Cứ như thế, Uông Lữ Thần chính thức nhận vai phản diện Dominik.
Ngay khi danh sách diễn viên được tung ra, cộng đồng mạng lại được một phen nổi bão. Dạ Châu dù đời sống tình dục phóng túng, nhưng lượng fandom lại vô cùng hùng hậu và nhiệt tình. Ngay khi biết được Dạ Châu đầu tư cho bộ phim, cũng như biết vai phản diện lần này là nam sủng mới nên Uông Lữ Thần thu hết toàn bộ spotlight, trên mạng xã hội Facebook hiện nay y là người được chú ý nhất.
Uông Lữ Thần ư? Tên nghe lạ hoắc. [+12]
Phim này hot lắm nha, toàn diễn viên đạo diễn tiếng tăm mà cũng bạo gan đưa người không tên tuổi làm phản diện chính. Không biết Dạ Châu có đang hấp tấp hay không? [+2]
Dù biết là vẫn nhan nhản ra đó nhưng tui vẫn cay cú nha. Cứ lên giường là thành công, thật không công bằng. Đến cả Kiều Minh Tuấn trông mặt còn hợp vai phản diện hơn là trai bạch kiểm này. Haizz, cuộc sống mà! [+1k]
…
Nhưng mà đẹp trai đấy chứ, biết đâu ấy.
Trai đẹp, trai đẹp, liếm màn hình! [+143]
Anh giai, Dạ Châu không thèm anh nữa đến em nuôi.
Tự dưng muốn làm Âu Cơ ghê ơi… [+34]
Em sinh viên nghèo không có tiền. Chị nào định rụng trứng thì rụng vào bát mì giùm em. [+2.1k]
…
———————————————————
Trên mạng xảy ra chuyện gì Uông Lữ Thần không quan tâm lắm, điều y lo lắng hiện giờ là mẹ của y. Mặc dù dạo gần đây y bận rộn với phim trường cùng Dạ Châu nên tần suất về nhà giảm hẳn, y biết chắc chắn rằng mẹ y cũng chẳng ngó ngàng gì, miễn sao vẫn có thức ăn mỗi ngày cho bà. Mẹ y chịu cú sốc tâm lý hồi trẻ nên đầu óc giờ nửa tỉnh nửa mơ, nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt y bà lại để lộ biểu tình chán ghét, và sẽ nổi điên khi thấy y xem phim hay diễn xuất.
Y thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ của y mà khiến bà thù ghét việc diễn xuất như vậy…
… Thù ghét y như vậy.
Y tiến vào căn phòng tối tăm, trầm mặc nhìn người đàn bà đang ngủ say ở trong góc. Y để thức ăn nóng hổi trên bàn, nấu sẵn cơm rồi rời khỏi nhà, tựa người vào cửa mà thở dài.
Thực ra muốn biết thì cũng đơn giản, chỉ cần nhờ Dạ Châu cho người tìm hiểu chút sẽ ra ngay, nhưng y cảm thấy địa vị của mình trong lòng Dạ Châu vẫn chưa vững chắc đến vậy. Y không muốn mình là kẻ được voi đòi tiên, sẽ bị Dạ Châu mau chóng chán ghét.
Đó là điều khiến y sợ hãi nhất.
Điều y phải làm bây giờ là hoàn thành tốt vai diễn của mình.
Một khi đã thành công, mọi người sẽ công nhận y, y cũng sẽ có được một chỗ đứng vững chắc.
Y nhất định sẽ không để Dạ Châu thất vọng.
Dạ Châu…
Trong đầu hiện lên những đêm mặn nồng của cả hai, mặt Uông Lữ Thần lại nóng lên. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà y từng được trải nghiệm, chỉ mới được nếm thử thôi mà y đã thấy nghiện. Cứ mỗi lần nhớ đến Dạ Châu, tim của y lại đập rộn ràng, khuôn mặt đắm chìm trong khoái cảm của hắn cứ cuộn phim tua đi tua lại trong tâm trí y, khác hẳn với dáng vẻ cao ngạo thường ngày. Y sờ lên lồng ngực, phải chăng đây là cảm giác khi người ta đang yêu sao?
Uông Lữ Thần mỉm cười tự giễu, y biết đó chỉ là giấc mộng xa vời. Hắn như con bướm độc mĩ miều, chỉ cần một ánh nhìn của hắn đã gây thương nhớ cho bao người. Hắn tự do, hắn quyền lực, hắn muốn neo đậu nơi nào cũng là theo ý muốn của bản thân, không một ai có thể sai bảo.
Tuy nhiên, chẳng lẽ không có cách nào để ngăn cản cánh bướm ấy bay đi sao?
Y dựa vào tường, ánh mắt thâm trầm đọc kịch bản trên tay. Dominik là một tên tâm thần đích thực, nhưng khí chất của gã lại như chất độc ngọt ngào thu hút con mồi, để chúng đắm chìm trong đê mê rồi lại rơi xuống vực sâu lúc nào không hay. Dù tình cảm của gã với nữ chính có chút không thực và có phần hấp tấp, nhưng cách gã theo đuổi tình yêu của mình lại khiến y hứng thú.
Tô Đàn là một người phụ nữ phóng khoáng và đầy chính nghĩa, vô cùng dũng cảm mà dấn thân vào cái thế giới phá án máu me – nơi mà cánh đàn ông vẫn đang thống trị. Tô Đàn luôn muốn vươn cánh bay cao, muốn đeo đuổi ước mơ của mình đến nỗi nam chính cũng khó có thể thuyết phục cô để anh bảo vệ. Chính vì cái ánh sáng mà cô tỏa ra đã hấp dẫn Dominik, khiến gã nổi lên ham muốn nhúng chàm cô, muốn khóa cô lại trong cái trò chơi bệnh hoạn mà gã tạo ra.
Như một con nhện độc giương sẵn tơ để bắt lấy con mồi.
Càng đọc Uông Lữ Thần lại càng nhập tâm như muốn nuốt từng con chữ vào bụng. So ra y và Dominik cũng có phần giống nhau, đều muốn chiếm giữ một người, thành ra cảm xúc của Dominik càng dễ dàng được Uông Lữ Thần tiếp nhận.
Ánh mắt của y tối sầm lại, hàm răng mân mê ngón cái đến bật máu.
Y muốn Dạ Châu, muốn hắn thuộc về mình.
Y cũng muốn như Dominik, đủ khả năng để giăng lồng tơ vững chắc để trói buộc cánh bướm kia lại.
Nếu được… Cứ xé nát đôi cánh ấy đi cũng tốt.
Uông Lữ Thần bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ đáng sợ ấy. Càng nhập vai Dominik y lại thấy tính cách mình dần thay đổi, cứ như ranh giới giữa y và Dominik cứ như vậy mà mờ dần. Xem ra Dạ Châu phái bác sĩ tâm lí đến cho y cũng không phải lo lắng dư thừa.
Bỗng nhiên, trước mặt y xuất hiện hai đôi giày da bóng lộn. Hai gã đàn ông mặc suit, đeo kính râm đen tỏa ra khí thế bức người, nhưng Uông Lữ Thần chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào họ, nửa chữ cũng không thèm nói.
“Cậu chính là Uông Lữ Thần?”
“Đúng. Xin hỏi hai vị tìm tôi có chuyện gì?”
“Ông chủ chúng tôi muốn gặp cậu, mong cậu đi theo chúng tôi.”
“Tôi không nghĩ với thân phận hèn mọn của mình lại quen biết với ông chủ quyền lực của mấy người. Xin hãy nói rõ mục đích của ông ta, nếu không tôi sẽ không đi đâu cả.”
“Xin cậu đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi không muốn sử dụng vũ lực.”
Uông Lữ Thần cười khẩy, nhẹ nhàng đứng lên đối mặt với hai gã vệ sĩ kia. Thân thể to lớn vạm vỡ của y cùng khuôn mặt cười như không cười khiến họ không khỏi rùng mình, rõ ràng đối phương chẳng nhút nhát như trong báo cáo tí nào. Tiến trình quay phim của Uông Lữ Thần đến giờ đã quay được gần một nửa, vì để thể hiện tốt nhất nên kĩ thuật đấu tay đôi cũng được y rèn luyện chăm chỉ.
Vậy nên, nếu hai gã kia muốn lôi y đi thì ai thắng ai còn chưa chắc đâu.
“Đủ rồi!” Một giọng nói mang uy áp vang lên. Trước mắt y lại xuất hiện thêm một thân ảnh nữa, người đó trông như phiên bản già dặn hơn của Uông Lữ Thần vậy. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt từa tựa mình kia, Uông Lữ Thần không khỏi thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác ấy cũng không kéo dài lâu.
Hóa ra y cũng không phải trăn trở gì nhiều, đối phương cũng tự tìm đến cửa.
“Xin hỏi quý ông đây muốn tìm tôi làm gì? Xin lỗi, nhưng tôi cũng không định kết giao với kẻ bỏ rơi mẹ con tôi.” Y cười cười.
Quả nhiên, mặt người đàn ông kia trở nên nhăn nhó.
“Con quả thực thông minh, nhìn là đã đoán ra. Nhưng đừng có bày ra thái độ láo xược, ta không sử dụng vũ lực là tiện nghi cho con rồi.”
“Tôi cũng đâu có nhờ ông chen vào, tôi đủ khả năng xử lí được hai tên vệ sĩ của ông. Và, dù chúng có thắng, ông nghĩ Dạ Châu sẽ để yên cho ông mang tôi đi sao?”
Nghe đến đây, Uông Hải Hiên nóng cả mặt, giơ tay chỉ thẳng về phía y.
“Nghịch tử! Đàn ông con trai gì lại đi núp váy tên nửa nạc nửa mỡ kia, lại còn dấn thân vào cái giới showbiz không có gì tốt đẹp! Ngươi nghĩ ngươi quan trọng với hắn lắm hả, một khi hắn đã chán thì cũng sẽ vứt ngươi đi thôi.”
Uông Hải Hiên muốn nói tiếp thì cổ họng bị một bàn tay to lớn nắm giữ, câu chữ muốn tuôn ra đã bị chặn lại nơi cổ họng. Hai gã vệ sĩ cũng không theo kịp tốc độ của Uông Lữ Thần, lưỡng lự không dám bước lên vì ông chủ của họ đã bị giữ làm con tin.
“Ông nghĩ ông là ai mà có quyền dạy bảo tôi? Tôi chưa từng công nhận ông là cha mình.”
Uông Lữ Thần hiện tại không còn mang dáng vẻ hòa nhã như ban nãy nữa, ông thực sự tin người con trai này muốn giết mình. Y đang nổi giận thật sự, đôi mắt lóe lên quang mang quỷ dị đến đáng sợ, như thể chúng không thuộc về con người.
“Ông dám bỏ rơi mẹ con tôi, phỉ báng lên đam mê của tôi, tự tiện tìm đến cửa quấy rầy tôi và quan trọng nhất, ông dám sỉ nhục ngài ấy. Ông nghĩ ông có tư cách ư?”
“Câm cái miệng thối của ông lại, nếu không tôi sẽ bẻ gãy cổ ông.” Uông Lữ Thần gằn từng chữ. “Đơn giản như bẻ một cây tăm thôi đấy.”
“Bây giờ, tôi có thể nói chuyện với ông, nhưng cấm ông nửa chữ nhắc đến ngài ấy. Được chứ?”
Uông Hải Hiên xưa giờ chưa phải chịu uy hiếp như thế này, vội vàng gật đầu trong sợ hãi. Ngay lập tức, bàn tay lực điền kia rời khỏi cổ ông, khiến ông ngã vật ra đất thở hổn hển. Trên cổ ông vẫn còn dấu tay đỏ in hằn lên lớp da, trông thật dữ tợn. Hai vệ sĩ muốn xông lên thì ông đưa tay ngăn lại, trực giác cho biết nếu làm trái ý y sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Với lại, ông hiện giờ chỉ còn y là hi vọng cuối cùng.
Những bánh răng trong não Uông Lữ Thần bắt đầu xoay chuyển. Đừng nghĩ y tử tế đến mức đi nhận mặt với lão già kia, y có mục đích của riêng mình. Dựa vào bộ quần áo trên người ông ta, nhất định cũng thuộc hàng ngũ những kẻ có tiền.
Dạ Châu từng nói y hiện tại là kẻ đi săn, và một khi con mồi đã biến thành kẻ săn mồi thì khó có thể kiềm chế tham vọng của mình, không tự chủ mà ham muốn nữa. Y tự nhận mình không phải là hạng người tử tế gì, đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày y gặp Dạ Châu và sự thay đổi chóng mặt của bản thân khiến y cũng phải hoảng sợ.
Tâm trí của y hiện tại là Uông Lữ Thần hoà với Dominik, đủ để thấy sự tận tâm với vai diễn của y đã vượt quá tầm kiểm soát, đến bác sĩ tâm lý cũng khó phát hiện được.
Về phần người cha này, nếu y có thể lợi dụng ông ta…
“Mẹ tôi vẫn đang ngủ bên trong, sao hai chúng ta không đến nơi nào thoải mái chút để trò chuyện nhỉ?”
Một nụ cười xuất hiện trên mặt Uông Lữ Thần, nhìn rất dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh gáy.
Giống y hệt nụ cười của Dominik trước khi giết người.
———————————————————
“Kết quả tháng này thế nào?”
Dạ Châu hút một hơi dài, từ đôi môi mềm mại toả ra luồng khói trắng mờ ảo. Kyler mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao dõi theo hai cánh đào hé mở kia.
“Bác sĩ nói tâm lí của y vẫn bình thường, không có gì đáng ngại. Ông ấy cũng đã kê thuốc ức chế dopamin để phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra.”
“Được rồi, cảm ơn Kyler.”
Dạ Châu trong lòng thầm thở phào. Theo như kinh nghiệm của hắn, nam chủ trước sau gì cũng hắc hoá cho dù hắn có tìm biện pháp ngăn chặn đi chăng nữa, bác sĩ tâm lí cũng là để góp phần giảm thiểu khả năng nam chủ “đen” quá lố thôi.
Về phần Kyler, hệ thống đã theo dõi trong thời gian dài mà vẫn không phát hiện anh ta có dị trạng gì, vẫn là Kyler giống như nguyên bản. Dù không hoàn toàn bỏ đi nghi ngờ nhưng ít nhất hắn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, và cũng mong hệ thống sẽ sớm dò ra vị trí của con virut kia.
“Ngài Dạ Châu.”
“Hửm?”
“Ngài đối với Uông Lữ Thần kia thật khác với những người trước đây. Tận tâm hơn, thậm chí tôi đã nghĩ ngài yêu y.”
“Kyler cục cưng ghen hả? Khỏi lo, trong từ điển của ta không tồn tại cái từ đó.” Dạ Châu theo thói quen đùa giỡn với trợ lý mặt than của mình, ngoài miệng nói không yêu nhưng trong lòng đang rỉ máu đấy.
“Phải.”
“Hả?”
Câu trả lời của Kyler suýt nữa khiến Dạ Châu đánh mất vẻ lạnh lùng thanh cao của mình. Hắn cũng đâu ngờ anh ta lại trả lời thẳng đuột đến vậy, chẳng giống ngày thường toàn lờ hắn đi.
Kyler từ tốn nâng tay Dạ Châu, thành kính hôn lên.
“Tôi thực sự khó chịu. Thứ cho tôi mạo muội, nhưng Uông Lữ Thần khiến tôi cảm thấy bất an, tôi không muốn bất cứ chuyện gì tổn hại đến ngài cả.”
Anh trai linh cảm tốt lắm, nam chủ tồn tại là để hắc hoá mà.
“Ta tự biết chừng mực, ngươi không cần lo lắng cho ta. Uông Lữ Thần không có ta cũng chỉ là một tên vô danh thấp cổ bé họng, ta thừa sức đối phó được.”
“Ngươi chắc chắn Kyler không phải virut chứ? Hôm nay anh ta lạ quá đi.” Hắn thầm chất vấn hệ thống.
“Tui không biết, tui nghe lệnh kí chủ bám theo ổng nhưng chẳng thấy có gì quái lạ cả. Nhưng mà kí chủ cứ cẩn thận là tốt nhất.”
“Ngươi đúng là…”
Đúng lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, để lộ một Uông Lữ Thần đang mỉm cười dịu dàng. Kyler vẫn đang cúi người hôn tay hắn, khoảng cách vô cùng gần gũi cứ như hai người đang thân mật vậy.
Thế này… Chẳng phải là bắt gian tại trận sao?
“Kyler, ngươi đi sắp xếp lịch làm việc cho ta đi. Cảm ơn ngươi đã lo lắng, nhưng ta có thể tự chăm sóc bản thân.” Dạ Châu không tiếng động rút tay ra, đuổi khéo Kyler đi. Đối phương rõ ràng tỏ ra bất mãn nhưng vẫn không nói gì, dứt khoát rời khỏi phòng.
Ngay khi cửa kêu một tiếng “cạch”, Uông Lữ Thần ôm chầm lấy Dạ Châu, khiêu khích liếm hôn phần da trắng nõn để lộ ra ngoài của hắn.
“Chà, bữa nay bạo ghê nhỉ? Cậu nhóc nhút nhát mấy tháng trước đâu rồi?”
“Haha, do ngài Dạ Châu dạy dỗ tôi rất tốt mà.” Uông Lữ Thần luồn tay vào trong vạt áo mỏng manh của hắn mà ve vuốt phần da non mịn. Xúc cảm vẫn tốt đẹp như thế, luôn luôn khiến y thèm khát.
“Này này, chậm đã. Vẫn là buổi sáng mà, ngươi động dục cái gì?” Dạ Châu chặn tay y lại. “Hôm nay không đến trường quay, ngươi ngày hôm nay đi đâu vậy?”
“Không có gì, về thăm mẹ chút thôi.” Uông Lữ Thần dịu dàng hôn lên mi mắt của Dạ Châu, khoé môi nhếch lên khi hàng lông mi dài kia khẽ run rẩy. Y cướp lấy đôi môi của đối phương, đem người trong lòng trầm mê trong dục vọng. Nhưng đôi mắt tối tăm vẫn không hề nhắm, vẫn mở to thu lấy mọi biểu cảm của Dạ Châu, khoá trọn hình ảnh của hắn trong đôi mâu ấy.
Một tên vô danh, thấp cổ bé họng sao?
Có vẻ như ngài cần một chút dạy dỗ đấy, bướm nhỏ đáng yêu của tôi.
———————————————————
“Kí chủ, tỉ lệ hắc hoá của nam chủ tăng mạnh.”
…
“Haizzz, biết rồi biết rồi.”
———————————————————
Lời tác giả: Chưa thi xong, nhưng tạm thời mình có thời gian rảnh nên viết thêm chương mới đây. Đầu óc có hơi nhũn, nếu chương này không hay mọi người thông cảm cho mình nhé.