Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 49: Thế giới IV: Đưa xà nhân hung tàn lên đỉnh nhân sinh (11)




San Ô không biểu cảm nhìn đám thú nhân đang bao vây mình. Thật quá thất vọng đi, hắn thực chất cũng không muốn quay về đâu, nếu không vì hai vị phụ huynh kia và nhiệm vụ 1 đang còn dang dở. Họ là hai nhân vật mà hắn mang cảm tình sâu nặng nhất trong thế giới này ngoài Mãng Cổ, hắn thực sự nghĩ sẽ mang theo họ đi cùng.

Thế nhưng, thực tế thật tàn khốc, cái bộ lạc này té ra còn thối nát hơn hắn tưởng nhiều. Chỉ vì không cho phép họ đi tìm con mình, ép họ phải chống lại cả bộ lạc, để rồi bị hội đồng đến chết. Cặn bã, tất cả đều là cặn bã hết.

“Thi thể của họ… Ở đâu?”

“Mày biết làm gì? Chuyện đã xảy ra từ lúc mày biến mất, tao cũng không nhớ rõ.” Tộc trưởng cười gằn. “Tao cho mày cơ hội cuối, mày rút cuộc có nguyện ở lại vì bộ lạc không?”

Quả nhiên, thật đáng khinh.

“Không a.” San Ô phì cười, điệu bộ ngả ngớn như muốn chọc tức tộc trưởng. “Ta không muốn ở lại một nơi có kẻ ghê tởm như ông cầm đầu. Quân cầm thú, hèn nhát thối tha!”

“Mày… Được lắm! Tao đã cho mày cơ hội nhưng mày còn không biết quú trọng. Thú nhân, mau giết chết hai tên mọi rợ này!”

Đám thú nhân chỉ chờ có vậy, trực tiếp bổ nhào đến. Tất cả bọn họ đều mang ít nhiều căm ghét đối với San Ô, vì sự ưu ái của A Mỹ dành cho hắn, và Mãng Cổ, tên rắn chết tiệt dám đứng ngang hàng với họ. Ngoài ra, nhiều người còn mang hi vọng cứu được A Mỹ khỏi gọng kiềm của Mãng Cổ.

Một con rắn, có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?

“Khoan đã, ông đang làm cái gì vậy? A Mỹ vẫn còn ở trong tay con rắn kia. Ông nỡ để con nó chết như vậy sao?” A Thiện khóc lóc níu tay ông lại.

“Một đứa á thú thôi mà, ngươi tiếc nuối làm gì?” Ánh mắt của ông không một chút độ ấm, lạnh lùng đến mức tim A Thiện rét lạnh.

“Ông đang nói đùa đúng không? Ông rõ ràng yêu quý nó như thế cơ mà? Này, đó là con ông đó. Cứu nó đi! Quân độc ác!” A Thiện khóc đến cả người nhũn ra, đầu óc hỗn loạn đấm đá lên người tộc trưởng. Tộc trưởng chậc một tiếng “Phiền phức” dùng tay hất mạnh A Thiện xuống đất.

“Ngươi cũng phiền phức nữa, ta đã quá chán ngán với ngươi rồi. Một kẻ chỉ lo đến lợi ích của mình như ngươi có tư cách gì gọi ta là độc ác? Nếu không vì một thú nhân chỉ có một bạn đời, ta đã rời khỏi ngươi lâu rồi.” Tộc trưởng thấp giọng. “Hay là, ta ném ngươi vào đám kia, để sự hỗn loạn giết chết ngươi luôn?”

A Thiện cả kinh, không thể tin tên thú nhân thâm độc trước mắt là bạn lữ của mình. Chẳng lẽ, mọi yêu thương trước đó chỉ là giả dối ư? Cốt cũng chỉ để làm an lòng gã, để gã ngoan ngoãn làm làm theo ý ông ta sao?

“Ngươi dám ư? Ta thật hối hận vì năm đó đã giúp ngươi. Ngươi nghĩ lúc đó ai đã chuốc độc cho tộc trưởng tiền nhiệm để ngươi dễ dàng sát hại hắn trên chiến trường hả? Ngươi đúng là đồ hèn nhát, ta đáng lẽ không nên giúp ngươi lấy được chức vị này.” A Thiện vừa dứt lời đã nhận được một cái tát trời giáng.

“Ngươi câm đi. Không được nó-“

RẦM!!!

Một tiếng động lớn kéo đi sự chú ý của tộc trưởng. Cảnh tượng trước mắt khiến ông không dám tin vào mắt mình.

San Ô lông tóc vô thương vẫn sừng sững ở đó, trong khi tên rắn mà ông vẫn coi thường một thân đều nhuốm máu tươi, đuôi rắn lực lưỡng đang siết cổ một thú nhân sói đến chết. Tên thú nhân đó giãy dụa kịch liệt nhưng vẫn không thể thoát khỏi gọng kiềm của Mãng Cổ, cuối cùng bị Mãng Cổ dùng đuôi đập đi đập lại lên thân cây, cuối cùng để lại thân thể mềm oặt vì toàn bộ xương nát gãy, máu me toe toét.

Đáng sợ hơn, nằm trên đất là thi thể của ba thú nhân khác, tên nào tên nấy xương cốt đã bị bóp gãy, nằm bất động giữa vũng máu tanh. Còn A Mỹ con ông thì đang bất tỉnh nhân sự dựa vào cái cây gần đó, miệng có giọt máu lăn dài, hẳn nhiên là do bị Mãng Cổ ném sang, nhưng may mắn là vẫn còn sống.

Rất tiếc, có lẽ cũng chẳng được bao lâu.

“Ngươi… Vừa nói cái gì?” Mãng Cổ hạ thấp giọng, khuôn mặt đanh nghiến lại nhưng đôi mắt lại bán đứng tâm tình của y lúc này. Trong đôi đá mèo ấy xuất hiện màu đỏ của tia máu, hẳn nhiên đang rất giận dữ. Cả cơ thể của y tựa hồ trở nên thêm khổng lồ, nháy mắt đã đứng ngay trước mặt hai vợ chồng kia, cơ bắp căng lên như đang kìm nén. Ánh mắt khủng bố ấy như thay cho cả ngàn lời nói, tựa như bụi gai không ngừng sinh trưởng, nhọn hoắt mà hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất vào tâm can của hai người họ.

Lãnh khốc mà quyết tuyệt, hung bạo mà ưu thương, những cảm xúc ấy khiến cả hai người chợt nhận ra một điều.

Họ chết chắc rồi.

A Thiện cùng tộc trưởng còn chưa vượt qua cơn sốc kia, bị Mãng Cổ âm hiểm trừng như vậy tim như ngừng đập, muốn chạy mà cơ thể không cho phép. Ngay lập tức, hai cánh tay cứng như sắt của Mãng Cổ bóp lấy cổ của hai người họ, nâng lên trên không. A Thiện yếu đuối giãy dụa kịch liệt, còn tộc trưởng bị khống chế đến mức không thể hoá thành hình thú.

“Ta thật không ngờ… Kẻ cầm thú các người lúc nào cũng cao cao tại thượng, coi ta là thứ giẻ rách trong khi bản thân thì sao? Một đám đạo đức giả, ích kỷ hám lợi, bản tính thối nát đến không thể cứu chữa như vậy mà ta lại là tên bẩn thỉu ư?” Lực đạo của Mãng Cổ càng thêm mạnh mẽ, hai con người kia mặt mày đỏ au, hít thở không thông. Hình ảnh hung tàn ấy khiến San Ô không dám nhìn thẳng, cũng không có ý định can ngăn, thay vào đó ngăn cản những thú nhân khác tiếp cận y.

Lũ người đó, nói cặn bã là còn nhẹ.

“Ta… Ta… Tha cho ta…” A Thiện nức nở. “Là ông ta, ông ta nói ta làm vậy. Ông ta lợi dụng… Ta để chiếm được vị trí kia… Tất cả là do ông ta…” A Thiện khó khăn bào chữa cho bản thân, nước mắt ướt đẫm cả bàn tay y. Cổ họng gã đau rát vô cùng, nguy cơ mất mạng khiến gã trở nên ti tiện hơn thảy. “Tha cho… Ta xin lỗi vì đã đối xử thậm tệ… Với ngươi. Tha ta… Ta nguyện… Làm trâu làm ngựa…”

Tộc trưởng nhìn A Thiện hèn mọn cầu xin cho mạng sống mà không khỏi thấy thất vọng, ông thực sự không mong chờ nhiều với một á thú vô liêm sỉ đến vậy, những lời ti tiện của gã khiến ông nghe bẩn tai.

Nhưng nó cũng không kéo dài lâu.

Rắc!

Tiếng xương nát gãy vang lên thâm thuý, đánh vào đại não của ông. Ông há mồm nhìn bạn lữ của mình bị bẻ gãy cổ ngay trước mắt, đầu mềm oặt sang một bên, đôi mắt vô hồn như đâm thẳng vào tâm can ông.

“Thằng… Đồ ác quỷ! Phường ác nhân! Mày… Dám làm như thế ư?” Ông ta ra sức chửi bới, không phải vì tiếc thương cho A Thiện, mà vì ông biết mình cũng sẽ có kết cuộc như vậy. “Tao là tộc trưởng! Là người… Quyết định sự tồn vong của bộ lạc! Mày chẳng phải cầm thú đến mức giết đi ấu tể và á thú ư? Nếu ta chết, chúng… Sẽ không tồn tại được… Mày định thay tao thống trị… Bộ lạc này ư? Mơ đi, sẽ không ai chấp nhận một tên sát nhân như mày…”

Tộc trưởng cười gằn, máu bắt đầu tuôn từ khoé miệng. Ông có thể cảm nhận rõ rệt dây chằng nơi cổ họng sắp đứt ra.

“Haha, ông quả là cực phẩm.” Mãng Cổ nhếch mép. “Một kẻ như ông sao có thể xứng đáng cai quản một bộ lạc?  Nói ta sát nhân, chẳng lẽ ông không tự tay giết chết tộc trưởng tiền nhiệm thì không được coi là sát nhân sao? Còn khi đi săn huyễn thú, ông không cho mang xác thú nhân tử trận về chỉ vì sợ thất thoát lực lượng? Ông coi trọng danh dự đến vậy, đến bạn lữ và con ông cũng chỉ là món công cụ tuỳ tiện vứt bỏ. Nói tôi nghe, ông xứng sao?”

Tộc trưởng miệng ú ớ không thốt nên lời.

“Đừng lo, ta không hứng thú gì với cái bộ lạc quý hoá của ông. Ta đến là để hủy diệt nó.” Mãng Cổ thoả mãn nhìn bộ mặt xanh trắng của tộc trưởng. “Cả bộ lạc này, chỉ toàn những kẻ hèn nhát, đó là điều mà ta kết luận được sau thời gian chung sống với các ngươi. Giờ ta giết ngươi, bọn chúng như mất đi cái đầu, khát vọng sinh tồn của chúng tất nhiên sẽ nghe theo ra lệnh của ta.”

“Bỏ đi, chối bỏ bộ lạc của chính mình, để nó chìm vào quá khứ, ông thấy thế nào?”

“Mày… Không thể… Mày không được làm vậy…” Tộc trưởng tuyệt vọng gào lên. Nhưng Mãng Cổ nào để tâm đến lời nói của ông, một tay xách cổ đến trước đám người còn sót lại của bộ lạc, những người còn đang co lại sợ hãi trước sự hung tàn của Mãng Cổ.

“Hãy nhìn đi, những thú nhân mạnh nhất của các ngươi đã chết, tộc trưởng của các ngươi sống chết cũng nằm trong tay ta. Nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe theo ta, các ngươi sẽ được tha mạng.”

Đám người sợ sệt nhìn nhau, lao xao không biết nên làm gì.

“Ta chỉ có một yêu cầu. Các ngươi phải xoá bỏ dấu ấn của bộ lạc mình, không được nhắc đến nó nữa, đem nó vào quên lãng. Các ngươi có thể lập bộ lạc mới, đi lang bạt, hay thậm chí đầu nhập vào một bộ lạc khác, nhưng tuyệt đối không được nhắc hay nhớ đến nơi này. Ta có thể truy lùng các ngươi ở bất cứ đâu, hãy nhớ lấy.”

Giọng của Mãng Cổ vang như sấm, đánh động vào lòng của đám thú nhân và á thú. Họ đều quỳ lạy tha mạng, thề thốt sẽ đem bộ lạc xoá bỏ sạch sẽ. Mãng Cổ khinh bỉ nhìn lũ người kia, rồi lại nhìn tộc trưởng như mất hết hi vọng trong tay mình. Hẳn ông ta không thể ngờ người đồng tộc của mình lại dễ dàng vì mạng sống mà đánh đổi gốc gác của bản thân. Mãng Cổ có thể cảm nhận nhịp tim của những kẻ nói dối, và bất ngờ thay, những kẻ kia thực sự nghe theo lời y, không có nửa điểm chống đối.

Thật… Nực cười.

San Ô nhìn Mãng Cổ đứng giữa mảnh sân rộng lớn, thân hình cao lớn bệ nghễ như cuốn lấy hết mọi hào quang của mặt trời. Mãng Cổ tàn nhẫn như vậy, hắn cũng không hề tốt đẹp gì khi tiếp tay cho y.

Nhưng, đây là những gì họ xứng đáng nhận được.

“A Mỹ, xin lỗi. Nội tạng ngươi đã bị tổn hại quá nặng, sớm muộn gì cũng chết. Mãng Cổ nhất định sẽ tra tấn ngươi, vậy để ta cho ngươi một cái chết không đau đớn.” San Ô thấy mịn quả thực đạo đức giả, nhưng đó là việc tốt nhất hắn có thể làm được lúc này.

“San Ô…” Đôi tay rướm máu của A Mỹ run rẩy bắt lấy tay San Ô. “Mình yêu cậu, yêu nhiều lắm. Sao cậu lại tiếp… Tay cho y?”

“Xin lỗi.”

A Mỹ bất động nhìn San Ô hồi lâu, đến độ hắn cảm thấy lạnh gáy.

“Haha… Cũng không phải lỗi của cậu đâu…” Không để hắn kịp phản ứng, A Mỹ cầm lấy dao của San Ô đâm thẳng vào bụng mình, đôi môi rướm máu thô bạo hôn lấy hắn. San Ô cả kinh ngã về sau, tiện đà cho A Mỹ cạy mở miệng hắn, tham lam liếm láp khoang miệng ấm nóng, lan toả hương vị tanh của máu. Cả người của cậu áp sát vào San Ô để con dao đâm sâu hơn, âu yếm lấy hắn như trân bảo.

“Không sao mà. Cậu không có lỗi, là lỗi của tên chó má kia. Cậu là người mình yêu nhất cơ mà, yêu đến điên luôn rồi.” A Mỹ cười đến man rợ, đôi mắt hắc diệu như sậm đi lạ thường. “Nhất định kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định cậu sẽ yêu mình! Haha!”

A Mỹ cười lớn, cười đến máu bật ra như thác nước rồi gục xuống người San Ô, hơi thở đã ngừng nhưng hai tay vẫn ôm cứng lấy hắn như sam. San Ô thở hổn hển, tim đập nhanh như đánh trống. Sự điên cuồng trong mắt A Mỹ lúc ấy đem lại cho hắn cảm xúc quen thuộc không rõ, cùng với nỗi bất an nhen nhóm trong lồng ngực.

Không để hắn suy nghĩ lâu, cả thân người nhanh chóng bị đưa vào vòng tay ấm áp, còn thi thể của A Mỹ thì bị đá sang một bên. Mãng Cổ kéo hắn vào một nụ hôn sâu, miệng lưỡi lưu luyến không rời.

“Tên đó dám ô uế ngươi… Ngươi quá nhân từ đi, San Ô.”

“Đừng đi ghen lung tung… Xong việc rồi đó hả?” San Ô liếc mắt nhìn cơ thể bất động của tộc trưởng xa xa, nhưng một chút tiếc thương cũng không có.

“San Ô… Ta như vậy ngươi có chán ghét không? Hung tàn như vậy, đó chính là bản tính của ta…” Khác hoàn toàn với bộ dạng bạo ngược ban nãy, Mãng Cổ lúc này hệt như một con cún cầu an ủi. 

“Không… Ngươi là ngươi, ta yêu tất cả về ngươi. Những kẻ đó xứng đáng nhận kết cục như vậy, ta rất vui vì ngươi đã tha cho những kẻ yếu lại.”

“Ta yêu ngươi, San Ô. Ta hiện tại chỉ có ngươi…”

“Và ta cũng chỉ có ngươi.”

Tiểu Đinh Đang: Vậy vứt tui ở xó nào a? ( ≧Д≦)

———————————————————

Sau cuộc thanh trừng ấy, bộ lạc của San Ô hoàn toàn bị xoá sổ. Những kẻ sống sót sợ hãi tìm nơi khác sinh sống,  xoá hết dấu ấn của bộ lạc trên cơ thể. Sự kiện kinh hoàng ấy in hằn trong tâm trí họ mãi, đến mức trở thành bóng ma tâm lí không dám nói với ai. Về phần Mãng Cổ và San Ô, họ lang bạt khắp nơi tìm kiếm những người tộc rắn đang bị đày đoạ, cứu vớt họ và thành lập nên một bộ lạc mới tại một nơi rất kín đáo trên tinh cầu. Mãng Cổ trở thành tộc trưởng hùng mạnh, là vị cứu tinh của mọi xà nhân trên tinh cầu, là nỗi kinh hoàng của mọi thú nhân có ý định lật đổ y. Mãng Cổ từ đó trở thành một huyền thoại sống, là tên đồ tể khét tiếng mà ai ai cũng phải kính sợ. Thú nhân dần dà không ai dám bắt xà nhân phục vụ mình nữa, từ đó mở ra thời kì huy hoàng của bộ tộc rắn.

Đặc biệt, San Ô bị chúng thú nhân gọi là kẻ phản bội, là thú nhân thất bại vì để một xà nhân thượng mình. Những kẻ đó tất nhiên bị Mãng Cổ giết đến không dám ho he gì nữa, mà San Ô ngay từ đầu cũng chẳng cần quan tâm. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ thứ ba của hệ thống, trợ giúp Mãng Cổ xây dựng đế chế của mình, và cùng hắn hưởng thụ cuộc sống phu phu hạnh phúc.

Sống như vậy đến mấy chục năm, cả hai nhận nuôi một xà nhân mồ côi, đào tạo nó thành một thú nhân tài giỏi kế nghiệp Mãng Cổ, còn bản thân thì dọn đến nơi ẩn dật sống quãng đời còn lại. 

Mãng Cổ hiện đã lớn tuổi, nhưng ánh mắt đắm đuối vẫn mãnh liệt như trước. Tựa hồ San Ô của y lúc nào cũng đẹp như vậy, vẫn là ánh sáng quý giá của đời y, là người đã cứu vớt linh hồn y. Y thực sự không thể tưởng tượng đến viễn cảnh không thể gặp được San Ô trong đời.

“San Ô, đến kiếp sau, ta nhất định sẽ tìm được ngươi.”

San Ô nheo mắt mỉm cười, tim mềm nhũn.

“Ừ, nhất định là thế ha.”

———————————————————

Lời tác giả: Mình xin lỗi mọi người vì thế giới này kết thúc quá chóng vánh, nhưng mình thực sự cạn ý tưởng cũng như không có hứng thú với thế giới này lắm. Mình xin lỗi vì sự vô trách nhiệm này, nhưng mình không muốn kéo dài thế giới này nữa.