kyler nghe xong, thoáng lùi lại. Sao y có thể biết được?

“Ánh mắt không biết nói dối, chỉ cần tập trung sẽ nhìn ra mà thôi.”

“Ngươi… Đồ quái vật!” Kyler nén giận. “Một người bình thường không thể thay đổi nhiều đến độ này. Trước đây ngươi chỉ là một tên to con đần độn, giờ lại dám đứng đây giương nanh diễu võ với ta!”

“Chắc tại ta nhập vai quá đi, hay tại tình yêu của Dạ Châu khiến ta trở nên như vậy nhỉ?”

“Hắn không yêu ngươi, tuyệt đối không yêu ngươi!”

“Đừng tự dối mình nữa. Nếu anh không còn gì để nói, tôi còn phải đến trường quay.” Uông Lữ Thần một tay đẩy Kyler ra, lững thững rời khỏi.

“Haha, ngươi đúng là con quỷ satan đội lốt người.” Kyler cười gằn, không thể đáp trả được gì ngoại trừ câu này.

“Anh sai rồi.”

“Tín ngưỡng duy nhất của tôi là ngài Dạ Châu.”

Kyler tay nắm thành quả đấm, ngón tay cứa vào da gần như chảy máu. Gã im lặng bước nhanh về phòng, cố gắng kiềm nén cơn giận đang sôi sục trong lòng.

“Ngươi trầm mặc quá nhỉ. Có phải vì y nói đúng?” Tia sáng nơi lồng ngực lóe lên, chỉ có gã mới nhìn thấy được.

“Ừ, quả thực lối suy nghĩ của y với ta rất giống nhau.” Kyler vùi mặt vào lòng bàn tay, cất tiếng cười khẽ điên dại. “Hahaha! Làm sao bây giờ? Ta muốn giết y, ta cũng muốn giết hắn nữa. Nếu hắn không thể thuộc về ta thì chết quách đi, ít nhất ta vẫn có thể có được thi thể của hắn.”

“Bình tĩnh lại, Ủy Đằng. Ngươi kích động thì hệ thống kia sẽ đánh hơi được chúng ta.”

“Ta muốn giết tên nam chủ khốn nạn đó… Không, ta muốn y bất lực nhìn ta ân ái với anh Dương, muốn cho y thấy rõ ta xâm nhập anh ấy như thế nào, thấy chúng ta gắn kết ra sao. Cái nụ cười đểu cáng đó, ta thật muốn xẻo đi để y chảy máu đến chết!”

Ánh sáng âm u thoáng ngập ngừng, tựa hồ không thể ngờ suy nghĩ của Ủy Đằng lại có thể man rợ đến vậy.

“Ta thực sự không hiểu chấp niệm đối với Bạch Kết Dương của ngươi. Hắn đặc biệt đến thế ư?”

“Hắn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của ta. Ta đã thề sẽ có được hắn, cùng hắn nói chuyện yêu thương. Rốt cuộc đi đến bước này, dù có phải giết hắn để độc chiếm tia sáng đẹp đẽ ấy, ta cũng nguyện ý.”

“Ngươi thật hết thuốc chữa. Nói gì thì nói, ngươi không thể chết quá sớm. Ta sắp hấp thụ được nguyên khí của thế giới này rồi, cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút, làm gì cũng phải cẩn thận đừng để bị phát hiện.”

Kyler hít một hơi dài, thân thể thả lỏng hẳn ra.

“Ta biết rồi.”

———————————————————

Có một điều mà hai nam nhân kia không biết, chính là đằng sau cánh cửa kia, Dạ Châu đã nghe hết mọi chuyện. Dạ Châu vắt chân nhìn Uông Lữ Thần và Dạ Phỉ cùng diễn xuất, trong lòng xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp.

“Không hiểu tại sao ta lại mong ta chưa từng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ nhỉ?”

Tiểu Đinh Đang có chút khinh bỉ nhìn hắn. “Kí chủ khỏi giả bộ, nghe nam chủ tỏ tình như vậy sướng quá còn gì.”

“Chỉ có cưng hiểu ta. Xem ra y yêu ta lắm ha, đem ta lên làm tín ngưỡng cơ mà. Nam chủ cũng không cần lo sợ gì nhiều, ta còn đang đợi y đến để chiếm lấy ta cơ mà, không cần cắt tay cắt chân gì đâu.”

“Độ vô sỉ và mặt dày của kí chủ hình như lên level rồi, nói chuyện máu me mà sắc mặt không đổi luôn. Nhưng thôi, đời sống tình dục của kí chủ không phải vấn đề mà tôi xen vào được. Cái vấn đề ở đây, kí chủ không sợ Kyler có ý định gì à?”

Dạ Châu ở khóe mắt bắt lấy thân ảnh của Kyler, người kia vẫn sừng sững như tảng băng ngàn năm không đổi, tựa hồ giọng nói mất kiên nhẫn của anh sáng nay đều do hắn tưởng tượng ra. 

“Xem ra tình cảm của Kyler còn sâu hơn những gì ta tưởng tượng. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.” Dạ Châu vuốt cằm. “Anh ta không phải virus chứ? Ta thực muốn anh ta phạm tội gì đó bị nhốt lại, chúng ta cũng không phải thấp thỏm nữa.”

“Coi bộ hơi khó. Hay chúng ta tạo một vụ tai nạn cho anh ta? Dù gì Kyler cũng mang suy nghĩ cầm thú đối với kí chủ mà. Mông của kí chủ chỉ thuộc về nam chủ thôi.” Tiểu Đinh Đang giãy nảy.

“Này, ăn nói linh tinh gì đó? Nhỡ đâu anh ta vô tội thì sao? Yêu một người đâu phải là cái tội. Hay là ta nên đưa anh ta ra nước ngoài làm việc?”

“Kí chủ nói hay ghê. Ai là người lúc đầu không tin vào tình yêu ấy nhỉ?” Tiểu Đinh Đang định cười thì bị Dạ Châu bắt được, vò trong lòng bàn tay mà nắn bóp. “Á á, kí chủ “iêm” biết sai rồi! Tha cho “iêm”!”

“Hừ, miệng tiện.” Dạ Châu chán nản thả tiểu hệ thống, ánh mắt lại hướng về hai thân ảnh trước ống kính. 

Uông Lữ Thần và Dạ Phỉ đang quay cảnh đối mặt giữa nữ chính và Dominik khi y vừa giết chết lão thị trưởng. Trường quay được sắp đặt tại một nhà kho bỏ hoang ở phía Tây thành phố nên không gian khá kín và bụi bặm, không phải là nơi một người như Dạ Châu muốn đến. Vì thế, sự xuất hiện của Dạ Châu lúc này vô thức nâng cao tầm quan trọng của Uông Lữ Thần trong mắt mọi người.

“Ngươi là đồ ác quỷ! Mau giơ tay lên, nếu không ta sẽ nổ súng.” Nữ chính Tô Đàn hét lên, tay cầm súng thoáng run rẩy. Dạ Phỉ thể hiện cảm xúc của nhân vật rất tốt, khuôn mặt đau đớn lại mang theo kinh tởm và không dám tin hướng về người mà cô vô cùng tin tưởng. Cây súng cô đang cầm dĩ nhiên cũng là đạo cụ, nếu không phải chính hắn tự mình kiểm tra hắn còn nghĩ đó là súng thật.

Trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an.

“Lão đáng chết, không phải sao?” Dominik chân đá vào thi thể của lão thị trưởng. “Lão dám có những chủ ý đồi bại với em, nên ta bổ đầu lão ra. Lão dám sờ soạng em, nên ta chặt đi tay của lão. Còn đây…” Dominik tay cầm trái tim đẫm máu của lão thị trưởng giơ ra trước mặt Tô Đàn, nụ cười trên mặt y ngây ngô như đứa trẻ đang chờ được khen, hoàn toàn không ăn nhập với màu đỏ của máu trên khuôn mặt tuấn tú ấy. “… Trái tim của lão, thứ dám mơ tưởng đến em, ta sẽ để em tự tay hủy diệt nó. Em ghê tởm lão lắm đúng không? Anh vì em mà cho lão một bài học rồi đấy.”

Uông Lữ Thần diễn quá đạt, đến độ trường quay tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mọi người. Đến cả Dạ Phỉ cũng có chút chùn bước, đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin nam sủng mà anh mình tìm về lại có thể diễn xuất sắc đến vậy, nếu không phải biết rõ y chỉ đang diễn thì cô đã xách dép chạy luôn rồi.

Bị một kẻ thần kinh như Dominik theo đuổi, có cho kim cương cô cũng không muốn trở thành nữ chính Tô Đàn đâu.

“Im đi! Ta không cần ngươi phải làm cái chó má gì cho ta cả. Ngươi là một kẻ bệnh hoạn! Ta nhất định sẽ bắt ngươi đền tội.”

Dominik chậm rãi bước về phía cô, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi. “Ta yêu em nhiều đến vậy, làm vì em nhiều đến vậy, em vẫn không nguyện ý làm nữ hoàng của ta ư?” Giọng y chất chứa nỗi thê lương khó tả, cảm tưởng như cô mới là kẻ sai.

“Dừng lại, đừng đến gần.”

“Ta biết em còn quan tâm ta. Chẳng lẽ khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau không có ý nghĩa gì với em sao?”

“Ngươi đã tự bóp chết những kí ức tươi đẹp đó.”

“Tô Đàn, đừng kháng cự ta…”  Giọng nói của y không hề báo trước trầm hẳn xuống, nghe như lời thì thầm của quỷ dữ. Thanh âm trầm bổng mà ma quái ấy khiến tay cầm súng của Tô Đàn mất cân bằng, không ai phân biệt được cô đang diễn theo kịch bản hay sợ hãi thực sự.

“Đã nói, đừng lại gần!”

ĐOÀNG!!!

Màu đỏ của máu khiến tầm nhìn của Dạ Châu mờ dần.

“UÔNG LỮ THẦN!!!”