“Xì tốp, cậu vừa nói cái gì?”
Nguỵ Lam há hốc mồm, đánh rơi điếu thuốc trên miệng. Anh thật không ngờ mới ngày vừa rồi nhét vào đầu thằng nhỏ mấy vụ bao dưỡng thôi, ngay ngày hôm sau nó lại kiếm về một kim chủ. Mà kim chủ cũng không phải hạng xoàng, là Dạ Châu đại danh đỉnh đỉnh thế mới chết chứ.
Không hiểu thằng nhóc họ Uông này tốt số hay xui tận mạng mà lại lọt vào mắt xanh của vị tổng tài yêu nghiệt kia. Dạ Châu ai mà chẳng biết danh, lên giường với ai cũng được miễn thấy hài lòng, nhưng không cho hắn đủ khoái cảm chỉ có nước đi đời nhà ma. Thằng nhóc Uông Lữ Thần kia chỉ được cái dáng người to con, nhưng độ khô khan tẻ nhạt đến cục gạch phải gọi bằng cụ, thế quái nào lại được Dạ Châu kia bao dưỡng chứ hả?
Nguỵ Lam mím môi. Anh cảm thấy, cuộc đời, cái mẹ gì cũng có thể xảy ra.
Bây giờ, nhân vật chính còn mông lung hơn cả anh nữa.
“Chú mày nói đều là thật chứ? Thực sự Dạ Châu đến tham ban, chú mày ngu ngu thế nào đòi bao dưỡng, hắn thấy chú mày thú vị rồi đùng một cái nhận nuôi mày luôn hả? Đừng đùa bố, đây không phải ba cái tác phẩm teenfic ba xu!”
“Không không… Em nói thật, ngài ấy…” Uông Lữ Thần lại ngập ngừng cúi đầu, mặc dù tóc tai xuề xoà che gần hết mặt, nhưng Nguỵ Lam chắc chắn y đang đỏ mặt dữ dội.
Nguỵ Lam lại thở dài. Người xưa có nói, một phút bốc đồng bằng cả đời bốc cứt, nhưng thằng nhãi này lại bốc được cứt bằng vàng!
Lọt vào mắt xanh Dạ Châu thì ờ, vui lắm đấy, nhưng với một đứa nhút nhát như Lữ Thần đây không biết có chống đỡ nổi không. Tạm thời chưa biết Dạ Châu kia đang chơi trò gì, y không cần leo giường cũng được hắn bao nuôi, không thực đến đáng sợ. Nguỵ Lam lo lắng, Uông Lữ Thần thực sự có thể sống sót bao lâu. Dạ Châu chưa từng bạc đãi nam sủng nào của mình, Uông Lữ Thần nếu thành công theo hắn thì một bước lên voi, đạt được ước nguyện của mình. Nhưng giới giải trí là cái ổ thập cẩm bát nháo, y nhất định sẽ không thoát khỏi tầm ngắm của một vài thành phần ghen tị, hãm hại mưu toan. Dạ Châu có quyền lực nhưng không phải là trùm cuối, muốn hắn lúc nào cũng một tay che trời cho Uông Lữ Thần là không thể.
Đấy, bốc được cứt bằng vàng đấy, lung linh lấp lánh nhưng bản chất của nó vẫn là cứt thôi!
“Uông Lữ Thần, anh biết chú mày chấp niệm với nghiệp diễn, nhưng không đến mức phải hạ thấp mình đến vậy chứ? Không những thế, người đó là Dạ Châu, là Dạ Châu đó nha, chú mày lỡ làm phật lòng người ta chỉ có nước ăn đủ. Chú mày có chắc chắn Dạ Châu thực sự muốn bao nuôi mày không, hay hắn ta chỉ muốn đùa giỡn?”
Lời nói của Nguỵ Lam như búa tảng đập vào đầu Uông Lữ Thần, tâm trạng ngọt ngào nãy giờ dường như bay biến. Chuyện vui đến bất chợt này khiến y mất kiểm soát, thành ra không nhìn nhận vấn đề một cách thấu đáo. Y cũng biết, muốn được Dạ Châu bao nuôi thì phải được hắn “kiểm hàng” cái đã, còn y đây chỉ vì không kiểm soát được cái miệng đã được Dạ Châu thu vào tay rồi. Nếu như Nguỵ Lam nói đúng, y bị vứt bỏ giữa chừng thì sao đây?
Đến lúc đó…
… Chắc y không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Anh… Anh yên tâm, em tự biết xoay sở. Ít nhất thì trong khoảng thời gian ngài ấy chơi đùa chưa chán, em sẽ cố gắng lợi dụng tài nguyên càng nhiều càng tốt. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Uông Lữ Thần ha ha hai tiếng, nhưng nét gượng gạo thì không thể che giấu được. Nguỵ Lam cũng chẳng biết làm gì, chuyện đac thành rồi, anh chỉ là dân đen thấp cổ bé họng, tự biết không thể đối chọi gì với Dạ Châu. Anh chỉ mong, mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi với nhóc Uông đây.
“Được rồi, tạm thời nói chuyện này sau. Tối nay có khách lớn đặt chỗ, lão giám đốc tên Cử Bằng gì đó, ráng phục vụ cho tốt.”
Uông Lữ Thần như bừng tỉnh, lắp ba lắp bắp níu Nguỵ Lam lại. “Anh… Em quên nói. Dạ Châu ngài ấy cũng có hẹn đối tác ở chỗ mình.” Chưa để Nguỵ Lam hết sửng sốt, y lại nói tiếp. “Ngài ấy, biết em làm việc ở đây, nên kêu em làm bữa cuối cùng, phục vụ ngài ấy rồi nghỉ làm luôn.”
Nguỵ Lam mấp máy môi, không biể đang nghĩ gì.
“Thằng khỉ gió, tin quan trọng thế mà không nói sớm!?”
Anh cuống cuồng cho nhân viên trang hoàng phòng VIP kĩ càng hơn, đặc biệt dặn dò toàn bộ quán không ai được phạm bất cứ sai lầm gì, vì Dạ Châu có thể cho anh sập tiệm chỉ với cái búng tay. Nhân viên mặt tái mét, vội vàng đi chuẩn bị, đồng thời đảm bảo không có cặp đôi say xỉn nào làm ô uế mắt của vị đại nhân kia.
“Uông Lữ Thần…”
“Dạ?” Uông Lữ Thần có chút chột dạ, bộ dạng như con rùa rụt cổ.
“Chú mày ngẩng mặt lên cho anh!”
Nguỵ Lam hét một tiếng khiến tim Uông Lữ Thần giật thót, lập tức theo phản xạ ngẩng cao đầu, mái tóc loà xoà che kín đôi mắt đen nhánh.
“Dạ Châu muốn chú mày làm nốt hôm nay là vì hắn muốn mày đích thân phục vụ cho hắn, nên mày không thể để mình ủ dột như vậy được. Sau này, chú mày sẽ đứng bên cạnh hắn ta, tuyệt nhiên không thể để thua kém bất kì ai, không thể làm mất mặt kim chủ của mình. Dạ Châu tính tình khó đoán, nhưng những kẻ như hắn mặt mũi rất quan trọng, chú mày không sửa thì gay to. Đến, anh đây sửa sang chú mày một chút. Lát nữa đừng có vụng về để bể dĩa, nhất định phải bám chặt cái đùi vàng kia cho đến khi chú mày đạt được mục đích.”
Uông Lữ Thần thấy trong lòng ấm áp. Tính đến thời điểm cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Nguỵ Lam là người đối xử với y tốt nhất, mặc dù nhiều lúc hơi độc mồm nhưng cốt cũng chỉ vì lo cho y.
“Cảm ơn anh.”
———————————————————
Mặc dù cả quán đã chuẩn bị tốt, nhưng đến khi gặp người thật vẫn không thể thoát khỏi căng thẳng, cũng như bị cuốn hút bởi vị khách danh giá nhất mà họ từng tiếp đón. Dạ Châu đêm nay vẫn chọn trang phục ưa thích của mình, một bộ sườn xám màu đỏ rực, hình ảnh hoa bỉ ngạn được thêu nổi trên lớp vải càng tôn thêm vẻ quyến rũ không thể lại gần của chủ nhân của nó. Dạ Châu không cài tóc mà để thả suông, suối tóc đen dài rũ xuống thắt lưng, phụ nữ nhìn còn phải cắn răng ghen tị.
Hắn như một vị thần hạ phàm, toả ra khí thế khiến người ta nhún nhường, nhưng lại hấp dẫn đến độ không thể dời tầm mắt. Theo sát hắn là Kyler, nghìn năm vẫn một khuôn mặt lạnh tanh, nhưng ánh mắt không dời khỏi Dạ Châu nửa bước. Đám nhân viên như nín thở dõi theo Dạ Châu, kính cẩn dẫn hắn vào phòng VIP nơi Cử Bằng đang chờ, chỉ một cái nhíu mi nhỏ của hắn thôi cũng khiến họ run rẩy trái tim bé nhỏ.
Mà cái vị yêu nghiệt khiến một đám người không ngừng thấp thỏm lại…
“Mẹ nó, đau chết lão tử rồi. Sao mấy cô đeo được cái giày cao gót này cũng tài thật!”
“Kí chủ, ráng nhịn a, muốn đẹp thì phải chịu uỷ khuất chút. Nhân cơ hội này hãy đặt mình vào vị trí của các chị em, để hiểu nỗi khổ và sự kiên cường của họ để biến mình trở thành người đẹp nhất trước mặt đàn ông mấy người.”
“Mấy người cái gì, ông đây thẳng như một đường cong, sao không bắt một tên trai thẳng mà hành hạ hắn đi chứ?”
Hệ thống: “…”
Dẫu chân có khó chịu, Dạ Châu vẫn một đường tao nhã tiến tới chỗ hẹn, thấy vị giám đốc cao tuổi kia đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào. Vừa nhìn thấy Dạ Châu, Cử Bằng hớn hở cười tươi như hoa, hôn lên bàn tay trắng nõn của Dạ Châu, khi rời còn chút quyến luyến. Lão biết Dạ Châu không thích người ngoài đụng vào hắn quá lâu khi hắn không cho phép, nếu không lão hận không thể ve vuốt đôi tay ngọc ngà một phen.
“Thật sự cảm kích ngài Dạ Châu đã chấp nhận lời mời của kẻ hèn mọn này. Tôi mong tối nay chúng ta có thể tạo ra một sự hợp tác tốt đẹp cho hai công ty.” Cử Bằng liếc mắt, nhân viên tinh ý liền mang rượu vào. Ngạc nhiên thay, người bước vào chính là Uông Lữ Thần với bộ đồng phục quán bar ôm lấy đường con của cơ thể, mái tóc được vuốt keo gọn gàng để lộ khuôn mặt điển trai nhưng có chút thiếu sức sống. Uông Lữ Thần hiện tại xử sự như một nhân viên chuyên nghiệp, săn sóc khui mở chai rượu vang đỏ Screaming Eagle Cabernet đắt giá, nhẹ nhàng rót đầy ly của cả hai người.
Phải biết dù Uông Lữ Thần cố gắng thế nào vẫn không tránh khỏi căng thẳng, đặc biệt khi y có thể cảm nhận rõ ánh mắt của Dạ Châu hướng về phía mình. Cảm giác này khiến cả người y nóng ran, tim không tự chủ đập nhanh hơn.
“Được rồi, nơi này không cần cậu phục vụ nữa, đi ra ngoài.” Kyler mặt lạnh như tiền, như ánh mắt cơ hồ như hai lưỡi đao muốn đâm xuyên người Uông Lữ Thần. Y nhíu mày, tự hỏi y chưa từng tiếp xúc với vị trợ lý này, cũng chưa từng đắc tội anh, nhưng tại sao anh ta lại như muốn giết quách hắn là thế nào?
Uông Lữ Thần cố trấn tĩnh, nhưng cái ác liệt của Kyler y vãn cảm nhận rõ rệt, tựa hồ chỉ cần y đối mặt với anh ta thôi thì cái diễn xuất của y sẽ bị đạp đổ.
Uông Lữ Thần định đi ra…
“Khoan, ở lại đây phục vụ rượu cho ta.” Âm thanh mềm nhẹ nhưng rất có sức nặng, Uông Lữ Thần nghe thấy mà lòng như bốc hoả. Y thực sự không hiểu nổi, cứ ở gần Dạ Châu tim của y không ngừng tăng nhịp đập, mọi thứ thuộc về Dạ Châu đều khiến khí huyết y dâng trào đến lạ.
“Ngài Dạ Châu, không cần y, tôi vẫn có thể phục vụ cho ngài. Với cả, chúng ta bàn chuyện hợp tác làm ăn, có người ngoài cũng không phải là ý kiến hay.” Kyler mở miệng khuyên bảo, nhưng Dạ Châu nghe tai này lọt qua tai kia.
“Y thì biết cái gì chứ, chỉ cần ngoan ngoãn phục rượu cho ta là xong. Kyler anh đừng nên nhọc sức, cứ tập trung ghi chép giúp ta.” Dạ Châu một tay kéo Uông Lữ Thần cứng ngắc xuống ngồi cạnh mình, cơ thể dán sát lấy y. “Vả lại, y đã sớm không phải người ngoài.”
Hương thơm trên người của Dạ Châu khiến y choáng váng, không đậm không nhạt mà lại dễ dàng thâm nhập vào tận tâm can, tựa đoá anh túc quyến rũ mà nguy hiểm.
Đây là mùi hương tự nhiên của Dạ Châu.
Cử Bằng ngồi một bên tròn mắt như cá chết, lập tức nhận ra đây chính là nam sủng mới của Dạ Châu. Lão cũng thấy hơi lạ, tên nam sủng mới này cũng chả có gì đặc biệt, cơ thể to lớn khoẻ mạnh như gương mặt cũng chỉ đẹp trai tiêu chuẩn, đã vậy còn mang thần sắc mệt mỏi. Nhưng, lão cũng biết mình không nên nói nhiều, chi bằng đợi xem Dạ Châu chơi đùa với tên nam sủng này được bao lâu.
“Thật thú vị, thường thì bàn chuyện hợp tác người bình thường sẽ hẹn ở nhà hàng năm sao, giám đốc Cử đây lại chọn một quán bar nơi mà những kẻ say xỉn có thể làm tình nơi thanh thiên bạch nhật. Ông, gan cũng lớn lắm.”
Cử Bằng nghe vậy có chút luống cuống. Lão nghe nói Dạ Châu đi họp mặt với các giám đốc khác đều hẹn ở chỗ xa hoa, Dạ Châu đi riết cũng nhàm nên lão đánh bạo hẹn gặp ở đây. Quán bar này rất nổi tiếng, phòng ốc cũng sạch sẽ hiện đại, tuy nằm gần khu ổ chuột nhưng không vì vậy làm giảm giá trị của nó. Duy chỉ có điểm xấu là lũ người say hay làm tình vô tội vạ, vì vậy lão đã rất cẩn thận dặn dò nhân viên “dẹp loạn” trước.
“Tôi có nghe, ngài Dạ Châu ít đi ăn khách sạn, khẩu vị ngài rất riêng biệt, nhưng lại có niềm đam mê sâu sắc với rượu. Vì vậy, tôi nghĩ ngài sẽ không muốn đến những chỗ nhàm chán đó, một ly rượu ngon sẽ khiến ngài hài lòng hơn.”
Dạ Châu cười, nhả ra một làn khói trắng. “Haha, ông đây đúng là dẻo miệng. Không sao, chỗ này cũng đúng ý ta, vừa có rượu ngon vừa có mỹ nhân, ta rất vui.”
Hắn cố tình cọ cọ chân của Uông Lữ Thần, vói cả vào trong ống quần mà ma sát, khiến người đàn ông đáng thương kia run bần bật nhưng cũng phải cố nhịn. Dạ Châu chơi vui đến độ suýt cười tít cả mắt, cái thế giới này hắn phải phẫn nữ trang nhưng bù lại được bắt nạt nam chủ thoả thích, muốn bao nhiêu hả hê có bấy nhiêu.
“Được, được, chúng ta bắt đầu bàn chuyện…”
———————————————————
Hai tiếng đồng hồ vừa rồi là hai tiếng đồng hồ đau khổ nhất của Uông Lữ Thần. Dạ Châu lúc nào cũng cố tình quyến rũ y với chân của hắn, nhiều lúc còn “vô tình” thả tay lên đùi của y, làm hoả dục trong lòng rất không tiền đồ bốc cháy hừng hực. Uông Lữ Thần phải gồng hết sức mình để nhịn, nhịn đến mức “thằng nhỏ” nào kia không được ngẩng đầu. May mắn thay, cũng có thứ giúp y vượt qua sự hành hạ ngọt ngào này.
Hai người dân Dạ Châu và Cử Bằng nói chuyện trên đông dưới tây về mấy cái đề án hợp tác gì đó, chủ yếu là về bộ phim mới lão ta định ra mắt. Uông Lữ Thần lắng nghe nội dung cũng thấy cuốn hút không thôi, đặc biệt bộ phim này dự định sẽ tốn một chi phí khổng lồ, một mình lão chưa chắc đủ xoay sở, và nếu có thêm tên Dạ Châu tài trợ cho phim rating nhất định sẽ tăng cao.
Mặc dù kịch bản vẫn còn trong quá trình chỉnh sửa nhưng Uông Lữ Thần nghe đến mê say. Phim này thuộc thể loại tâm lí tội phạm kết hợp với yếu tố lãng mạn, cũng không thiếu nhiều chi tiết máu me rợn người. Cốt truyện bắt đầu cũng đơn giản, nữ chính Tô Đàn là một nữ thanh tra có tiếng, bay đến Arizona để điều tra về vụ giết người hàng loạt liên quan đến một giáo phái quái dị. Đồng hành cùng cô là trưởng cục FBI Samuel, thanh niên khí huyết dương cương đầy chính nghĩa, hay nói cách khác là nam chính. Ngoài ra, còn có một nhân vật nữa rất quan trọng, chính là nhân vật phản diện. Y đích thực là một kẻ bệnh hoạn với tư tưởng phản xã hội nặng nề, yêu thích việc đùa bỡn với con người rồi thẳng tay đẩy họ xuống vực sâu không đáy. Sau khi tìm hiểu Tô Đàn cùng tài năng phá án của cô, y sinh hứng thú rồi yêu lúc nào không hay, thêm một hồi “em đuổi ta chạy” rất kích thích. Tất nhiên, cũng có cuộc đối đầu một sống một còn giữa nam chính và nam phản diện.
Tóm lại đó là nội dung. Dạ Châu thầm nghĩ, nhân vật phản diện trong đây chính là một phiên bản to con hơn của Mộ Hàm.
“Tít tít, nhiệm vụ 1: Thành công giúp Uông Lữ Thần nhận vai phản diện.”
Dạ Châu suýt nữa há miệng ra cười, đây chắc chắn là đề cho không.
“Ta thấy kịch bản này rất có tiềm năng.”
“Tôi rất vui vì ngài thấy hài lòng. Tôi đang suy nghĩ, nếu ngài đồng ý, có thể mời ảnh hậu Dạ Phỉ đóng nữ chính thì còn gì bằng. Cô ấy rất giống như nhân vật mà tôi dự định.”
Dạ Phỉ là ảnh hậu duy nhất mà Dạ Châu đào tạo ra, một phần cũng vì hai người là anh em ruột. Dạ Châu phũ với người ngoài nhưng em gái thì sủng tận trời, dù gì lúc cha mẹ mất đi cô ấy cũng là người thân duy nhất còn sót lại. Ảnh hậu Dạ Phỉ cũng vậy, đối với người anh duy nhất của mình luôn bênh vực, cố gắng rèn giũa trở thành ngôi sao sáng trong làng giải trí.
Dạ Châu cười khẩy, cái gì mà giống với nhân vật lão dự định, có mà cố tình để mời cô ấy thì có. Nhưng mà cũng không sao, có em gái làm tay trong hắn cũng dễ dàng theo dõi nam chủ được.
“Được, nhưng với một điều kiện.”
“Vâng vâng, bất cứ thứ gì cũng được.”
“Để Uông Lữ Thần đóng vai phản diện chính trong phim của ông.”
Tươi cười trên khuôn mặt Cử Bằng biến mất. “Chuyện này…”
“Ông định nói không sao? Hay ông nghĩ y là người mới nên không có khả năng tham gia? Nói vậy khác nào ông phỉ báng mắt nhìn người của ta sao?”
“Không, không phải. Chỉ là đây là tác phẩm lớn, có hơi mạo hiểm…”
Cử Bằng nói đến toát mồ hôi, muốn thẳng thừng từ chối cũng khó. Đây là tác phẩm lão tốn rất nhiều công sức, tự nhiên cho thằng nhãi vô danh tiểu tốt vào chẳng phải muốn lão đau tim chết sao?
Uông Lữ Thần nghe xong, dây thần kinh như đứt đoạn. Y không nghe nhầm đấy chứ?
Tim Uông Lữ Thần nháy mắt đập dồn dập, khó có thể giữ được bình tĩnh. Tại sao Dạ Châu lại đưa y một vai quan trọng thế này, trong khi họ gặp nhau chưa đầy một ngày, đã vậy ngủ cùng nhau cũng chưa nữa. Uông Lữ Thần vừa vui vừa lo lắng, cuối cùng mình vẫn chưa có kinh nghiệm gì mà nhận vai người ta, kể cũng không hay.
“Ngài… Ngài Dạ Châu… Thực sự tôi vẫn chưa diễn tốt lắm. Không nên- Ưm!”
Những lời định thốt ra bị chặn lại, Uông Lữ Thần cảm nhận được một đôi môi mềm mại lấp kín miệng y. Dạ Châu vói lưỡi vào bên trong, kéo chàng trai tân vào một nụ hôn thần hồn điên đảo. Tiếng nước dâm mỹ vang vọng khắp phòng khiến Cử Bằng phải đỏ mặt, còn Kyler thì bẻ gãy chiếc bút mình đang cầm trên tay. Dạ Châu hai tay giữ chặt mặt của Uông Lữ Thần, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Cử Bằng, mang theo ý tứ rõ ràng. Cử Bằng như ngừng thở, biết mình có nói thêm cũng bằng thừa, bèn giương cờ đầu hàng.
“Tít tít! Nhiệm vụ 1: Thành công giúp Uông Lữ Thần nhận vai phản diện, hoàn thành.”
Dạ Châu thoả mãn dứt ra khỏi nụ hôn, còn cố tình liếm lên môi Uông Lữ Thần đầy khiêu khích. Chàng trai tân chịu kích thích vẫn chưa hoàn hồn, tâm tình bị đem lên chín tầng mây rồi rớt cái oạch ngay khoảnh khắc Dạ Châu rời đi. Môi y vẫn còn vương dấu son đỏ của Dạ Châu, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu.
“Tối nay, đến chỗ ta.”